Xuyên Không Thành Cỏ Dại

Chương 13: Chương 13: Gặp đại tiểu thư Phong gia




Ở Phong Tam sơn trang không đến vài ngày, Tô Niệm Niệm liền chọc phải một cái tai họa lớn. Hết thảy đều bắt nguồn từ một mỗ nữ nào đó.

Ở Phong Tam sơn trang luôn lưu truyền một câu nói, muốn bảo toàn chính mình, phải học thuộc lòng những lời này, luôn luôn nhớ kỹ nó trong đầu để cảnh tỉnh bản thân. Những lời này đại ý muốn nói rằng, chọc Phong Tịnh Minh, ngươi sẽ được chết ngay lập tức, nhưng nếu ngươi chọc Phong Chỉ Nhi, ngươi sẽ sống không được mà chết không xong.

Phong Chỉ Nhi là muội muội của Phong Tịnh Minh, cũng là thân nhân duy nhất của hắn trên đời này. Nàng này được nuông chiều từ bé, điêu ngoa thành tánh, khó tính không chịu nổi, ngoại trừ Phong Tịnh Minh ở Phong Tam sơn trang này không có người thứ hai có thể quản thúc nàng, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh thần y Trữ Bích Huyền cũng phải nhân nhượng nàng vài phần. Nàng từ khi ba tuổi đã bắt đầu mang đến tai họa cho bọn người hầu ở Phong Tam sơn trang, đến bây giờ là mười sáu tuổi, tai họa nàng mang lại chỉ có hơn chứ không có kém. Có nhiều người chịu không nổi tra tấn của nàng mà tìm cách tự sát để giải thoát, từ đó một quyển sách đầy máu và nước mắt nói về Phong Chỉ Nhi ra đời, vân vân….

Tô Niệm Niệm ở Phong Tam sơn trang cũng đã được nghe nói về cái nhân vật Phong Chỉ Nhi này, bất quá cũng giống như gió thổi bên tai, dù sao cũng không liên quan đến nàng, tốt nhất nàng vẫn nên thành thành thật thật sống cuộc sống của mình đi thôi, tính kế làm cách nào chạy trốn mới là chính sự (việc chính) a.

Hôm nay, thời gian Ngưu Hổ đi ra ngoài gánh nước thật lâu rồi mà còn chưa trở về. Nếu là bình thường, thời gian dài như vậy, khẳng định Ngưu Hổ đã đem tất cả nơi chứa được nước ở trong viện này gánh đầy rồi, nhưng hiện tại, từ lúc hắn đi ra ngoài, nguyên cả buổi sáng đều không thấy bóng người hắn. Tô Niệm Niệm cảm thấy không ổn, vì thế nàng đi theo con đường vẫn thường hay gánh nước để tìm hắn.

Trên đường gánh nước có đi qua một cái hậu hoa viên, Tô Niệm Niệm cũng từng vụng trộm chạy tới đó chơi đùa, ngoại trừ thực đẹp đẽ tinh xảo ra, cũng không có cái gì đặc biệt , đi vài lần nàng liền lười đi . Lần này, đi qua cái hoa viên kia thì Tô Niệm Niệm ngầm nghe trộm được một giọng nói nũng nịu giòn vang dể vỡ: ” Đánh nữa cho ta, dám mạo phạm bổn tiểu thư, quả thực tên này không còn muốn sống nữa mà!” .

Tô Niệm Niệm tiến vào trong bụi hoa vụng trộm xem thử, chỉ thấy trong lương đình cách đó không xa, một hồng y thiếu nữ đang ngồi ở bên bàn đá, thưởng thức một người đang bị vài người quất roi ở dưới bậc thang . Người bị quất roi kia không phải ai khác, mà đúng là Ngưu Hổ mà nàng đang tìm!

Vừa nhìn thấy tình cảnh đó, trong lòng Tô Niệm Niệm bộc phát cơn tức giận, cũng không thèm nghĩ hồng y nữ tử kia là ai, liền nhảy ra hô lớn: “Dừng tay!”

Hồng y nữ tử kia không phải ai khác, mà đúng là tiểu ma đầu ở trong Phong Tam sơn trang , Phong Chỉ Nhi. Lúc này bọn người hầu ở chung quanh hoa viên đều sợ sệt vụng trộm lảng tránh Phong Chỉ Nhi, không ngờ rằng tự nhiên nhảy ra một tên làm tạp dịch, một nữ tử trên mặt đầy những vết sẹo rất khó coi, kêu to dừng tay với Phong Chỉ Nhi , làm cho bọn người hầu ở bên cạnh Phong Chỉ Nhi hoảng sợ. .

