Xúc Xắc

Chương 12: Chương 12: Sóng gió lại nổi lên (2)




Dịch: Qing Qing

Gần đây thường mưa tầm mưa tã, trong không khí tràn ngập những phần tử dao động bất an. Lúc này, bên trong một quán cà phê được trang trí vô cùng ấm áp mang phong cách của một vườn hoa châu Âu, chỉ tiếp đãi một vị khách duy nhất.

Mục Thiên ngồi ở vị trí ngay gần cửa sổ, hắn đang xem một tập ghi chép về các khoản giao dịch chứng khoán, cánh tay nhấc tách cà phê lên uống một ngụm. Hắn ngẩng đầu nhìn màn mưa và những đóa hoa hồng xinh đẹp, mông lung trong màn mưa phía bên ngoài cửa sổ.

Quá trình chuyển giao công việc với Dương Chá trong suốt nửa năm nay đã tiến vào phân đoạn cuối cùng, không lâu nữa hắn sẽ phải tới Đông Nam Á, con đường phía trước còn chưa biết thế nào mà thiếu gia của hắn với tiểu thư Lâm gia lại sắp đính hôn. Hắn phải cùng với Lục Ninh Chu chia thành hai ngả từ bây giờ sao? Mục Thiên nghĩ thầm, bản thân làm sao có thể cam tâm?

Hôm nay hắn chờ ở đây chính là để xác nhận lại một việc vô cùng quan trọng, Mục Thiên hắn đang chờ một người.

Cánh cửa sắt tinh xảo của hoa viên từ từ mở ra, xa xa có một thân ảnh của người phụ nữ đang bị che lấp bởi màn mưa đang từ từ tiến lại gần, đó là Lâm Hàm Ý.

Mục Thiên nhìn thấy cô ta lại đây, tâm trí đang bay trên mây lúc này mới phục hồi như cũ, vội vàng đứng lên chào đón. Hắn nhìn người phụ nữ nho nhã ngồi xuống trước mặt, ánh mắt có chút phức tạp xem lẫn với chút kỳ vọng khó nói.

“Cậu Mục đột nhiên hẹn gặp tôi thế này có chuyện gì quan trọng sao?” Nhìn ra được sự do dự của người đàn ông đối diện, Lâm Hàm Ý khéo hiểu lòng người mở miệng đặt câu hỏi trước. Gần đây, Mục Thiên có nói rằng muốn hẹn gặp cô ta, hắn có chuyện quan trọng nhờ cô giúp đỡ, cô ta đã sớm biết người này chính là trợ thủ đắc lực của Lục Ninh Chu nên mới không hề suy nghĩ gì nhiều mà lập tức đến cuộc hẹn lần này.

Hơn nữa, suốt nửa năm qua số lần mà cô gặp hắn ta cũng rất nhiều, nhất là...

Lúc này Mục Thiên đột nhiên mở miệng cắt đứt sự suy đoán của Lâm Hàm Ý, hắn có chút thận trọng cười nói: “Thật xin lỗi, tôi biết gần đây Lâm tiểu thư rất bận rộn, đột nhiên hẹn cô ra đây, là vì có... một chút chuyện riêng muốn hỏi cô.” Nói xong hắn hơi căng thẳng nắm chặt lấy đồ vật trong tay mình.

Lâm Hàm Ý thoáng ngại ngùng cụp mi mắt xuống, nói: “Gần đây đúng là có bận rộn, bận cùng Ninh Chu đi chọn lễ phục. Nhưng cậu cứ việc nói ra, nếu tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp.”

Mục Thiên nhìn người trước mặt hình như đang cảm thấy ngại ngùng khi nhắc đến chồng chưa cưới và buổi lê đính hôn sắp tới của mình, tuy rằng không thể nhìn rõ vẻ mặt nhưng trong lời nói dường như đang cảm thấy rất hạnh phúc.

Hắn nhất thời có chút chần chờ, vô thức sờ sờ tờ giấy trong tay, nhưng ngay sau đó lại kiên định với phán đoán của chính mình, hắn đẩy những tài liệu này tới trước mặt Lâm Hàm Ý, nghiêm túc nói: “Lâm tiểu thư, tôi lần này hẹn cô là muốn xác nhận lại một số việc có liên quan đến cô và thiếu gia. Hay cô xem những thứ này trước đi.”

Lâm Hàm Ý kinh ngạc vì hắn nói về chuyện giữa mình là Lục Ninh Chu, lập tức nhận lấy thứ mà hắn vừa đưa tới rồi xem qua.

