Xúc Xắc

Chương 2: Chương 2: Mục Thiên




Dịch: Qing Qing

Mục Thiên là một tên tiểu tử lớn lên bằng việc xin ăn ở khắp nơi, từ khi hắn ta có ký ức cho đến nay vẫn luôn sinh sống với đám lưu manh quanh đó, rồi làm những việc lung tung, lộn xộn không đâu vào đâu. Hắn ta giống như một quả pháo nhỏ vậy, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn người khác mà thôi, là kiểu người sẽ không để cho người khác tùy tiện bắt nạt mình.

Năm hắn ta mười hai tuổi là khoảng thời gian mà người người nhà nhà đều điên cuồng đam mê “Người trong giang hồ”, cái tên tiểu từ Mục Thiên không biết trời cao đất dày là gì kia vậy mà lại tham gia vào một trận đánh nhau bằng vũ khí. Là Lục lão gia nhặt được hắn ra từ trong một đám người toàn máu là máu.

Nhưng người đầu tiên mà hắn ta nhìn thấy lại không phải là ân nhân cứu mạng của mình. Vào khoảnh khắc mà hắn ta khó khăn lắm mới mở được mắt ra, trong mắt hắn lúc đó đều chỉ toàn là người thiếu niên với gương mặt lạnh lùng đang đứng ngược ánh sáng kia mà thôi. Mục Thiên chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người ta, ánh mắt vẫn cứ luôn nhìn thẳng như vậy, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy người này thật đẹp trai, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ đứng ở đó, làn da trắng giống như đang hòa vào với ánh nắng vậy.

Lục lão gia ở bên cạnh không nói một lời nào mà chỉ nhìn Mục Thiên mặt mũi đang ngây ngốc kia, giống như đang nhớ lại cái gì đó. Sau đó ông chỉ vào con trai mình và nói:

“Đây là đại thiếu gia của Lục gia, Lục Ninh Chu. Sau này cậu sẽ đi theo nó.”

Lần đi theo này liền đi theo suốt mười ba năm.

Hắn trở thành một con chó hung dữ nhất, độc ác nhất bên cạnh Lục Ninh Chu. Lục lão gia đối với con trai mình từ trước đến nay đều rất nghiêm khắc, hắn ta vẫn đi theo chủ nhân của mình vào sinh ra tử. Mười hai năm trước, những vết thương không đáng nói đến trên người hắn ta cũng đã không còn tìm thấy được chút dấu vết nào nữa, mười hai năm sau, tất cả các vết thương lớn nhỏ trên người hắn ta có đều là vì nhận thay cho Lục thiếu gia mà có.

Lục thiếu gia lớn lên càng lúc càng giống người mẹ đã mất của mình, chính là một người vô cùng tao nhã, ngũ quan tinh xảo, mặt mũi thanh tú, trên gương mặt lúc nào cũng rất lạnh lùng. Thiếu gia của hắn ăn gì, mặc gì, và mọi chi phí sinh hoạt đều được hắn chú trọng, Mục Thiên lúc nào cũng chăm sóc anh một cách thỏa đáng nhất. Những khó khăn nguy hiểm suốt bao nhiêu năm nay đều không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên thân thể người đàn ông sắp ba mươi tuổi này, thế nhưng tất cả sự tàn nhẫn lại lấp đầy trong đôi mắt anh. Rất ít người dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Ninh Chu, vậy nhưng Mục Thiên lại chỉ mong sao có thể được gần anh nhiều hơn một chút, gần hơn chút nữa mà thôi.

Không có ai ép hắn phải đánh cược mạng sống của mình như vậy cả, chỉ có bản thân Mục Thiên mới biết hắn làm vậy là vì cái gì mà thôi.

Từ khi có một người phụ nữ xinh đẹp, khoa trương xuất hiện bên cạnh thiếu gia thì hắn đã biết rồi.

Cô ta tên Dương Chá, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cũng là thanh mai của thiếu gia. Vào cái năm mà Mục Thiên vừa mới tới thì cũng là lúc cô ta ra nước ngoài học tập, bốn năm sau thì trở về nước làm việc cho Lục Ninh Chu.

Tuy đều là cấp dưới nhưng Mục Thiên biết, bản thân mình với cô ta không hề giống nhau.

Mục Thiên là con chó mà Lục Ninh Chu nuôi, còn Dương Chá là người kề vai sát cánh với Lục Ninh Chu.

Cô ta có thể vô duyên vô cớ dựa vào vai Lục đại thiếu gia, có thể ngồi ăn cùng bàn với anh, có thể nhìn anh ấy mà không hề kiêng kỵ gì, cũng có thể nói chuyện thân mật với anh ấy.

Từ trước đến nay chưa từng có người nào có thể lại gần Lục Ninh Chu như vậy.

Khi Mục Thiên nhìn thấy hai cánh tay sơn đầy móng tay màu đỏ kia lại một lần nữa vòng qua cổ thiếu gia, thì trong lòng đã tỏa ra ý niệm ác độc không biết bao nhiêu lần rồi.

Hắn muốn chặt đứt cánh tay của cô ta.

Giống y như tất cả những người bước xuống từ giường thiếu gia suốt bao năm nay vậy, tất cả đều bị hắn âm thầm xử lý sạch sẽ. Hắn biết thiếu gia biết rõ tất cả những chuyện mà hắn đã làm, nhưng từ trước đến giờ thiếu gia đều mặc kệ hắn. Bản thân Mục Thiên cũng cảm thấy những người này sẽ là mối tai họa ngầm gây ra nguy hiểm cho thiếu gia nên hắn xử lý họ cũng là việc thỏa đáng.

Nhưng Dương Chá thì không như vậy, hắn không thể động vào cô ta được.

Khi hắn không thể động vào cô ta thì liền hiểu rõ bản thân mình rốt cuộc có tâm tư gì với thiếu gia.

Hắn hy vọng có được thiếu gia của hắn, hắn muốn đến phát điên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.