Lúc này, Tô Niệm Niệm đã chạy đến trong lương đình, đứng ở bên cạnh Ngưu Hổ, cả giận nói: “Hắn chọc giận gì cô, mà cô có thể dùng thủ đoạn thâm độc như vậy?”

Ngưu Hổ quỳ trên mặt đất, quần áo trên người gần như tàn tạ, lộ ra từng đám vết thương màu đỏ. Tuy rằng hắn rất đau, cũng không dám nói chuyện, trên trán lấm tấm mồ hôi hột. Lúc Ngưu Hổ nhìn thấy Tô Niệm Niệm, đầu tiên là vui mừng, sau đó lập tức lo lắng. Hắn nhìn nhìn Phong Chỉ Nhi, lại nhìn nhìn Tô Niệm Niệm, lo lắng nói: “Tô cô nương, cô không cần lo chuyện của ta.”

Tô Niệm Niệm biết Ngưu Hổ sợ nàng chịu khổ, nhưng nhìn tình trạng thảm hại của Ngưu Hổ, nàng thật sự không thể ngồi yên mặc kệ, vừa định an ủi hắn vài câu, lại nghe thấy hồng y nữ tử nũng nịu cả giận nói: “Người quái dị, ngươi thật to gan, không muốn sống nữa phải không?”

Bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ không thể tức giận được! Tô Niệm Niệm hai tay ôm lấy ngực, ra vẻ thoải mái nói: “Muốn mạng của ta, phiền ngươi tìm cho ta một cái lý do.”

“Buồn cười, ta chưa từng gặp được kẻ nào dám can đảm đưa ra yêu cầu với bổn tiểu thư.”

Tô Niệm Niệm nhận ra, thế giới quan của nha đầu trước mắt này hoàn toàn hỗn loạn, quả thực bộ dáng rất kiêu ngạo, phỏng chừng nàng chính là đại tiểu thư hư hỏng của Phong Tam sơn trang, Phong Chỉ Nhi. Nàng cũng không muốn tốn công sức thay Phong Tịnh Minh thi hành giáo dục gia đình, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến làm cách nào mới có thể thoát thân.

Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm nhìn Phong đại tiểu thư nói: “Nói cách khác ngươi tìm không được lý do? Không có lý do gì thì nên thả chúng ta. Đại tiểu thư vẫn là nên đi nơi khác chơi đi.” Nói xong, kéo Ngưu Hổ muốn rời đi.

Phong Chỉ Nhi nếu khinh địch để bọn họ đi như vậy, nàng đã không phải là Phong Chỉ Nhi. Lúc này đây nàng nhìn hai nô tài can đảm trước mắt này muốn rời đi, liền cả giận nói: “Người tới, trói bọn họ lại cho ta!” .

Hai người đều không có võ công, một người thì bị trọng thương, mà người kia lại là thiếu nữ yếu đuối bởi vậy rất nhanh đã bị mấy người … kia trói chặt, bị ném vào trong một *tiểu hắc ốc. Mọi người ở trong Phong Tam sơn trang trải qua vài năm đều biết, tiểu hắc ốc này là căn cứ ngược đãi tù binh của Phong Chỉ Nhi, từ nơi này trở ra không người nào toàn vẹn, không phải trúng độc thì là tàn phế, chịu không nổi tra tấn, liền trực tiếp tự kết liễu đời mình.

*một cái phòng bé tối đen

Tô Niệm Niệm đi trên đất, lại gần ngồi xổm bên người Ngưu Hổ, loạng choạng nói: “Ngưu Hổ đại ca, ngươi thế nào rồi?”

Lúc này, Ngưu Hổ đau đớn đến không còn khí lực, nhưng bởi vì sợ Tô Niệm Niệm lo lắng, hắn vẫn bày ra một cái tươi cười, hữu khí vô lực nói: “Tô. . . . . . Cô nương, ta. . . . . . Không có việc gì, cám ơn. . . . . . Cám ơn ngươi vừa rồi. . . . . . giải thoát cho ta.” .

Tô Niệm Niệm phát hiện tình huống không ổn, Ngưu Hổ nếu không tìm đại phu phỏng chừng sẽ nguy hiểm tính mạng, vì thế nàng vỗ môn hét lớn: “Phong đại tiểu thư ta van cầu ngươi, làm ơn tìm đại phu cho Ngưu Hổ. . . . . . Thần y a, Trữ Bích Huyền a, ngươi mau tới a, Ngưu Hổ là người tốt a. . . . . .” .

