Xin Hãy Ôm Em

Chương 72: Chương 72




Lâm Uyển Bạch vẫn không khỏi ghê tởm đến run người.

Cô vô thức nhìn trái ngó phải, không hề thấy bóng dáng Hoắc Trường Uyên.

Điều này càng khiến cô thấy kỳ lạ về phản ứng của Lâm Dao Dao, nhất là khi nụ cười vẫn giữ mãi trên khuôn mặt cô ta, giống như cô ta thật sự là những người chị em tốt với mình vậy. Nhưng làm sao có thể.

Trước kia khi ở Hoắc Thị, câu nói trước khi bị đuổi ra ngoài của Lâm Dao Dao vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Lâm Uyển Bạch, cô cứ đợi đó“.

“Không sao.” Lâm Uyển Bạch lẳng lặng né tránh.

Lâm Dao Dao không nói gì, nụ cười trên gương mặt không hề nhạt đi.

Nhìn nụ cười đó, Lâm Uyển Bạch bỗng dưng nổi da gà, các lỗ chân lông trên cơ thể như mở rộng.

Lâm Dao Dao xách chiếc túi hàng hiệu trong tay, ngọt ngào nói với cô: “Bên em còn có chút chuyện, chị chơi vui vẻ nhé!”

Nói xong câu này, hai người họ đi về hai phía khác nhau.

Lâm Uyển Bạch nhìn mãi theo bóng Lâm Dao Dao, sống lưng lạnh toát, cứ mang một dự cảm chẳng lành rằng trong lòng đối phương đang âm mưu một chuyện xấu xa nào đó.

Đi mãi tới tận một góc khuất không còn nhìn rõ được nữa, Lâm Dao Dao mới dừng bước.

Ở đó đang có một cậu thanh niên mặc trang phục nhân viên phục vụ, trông có vẻ như từ nông thôn lên đây, vẻ ấp a ấp úng: “... Làm vậy không hay lắm thì phải ạ?”

Lâm Dao Dao trừng mắt: “Bảo cậu làm thì cậu cứ làm, sao nhiều chuyện quá vậy!”

...

Trở về phòng, Yến Phong tươi cười hỏi cô: “Sao chậm quá vậy?”

Anh luôn như vậy, tuy rằng gương mặt trông khá nghiêm nghị, nhưng một khi cười, cảm giác khiến người ta sợ hãi sẽ biến mất, giống như chút ấm áp ngày đông. Hơn nữa mỗi lần anh nói chuyện với cô, anh đều nhẫn nại và dịu dàng như vậy.

Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nghĩ tới Hoắc Trường Uyên.

Nếu là anh, lần nào anh cũng sẽ hạ thấp giọng mà quát.

Lâm Uyển Bạch giải thích: “Ban nãy em không cẩn thận va phải người ta.”

“Lâm Uyển Bạch, em lúc nào cũng vậy!” Tiêu Vân Tranh ngồi bên cạnh xen vào, cười phá lên: “Anh Phong, em kể cho anh nghe, lần trước đi vệ sinh cô ấy còn vào nhầm phòng vệ sinh nam nữa!”

“...” Lâm Uyển Bạch á khẩu.

“Được rồi, đừng chọc cô ấy nữa!” Yến Phong giải vây cho cô, đẩy một đĩa hạt óc chó qua: “Óc chó núi này ngon lắm, vừa bóc được một ít, em nếm thử xem, bổ não.”

Bấy giờ Lâm Uyển Bạch mới chú ý trong tay anh cầm chiếc kẹp sắt, trong gạt tàn chất đầy vỏ óc chó.

“Coi mình là Tiểu Châu Châu đấy à, còn phải đút mới ăn sao?” Yến Phong cố tình chọc cô.

Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Cô bỗng nhiên nhớ tới một lần trước kia, Hoắc Trường Uyên muốn ăn hạt óc chó bắt cô bóc. Cô bóc xong rồi anh lại bắt cô đút, sau đó bờ môi mỏng chặn lại môi cô, đưa hạt óc chó từ miệng anh sang miệng cô, rồi nói với cô đấy mới gọi là đút...

“Tiểu Uyển?” Yến Phong liên tục gọi cô hai tiếng.

Lâm Uyển Bạch hoàn hồn lại, vội lắc đầu: “À, không phải...”

Cô cầm hạt óc chó trên đĩa lên, bỏ vài miệng, từ từ nhai.

Hôm nay cô làm sao thế nhỉ?

Động một chút là nhớ tới anh...

Yến Phong ngồi bên cạnh không nói không rằng, nhưng lòng thì hơi nặng nề. Tiểu Uyển của anh chưa bao giờ thất thần trước mặt mình cả...

Sau khi ăn tối quanh chiếc bàn tròn xong xuôi, Tiêu Vân Tranh kéo Yến Phong đi đánh bida. Ban đầu Lâm Uyển Bạch cũng bị kéo đi làm trọng tài, nhưng đánh được hai ván, Tiêu Vân Tranh bèn gào lên nói cô thiên vị, bị đuổi về ghế ngồi.

Trong phòng có rất nhiều thứ để giải trí. Đằng sau lớp màn chiế, còn có cả hệ thống hát karaoke.

Lâm Uyển Bạch chọn hai bài, khi lướt qua mấy bài kịch Hoàng Mai, cô hơi khựng lại. Giọng nói trầm thấp và bá đạo của ai đó văng vẳng bên tai, cuối cùng cô vẫn thu tay về.

