Xuyên Nhanh: 108 Cách Công Lược Nam Thần

Chương 2: Chương 2: Tổng tài và thực tập sinh(1)




(1) Cặp sinh đôi

Sở Phù đã không còn muốn đi suy xét những vấn đề khác, hiện tại cái gọi là hệ thống giải trí này là con đường duy nhất có thể mang nàng đi lấy lại những gì đã mất, nàng hiện tại như người sắp chết đuối cố níu lấy cọng cỏ cứu mạng cho nên nàng cũng luyến tiếc từ bỏ cơ hội này.

【 đinh! Thế giới khảo hạch bắt đầu —— đã xây dựng xong. Hoan nghênh ký chủ tiến vào hệ thống bắt chước không gian, lần này là lần đầu tiên ký chủ tham gia công lược, tiến vào thế giới có độ khó cấp E. 】

Sở Phù chỉ cảm thấy đầu đau nhức, trong đầu có rất nhiều tin tức bị ép vào ——

Văn Tiểu Tiểu là sinh viên đại học năm ba, bởi vì cha tàn tật mẹ bệnh nặng, nàng đành phải giành thực tập đi làm gia sư ở lớp trợ cấp gia dụng. Nàng dạy kèm cho một cặp song sinh nhưng cuối cùng lại bị chính học sinh mình dụ dỗ, cưỡng bách phát sinh quan hệ, các loại tra tấn, rồi lại được hưởng đối đãi đầy ôn nhu. Nàng rõ ràng biết không nên như vậy, nhưng dưới sự khống chế của hai người mãnh liệt mà bá đạo kia, cứ thế dần dần lún sâu vào......

Sở Phù mặt tối sầm, này, này!

Cái tóm tắt này! Mẹ nó chính là một quyển sắc văn a! Còn mẹ nó chính là chơi 3P*! ( 3 người cùng nhau hoạt động trên giường)

“Lão sư...... Ta, ta cảm thấy không ổn lắm!” Bên tai nàng vang lên tiếng nói ủy khuất của thiếu niên, thân thể nóng bỏng cứ dán lên người nàng.

Tay Sở Phù bị lôi kéo đã sờ đến đồ vật khó nói nào đó, nam hài lại cất thanh âm khàn khàn nói: “Cô giáo sờ sờ xem, ta có phải hay không có bệnh gì?”

“......”

Vừa tới đến thế giới này đã bị bức bách qua một phen hố cha như vậy, thật đúng là xấu hổ.

Sở Phù nội tâm kêu gào muốn rút tay mình ra, nhưng thân là Ảnh hậu quốc tế nàng sớm đã đem diễn kịch trở thành bản năng, thân thể tự động tự phát mà lựa chọn giả thiết nhân vật phù hợp, nàng kinh hoảng thất thố hô lên: “Hả... hả...!”

Tiếp tục phát huy tu dưỡng của nghề Ảnh hậu,nàng rất nhanh chóng đem trạng thái điều chỉnh lại: “Tiểu, tiểu nguyên? Em, em mau buông cô ra......”

Sở Phù phát hiện thân thể này có thanh âm hết sức mềm mại, tiếng kêu mang theo một chút nức nở như tiếng khóc cực dễ gợi lên dục vọng của đối phương.

Nàng cầu xin như vậy, cũng không có thể làm Hà Nguyên cảm thấy bất kính với lão sư là sai trái, mà ngược lại càng thêm hưng phấn.

“Cô giáo, cô không phải là muốn dạy chúng em học sao? Đây hẳn cũng coi là đang học tập đi?”

Hà Nguyên cười nhẹ, khóe miệng tà tứ cong lên cùng đáy mắt tràn ngập hứng thú, đúng là tiểu ác ma làm người hận đến ngứa răng: “Nhưng là ta vẫn có chỗ không hiểu...... Cô giáo tự mình dạy dỗ một phen có được không?”

“......” Tự mình dạy dỗ than bùn! Tự mình hô mấy bàn tay thay thế cha mẹ hắn dạy cho tên này một bài học có được không?

Sở Phù tuy rằng là Ảnh hậu quốc tế, năm mười tám tuổi cũng vì tiến vào vòng quan hệ của xã hội thượng lưu mà khổ luyện một phen lễ nghi, nhưng trước kia, nàng cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường mà thôi, bán nghệ không bán thân.

Chuyện bạo ngược trên giường, ai còn quan tâm ngươi có lễ nghi hay không!

Nàng có chút kinh hoảng mà giãy giụa, bị một màn này làm tức giận đến gương mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Mau, mau buông cô ra! Hôm nay buổi học đã kết thúc, cô, cô giáo phải đi về!”

“À...... Vậy mà đã đã trễ thế này? Muộn như vậy cô giáo trở về cũng không an toàn, đêm nay cô ở lại chỗ này được không?” Hà Sơ từ phòng bếp đi ra, cầm trên tay một ly sữa bò, “Trời lạnh, cô giáo, xin đừng làm học sinh lo lắng?”

Ngữ khí nhu hòa, biểu tình chân thành tha thiết.

Nếu không phải Sở Phù liếc mắt một cái đã nhìn thấu tia hưng phấn chôn dưới ánh mắt ôn nhu đầy lo lắng kia, lời này quả thực có vài phần hấp dẫn đi.

Chà, có lẽ đổi lại là Văn Tiểu Tiểu chân chính thì đã sớm bị lừa đi? Bằng không sao cốt truyện như trong tư liệu có thể diễn ra......

——Hai huynh đệ này, một người giả mặt trắng một người giả mặt đen mà, thật đúng là thuần thục.

*bạn nào xem phim nhiều sẽ biết cái trò “cớm tốt cớm xấu” một người đe dọa, một người dụ ngọt ý...

“Này, như vậy không tốt lắm đâu?” Sở Phù có chút do dự nói, “Hơn nữa, cô ngày mai còn có công tác......”

“Cái gì không được?”

Ngay lúc Sở Phù sắp sửa bị hai huynh đệ xô xô đẩy đẩy lên lầu thì của chính bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của đàn ông.

Sở Phù giương mắt nhìn lại, phảng phất như lạc bên trong mê cung hắc ám thấy được một bó ánh sáng, đôi mắt ngập nước (bị học sinh lừa đến phát khóc) được lấy đầy những tinh quang lộng lẫy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.