Ngoài cửa Phong Chỉ Nhi vui vẻ thưởng thức Tô Niệm Niệm tru lên, đột nhiên nghe được ba chữ Trữ Bích Huyền, liền tức giận mở cửa đi vào, đẩy ngã Tô Niệm Niệm ở trên đất nói: “Đừng tưởng rằng lấy Trữ ca ca ra có thể dọa ta sợ, Trữ ca ca đối với ta rất tốt!”

Dựa vào cái gì, ngươi hiểu lầm lão nương ! Tô Niệm Niệm đương nhiên không dám nói những lời này ra, vì thế u oán nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải có ý này. . . . . . Ngài có thể đưa vị huynh đệ này của ta đến lang trung trước hay không, hắn, hắn đã sắp không chịu nổi. . . . . .” .

“Hắn một tên nô tài đê tiện, có tư cách gì khiến cho Trữ ca ca thay hắn xem bệnh hứ?” .

Con bà nó, tiểu nha đầu này óc lý giải chắc chắn có vấn đề, Tô Niệm Niệm ngăn chặn lửa giận đang nổi lên hừng hực trong lòng, nói: ” Vậy ngài có thể tùy tiện đưa hắn đến lang trung nào cũng được, chỉ cần cho hắn một ít kim sang dược để chữa thương, nô tỳ van cầu ngài . . . . . .” .

“Hừ, ta dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”

Tiện nhân! Tô Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi trầm mặc một hồi, chủ yếu là dành thời gian khống chế tâm trạng của bản thân mình. Hiện tại quan trọng nhất là tánh mạng Ngưu Hổ, muốn đấu trí đúng không, ta sẽ tìm một ngày nắng đẹp tốt lành nào đó, chậm rãi bàn luận, thời điểm đó Lão Tử sẽ chỉnh chết ngươi!

Tô Niệm Niệm vuốt giận, vuốt, nói: “Như vậy tiểu thư nói đi, bây giờ tiểu thư muốn làm sao?”

Phong Chỉ Nhi nói với người phía sau: “Đi, lấy thất âm côn trùng của ta ra đây.”

Người nọ thương hại nhìn Tô Niệm Niệm, cúi đầu cung kính đi ra ngoài.

Sau đó, Phong Chỉ Nhi cười tủm tỉm nhìn Tô Niệm Niệm nói: “Tốt lắm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn để cho thất âm côn trùng của ta cắn một ngụm, ta liền thả ngươi, “ nói tới chỗ này, Phong Chỉ Nhi dừng lại một chút, chỉ chỉ Ngưu Hổ, “Cùng với hắn.”

Thất âm côn trùng là con gì, Tô Niệm Niệm không biết, nhưng nghe thấy tên của nó cũng khiến cho nàng không rét mà run. Nàng do dự một chút, thật cẩn thận hỏi: “Bị Tiểu Trùng kia cắn một chút, có thể chết hay không?”

Phong Chỉ Nhi cười nói: “Sẽ không, làm sao có thể chứ?”

Lúc này Ngưu Hổ đã đau muốn ngất đi, nếu hắn còn có một tia tỉnh táo, hắn nhất định sẽ liều mạng ngăn cản Tô Niệm Niệm, nói cho nàng biết, bị vật nhỏ kia cắn, thì sống không bằng chết, hơn nữa mọi người bị nó cắn qua, đều lựa chọn tự kết liễu đời mình. . . . .

Tô Niệm Niệm tuy không biết thất âm côn trùng là cái con gì, nhưng thấy Phong Chỉ Nhi nói như vậy, chỉ biết nàng ta không có lòng tốt gì, vì thế cúi đầu do dự, không biết có nên đáp ứng nàng ta hay không. .

Phong Chỉ Nhi lườm Ngưu Hổ một cái, nói: “Không muốn coi như xong, cho hai người các ngươi cùng chết ở trong này cũng tốt.”

“Được rồi, được rồi, ta đáp ứng.” Dù sao không đáp ứng chắc chắn hai người đều phải chết, nếu đáp ứng còn có thể giữ được tánh mạng, tuy rằng bị cái con côn trùng gì gì đó cắn hậu quả nàng thật không dám tưởng tượng, nhưng chỉ cần nàng không chết, là có thể đi tìm Trữ Bích Huyền hỗ trợ, hắn không phải xưng là thần y sao. . . . . . Tô Niệm Niệm tính toán nửa ngày, nhận định rằng đáp ứng so với không đáp ứng tốt hơn nhiều lắm.