Có tiếng gõ cửa vang lên, bước vào là một người phục vụ.

Tiêu Vân Tranh vừa gọi thêm vài món điểm tâm uống trà, từng món tinh xảo được bày lên bàn, trong đó có hai ly cocktail được tặng cho hai người đàn ông bên bàn bida.

Lúc dùng bữa, Lâm Uyển Bạch cũng đã uống nửa lon bia.

Yến Phong lo cô sẽ cảm thấy không thoải mái, bèn đặc biệt gọi cho cô cốc trà Yuja mật ong để giải rượu.

Khi đặt lên bàn cho cô, người phục vụ còn dặn thêm một câu: “Uống nguội sẽ không ngon đâu ạ!”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô cầm chiếc cốc lên bằng hai tay, thổi thổi rồi uống mấy ngụm.

Khi cô đặt cốc xuống, đúng lúc người phục vụ ôm chiếc khay trước người, chuẩn bị rời đi. Lâm Uyển Bạch cũng từng làm công việc này ở Pub, có vài phần đồng cảm nên mỉm cười với đối phương một chút.

Ai ngờ đối phương bỗng dưng hoảng loạn, gần như chạy ra khỏi phòng. Cô phì cười tự kiểm điểm bản thân. Ban nãy chắc chưa tính là mình chọc ghẹo người ta chứ?

Cả một cốc trà Yuja mật ong đã uống cạn đáy, Tiêu Vân Tranh có điện thoại, khi ngắt máy nét mặt có vẻ sốt sắng.

“Em bỗng nhiên có chút việc gấp, phải đi trước đây, thanh toán cứ tính cho em!”

“Chuyện nhỏ, lái xe cẩn thận!”

Tiêu Vân Tranh ra về chưa lâu thì Lâm Uyển Bạch bỗng phát hiện có điều bất thường.

Yến Phong thấy cô cứ nhíu mày: “Tiểu Uyển, anh thấy em có vẻ mệt rồi, chúng ta cũng về nhé?”

“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Đi từ thang máy ra, bắp chân cô bỗng nhiên mềm nhũn. Yến Phong đứng gần nhất, nhanh tay đỡ lấy eo cô.

Hơi thở nam tính của người đàn ông phả tới, cảm giác bất thường của Lâm Uyển Bạch lại càng trở nên rõ rệt.

Trong người rất khó chịu, giống như đang có ngàn vạn con kiến cắn chích, cô choáng váng không còn sức lực, hơn nữa trong lòng còn có một suy nghĩ đáng sợ hơn, cô hy vọng Yến Phong ôm mình chặt hơn nữa.

“Tiểu Uyển, em không sao chứ?” Yến Phong quan tâm hỏi.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu rất mạnh, nghĩ bụng có thể mình uống nhiều rồi, nhưng cảm giác đó không hề biến mất.

Ngược lại, dòng nóng bỏng trong người càng thêm sôi sục. Cô cuộn chặt hai tay lại, mí mắt run run: “Anh Yến Phong, em hơi khó chịu...”

Lúc này cô đã dần dần hiểu rõ mình bị làm sao. Vì cảm giác này dường như rất quen thuộc. Ban đầu khi làm việc ở Pub, cô đã uống rượu của khách, sau đó thì gặp Hoắc Trường Uyên...

Cánh cửa kính của câu lạc bộ mở ra theo cảm ứng, người phục vụ đứng đón khách trước cửa mỉm cười cúi đầu.

Có hai người đàn ông mặc vest thẳng tắp một trước một sau đi vào. Người đi trước vóc dáng cao lớn hơn, có vẻ là ông chủ, gương mặt lạnh nhạt như cách cả thế giới. Giờ này rồi mà anh vẫn cà vạt phẳng phiu, bước đi nhanh nhưng không loạn, có vẻ như tới tiếp khách.

Có người quản lý tiến lên, dẫn họ đi về phía một căn phòng bên mé trái.

Giang Phóng đi phía sau bất ngờ khựng lại, chỉ về phía thang máy và nói: “Hoắc tổng, bên kia hình như là cô Lâm...”

Nói xong, anh ấy lại hối hận vì tội nhiều lời của mình.

Vì không chỉ có mình Lâm Uyển Bạch, bên cạnh cô còn là một người đàn ông với ngũ quan nghiêm nghị, dáng người cũng không thua kém ai, trông có vẻ giống một quân nhân. Quan trọng là động tác của họ lúc này rất thân mật.

Giang Phóng dè dặt quan sát sắc mặt của ông chủ.

Quả không ngoài dự đoán, anh ấy đã nhìn thấy gương mặt sếp mình bỗng nhiên sầm lại và căng ra.

Khi nhìn rõ người đàn ông đó là ai, Hoắc Trường Uyên bỗng chốc cảm thấy cơ bắp bên cánh tay phải của mình gồ lên rõ.

Anh nắm chặt bàn tay giấu trong túi áo lại, lạnh lùng quay đi, chuẩn bị đi tiếp về phía phòng VIP. Nhưng chưa đi được mấy bước, Giang Phóng ở phía sau lại sốt sắng nói: “Cô Lâm trông có vẻ hơi kỳ lạ...”

~Hết chương 72~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.