Cô ta lập tức hiểu được vì sao Mục Thiên lại nói như vậy. Nửa năm này, tất cả những ghi chép giao dịch giữa thế lực tư nhân của Lục Ninh Chu và cổ phần của xí nghiệp Lâm thị đều được bày ra trước mặt cô không sót phần nào. Những thứ này, người tinh mắt chỉ cần nhìn qua cũng biết được rằng nó có vấn đề, hơn nữa người trước mặt lại chính là người hiểu rõ cách làm việc của Lục Ninh Chu nhất, phụ tá của anh, Mục Thiên.

Nhưng cô ta cũng rất rõ ràng rằng việc cô ta và Lục Ninh Chu hợp tác với nhau không hề qua tay của người này.

Lâm Hàm Ý hiểu rõ vấn đề thì cũng không còn vẻ khách khí của một người phụ nữ cao quý như lúc trước nữa, trực tiếp tức giận chất vấn hắn: “Cậu Mục, những thứ này tại sao lại ở trong tay của cậu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì Ninh Chu chưa từng đồng ý cho cậu nhúng tay vào thì phải.”

Mục Thiên vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của cô ta, khi thấy cô có phản ứng như vậy, hắn lập tức trở nên kích động, tranh thủ thời gian làm sáng tỏ: “Lâm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm. Tôi điều tra những thứ này không phải vì muốn nhúng tay vào sự hợp tác của cô với thiếu gia, cũng không phải để mưu đồ chuyện gì cả. Tôi chỉ muốn hỏi cô, muốn hỏi cô...” Yết hầu của Mục Thiên khẽ chuyển động, khi mở miệng lần nữa thì âm thanh cũng trở nên khàn khàn: “Hôn sự của cô và thiếu gia... có đúng là... không phải sự thật hay không?”

Quả thế... Lúc này Lâm Hàm Ý mới hoảng hốt lượm lặt lại những mảnh hồi ức vừa bị phá vỡ kia, nửa năm nay, mỗi lần cô ta nhìn thấy Mục Thiên, người này đều đứng ở đằng xa, si mê nhìn chằm chằm vào một bóng hình nào đó.

Mấy lần bản thân và Lục Ninh Chu bàn chuyện với nhau đều có thư ký đến hỏi xem chủ tịch nhà hắn muốn gặp Mục Thiên hay không, cô ta cũng tận mắt nhìn thấy người đàn ông kiêu ngạo rảnh rỗi trước mặt mình từ chối, bảo rằng không có thời gian, khi bản thân tỏ ý có thể rời đi trước thì người đó lại chỉ trầm mặc không nói.

Nhưng Mục Thiên lại để thư ký đi thông báo hết lần này đến lần khác, lần này bị từ chối ở ngoài cửa cũng không hề ảnh hưởng gì tới việc hắn lần sau lại đến. Cuối cùng trong lòng cô ta cũng có một phỏng đoán khác, có lẽ vào lúc cô ta không nhìn thấy, lại còn là vô số lần nữa. Bàn tay phía dưới bàn của cô nhẹ nhàng gõ mấy cái vào điện thoại.

Cơn mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn hơn.

Lâm Hàm Ý nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén, vốn dĩ cô ta không phải là người dễ đối phó, lúc này lại còn tỏa ra một loại khí tức sắc bén được vận dụng trên thương trường ra, cô ta chậm rãi di chuyển chiếc thìa cà phê trong cốc, không chút do dự đâm một nhát dao: “Quan hệ của tôi với chồng chưa cưới thế nào, cậu Mục còn không nhìn ra được? Một cấp dưới như cậu có tư cách gì để hỏi chuyện này chứ?”

Trái tim của Mục Thiên nhói đau, nhưng lại không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Lâm Hàm Ý, kiên định hỏi lại: “Lâm tiểu thư, nếu không xác định được giữa cô và thiếu gia không có quan hệ gì thì tôi cũng sẽ chẳng mặt dày tới quấy rầy cô. Hiện tại đến đây, cũng chỉ muốn có được một đáp án khiến mình hoàn toàn yên tâm mà thôi.”

Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, khí tức không hề thua kém trả lời: “Tôi yêu anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy, muốn cho anh ấy được hạnh phúc. Nếu như cô không cho được, vậy thì cô cũng không có tư cách ngăn cản tôi mang lại hạnh phúc cho anh ấy.” Hắn dừng một chút, đột nhiên thu thế, thái độ chân thành xin lỗi Lâm Hàm Ý: “Thật xin lỗi, là do tôi vô lễ mạo phạm đến Lâm tiểu thư rồi. Hôm nay cô đồng ý tới gặp tôi, tôi cũng đã nhận được tin tức mình muốn biết như mong muốn, tôi thật sự vô cùng biết ơn cô.”

Sắc mặt Lâm Hàm Ý đột nhiên vặn vẹo đi trong chớp mắt, đầu tiên cô ta bị sự thổ lộ chân thành ở câu trước của người đối diện làm cho sững sờ, sau đó không hề có phòng bị tiếp tục bị câu sau của hắn làm cho nghẹn họng. Chiêu này của Mục Thiên khiến cô ta không kịp chuẩn bị, rõ ràng bản thân mình không hề đáp ứng điều gì nhưng lại giống như đang thừa nhận cái gì đó.

Cô ta cắn răng có chút tức giận, thầm mắng Lục Ninh Chu này trêu chọc phải loại người nào nữa không biết.

Tình huống trước mắt hơi phiền phức, tuy rằng không quá hiểu rõ khúc mắc giữa hai người này, nhưng có thể khẳng định hai người bọn họ chưa đến mức lưỡng tình tương duyệt, cô ta không thể làm chủ được.

Kịp thời ném cái nồi này đi mới là quyết định sáng suốt.

Vì vậy Lâm Hàm Ý giơ điện thoại lên, quơ quơ cái màn hình sáng đèn trước mặt người đàn ông xảo trá ở đối diện, nói: “Tôi không thể tiếp tục trao đổi với anh được nữa, nhưng trước đó tôi có gửi tin nhắn cho thiếu gia nhà anh rồi, có chuyện gì thì trực tiếp nói chuyện với anh ấy đi.”

Mục Thiên kinh ngạc trong chốc lát, sau khi kịp thời phản ứng lại thì kích động nhìn về phía cô ta, lúc này hắn mới thật sự chân thành cảm ơn: “Cảm ơn cô.” Mục Thiên dừng một chút, bổ sung: “Lần này là thật đấy.”

Lâm Hàm Ý cảm thấy mình càng lúc càng tức giận, làm sao bây giờ. Cô ta đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ thật thú vị, hai người này mà ở chung một chỗ cũng không tệ lắm. Bông hoa cao quý Lục Ninh Chu này, người theo đuổi anh phàm là chuyện quan trọng thì mặt mũi thực sự không bỏ qua được.

Thế nhưng Mục Thiên rất cảm kích cô ta, bởi vì nếu dựa vào bản thân hắn thôi thì không thể gặp được thiếu gia.

Nhìn khóe miệng của người đàn ông trước mặt không thể kìm nén được ý cười, Lâm Hàm Ý liền cầm lấy túi và ô xoay người rời đi.

Cơn mưa ở trung tâm thành phố S khá nhỏ, những hạt mưa rơi xuống để lộ ra niềm dịu dàng và lưu luyến, mang đi sự khô nóng khó chịu giữa tiết trời chuyển giao mùa xuân và mùa hạ, chỉ còn lại hơi thở rõ rệt của bùn đất và cỏ cây.

Mục Thiên đứng ở cửa ra vào, nhìn người đang cầm dù bước đến trước mặt. Ánh sáng mờ ảo của làn mưa làm dịu dàng đi nét mặt của anh, dung mạo nho nhã như núi xa trong cốc, không nhìn thấy rõ ràng, nhưng ý vị trong đó lại khiến lòng người say mê khó tả. Bởi vì không có việc phải giải quyết, nên hôm nay Lục Ninh Chu mặc một bộ trang phục màu trắng ngà, kết hợp với dáng người cao lớn quả đúng là cảnh đẹp trần gian, anh để một tay ở trong túi quần, cả người mang theo vẻ lười biếng và thờ ơ mà Mục Thiên rất đỗi quen thuộc.

Mỗi khi thấy bộ dạng này của Lục Ninh Chu, Mục Thiên đều muốn móc hết tâm can ra để được hôn lên bàn tay trái của anh, kêu một tiếng “Quốc Vương bệ hạ của em“. Nghĩ đến tâm tư nho nhỏ vô cùng mạo phạm này, Mục Thiên lại nhịn không được cười rộ lên, sự tổn thương do không được gặp mặt suốt nửa năm qua lập tức bị quét sạch hết.