Kỳ thật thất âm côn trùng này, chớ nói Tô Niệm Niệm, cho dù là Phong Chỉ Nhi, Cung Trường độc trưởng lão lúc đem côn trùng này đưa cho Phong Chỉ Nhi, cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ về nó.

Sâu này là Cung Trường trưởng lão vài năm trước phát hiện được ở trong một nham thạch hàng năm không thấy ánh nắng, hắn được xưng là độc trưởng lão, đối với sâu này lần đầu tiên mới thấy, sau đó lão bắt nó rồi đi tìm người sống thí nghiệm vài lần, phát hiện bị sâu này cắn qua toàn bộ mọi người đều xuất hiện ảo giác, đầu tiên ảo giác chỉ bình thường là bản thân họ sẽ nhớ về thứ họ thích nhất, nhưng càng về sau thì bản thân họ sẽ hình thành cảm giác sợ hãi , hoặc là lo lắng, vân vân. Mỗi người thử loại độc này trên cơ bản đều mất đi thần trí, đại bộ phận đều nổi điên rồi điên cuồng tự sát, đương nhiên cũng có ngoại lệ. Có một lần Cung Trường trói chặt một người bị trúng độc của côn trùng này, muốn nhìn thử nếu người đó không tự sát, như vậy kết quả cuối cùng của người đó là như thế nào. Kết quả người nọ chống đỡ được bảy ngày, cuối cùng đã chết. Cung Trường liên tục thử thử trên vài người, kết quả cũng giống nhau, vì thế đặt tên cho côn trùng này là thất âm côn trùng, bởi vì con vật này cực kỳ độc, người bị trúng độc bình thường sống không quá bảy ngày. Cung Trường lại nghiên cứu côn trùng này một thời gian, phát hiện ngoại trừ những thứ đã biết về côn trùng này rồi, cũng không có cái gì đặc biệt, bình thường cũng chỉ sản xuất ra một ít độc dược để dùng, vì thế đối với Tiểu Trùng màu lam này cũng không còn quan tâm thêm nữa , chỉ dành thời gian một năm điều chế ra ba viên giải dược, rồi bỏ mặc. Sau đó vào sinh nhật mười lăm tuổi của Phong Chỉ Nhi, Cung Trường vốn có giao tình với cha nàng ta rất tốt, vì thế thuận tay đem thất âm côn trùng mà bản thân không cần nữa đưa cho Phong Chỉ Nhi làm hạ lễ, vì thế Tiểu Trùng kỳ quái này liền chuyển dời đến trong tay Phong Chỉ Nhi .

Cung Trường có ba viên giải dược thất âm côn trùng đều đưa hết cho Phong Chỉ Nhi, nhưng Phong Chỉ Nhi chưa có dùng qua nó lần nào. Nàng luôn luôn thích xem bộ dáng người khác nổi điên, vì thế cho thất âm côn trùng cắn người xong, liền vô cùng cao hứng đứng ở một bên thưởng thức. Muốn nàng vì vài tên nô tài đê tiện này đưa ra giải dược? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, ba viên giải dược kia đã bị nàng không cẩn thận bón cho rắn ăn rồi, việc này nàng không dám nói cho bất luận kẻ nào, nhất là Phong Tịnh Minh.

Tô Niệm Niệm đương nhiên không biết lai lịch và đặc điểm cơ bản của thất âm côn trùng , trải qua cân nhắc, nàng phát hiện bị cắn so với không bị cắn có lợi hơn, vì thế đáp ứng.

Thất âm côn trùng kia dài đến một tấc, toàn thân đều màu lam, nhìn không biết là sâu gì, nhìn con sâu tỏa ra hào quang ngọc bích. Tô Niệm Niệm vừa nghĩ tới bị vật nhỏ này cắn một ngụm, cả người đều dựng thẳng tóc gáy lên. Hai chân nàng như nhũn ra, nhắm mắt lại nói: “Đến đây đi.”

Thân thể của thất âm côn trùng xuyên qua một cây nhỏ leo thẳng lên dây nhỏ phía trên, lúc Phong Chỉ Nhi muốn lấy nó cắn người, chỉ cần dẫn dây nhỏ đặt ở trên thân thể đối phương, rất thuận tiện, chủ ý này là do Cung Trường nghĩ ra dỗ cho nàng vui vẻ .

Lúc này Phong Chỉ Nhi dẫn theo thất âm côn trùng màu ngọc bích kia, chậm rãi bò lên trên cánh tay của Tô Niệm Niệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.