Lục Ninh Chu bước đến gần trước mặt Mục Thiên, đôi mắt không có cảm xúc dán chặt lên trên người hắn, nhàn nhạt nói câu: “Mục Thiên, lá gan của cậu thật lớn“.

Lâm Hàm Ý đã nói hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe.

Không ngờ Mục Thiên lại chỉ chăm chú nhìn chằm chằm mặt anh, lần đầu tiên không hề che giấu mà trả lời: “Không, tôi đang tự trách lá gan lúc trước của mình không đủ lớn đây.” Lời này vừa trực tiếp vừa mãnh liệt.

Lục Ninh Chu khiêu mi, lúc đang muốn mở miệng trách cứ hắn, thì đột nhiên bả vai lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo qua, ngay sau đó là một hồi trời đất quay cuồng, chiếc ô che mưa rơi khỏi tay xoay vài vòng dưới đất rồi lăn vào làn mưa. Anh bị kẻ vừa nãy vẫn đang tử tế nói chuyện xoay người dựa vào cánh cửa đằng sau, tiếng khóa cửa xoành xoạch vang lên bên tai.

Mục Thiên thừa dịp anh không chú ý mà ra tay, động tác nhanh như chớp, dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân hung hăng chặn Lục Ninh Chu, khiến cho anh nhất thời không kịp phản ứng lại.

Mục Thiên nghiêng người, dùng trán mình chống vào trán của anh, cơ thể hai người sát vào nhau, chóp mũi cũng chạm nhau, hơi thở gần trong gang tấc, tiếng mưa rơi bên tai lập tức cũng rời xa.

“Anh nhìn xem, anh chưa từng thực sự phòng bị tôi.” Mục Thiên chăm chú nhìn vào mắt Lục Ninh Chu, hoàn toàn phóng thích tính xâm lược của bản thân, nhếch môi đắc ý vạch trần trái tim người trước mắt.

Lục Ninh Chu lúc này đã hoàn toàn phát hỏa, trong mắt ít khi để lộ ra tâm trạng tức giận, tay chân dùng lực muốn tránh thoát khỏi xiềng xích của hắn. Trước khi anh thực hiện động tác, Mục Thiên đã lập tức tăng thêm sức mạnh để chống lại sự giãy giụa của anh, ván cửa bị động tác của hai người làm cho vang lên mấy tiếng loảng xoảng.

Cũng may, Mục Thiên đã đi theo Lục Ninh Chu nhiều năm nên sớm biết rõ được thân thủ của anh, lúc này đánh đòn phủ đầu tạm thời có thể vững vàng vây chặt được anh. Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Ánh mắt Mục Thiên sắc bén đâm thẳng vào lòng người, giọng nói khàn khàn gọi anh: “Lục Ninh Chu! Anh nghe tôi nói đây!”

“...” Hắn cảm nhận được thân thể của thiếu gia nhà mình bỗng cứng đờ, giống như là vì lần đầu tiên nghe được tên mình được gọi từ một người trước đến nay vẫn luôn kính trọng mình nên cảm thấy có chút hoảng hốt.

“Ninh Chu, Lục Ninh Chu.” Mục Thiên nỉ non bên môi người hắn yêu, nhắc đi nhắc lại cái tên đã khắc ghi trong tim suốt nhiều năm: “Tôi yêu anh, Lục Ninh Chu.”

Lục Ninh Chu bất động, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh một lần nữa, nhìn thẳng hắn.

“Tôi thật yêu anh.” Hắn làm như không thấy ánh mắt đang dần dần trở nên lạnh lùng của người kia, Mục Thiên sử dụng chóp mũi khẽ quệt vào mũi anh, kết hợp với giọng điệu dịu dàng nói: “Anh bảo tôi đi Đông Nam Á, được, tôi đi, tôi giúp anh xử lý tốt tất cả mọi chuyện, để anh không còn nỗi lo về sau nữa. Nhưng anh phải chờ tôi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, anh nhất định phải chờ tôi.”

“Hôm nay, Mục Thiên tôi tỏ tình với Lục Ninh Chu tiên sinh rồi. Chờ tôi trở lại bên cạnh anh thì Mục Thiên tôi sẽ theo đuổi Lục Ninh Chu.”

“Đến lúc đó anh lại nhìn... lại nhìn tôi có được không, Ninh Chu?”

“Tôi yêu anh...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.