Xin Hãy Ôm Em

Chương 314: Chương 314: Chương 313




Thang máy vang lên một tiếng “Ding“.

Lục Tịnh Tuyết xách theo hộp đồ ăn mua từ nhà hàng tới đi ra ngoài, sắc mặt không thoải mái lắm. Khi đi tới một góc rẽ vào cửa thoát hiểm, cô ta nhìn thấy Nguyễn Chính Mai cũng đang khó ở tương tự, bèn kinh ngạc đi qua: “Mẹ, sao mẹ không ở trong phòng với bố, đứng đây hóng gió à?”

Nguyễn Chính Mai đứng trên bậc thềm, từ ô cửa sổ mở hé có cơn gió thổi vào khiến búi tóc chỉn chu sau gáy của bà ta bị thổi hơi rối.

“Tịnh Tuyết, mẹ bảo con mua cháo thịt nạc, con mua về chưa?”

“Mua về rồi ạ!”

Nguyễn Chính Mai cúi đầu nhìn, hỏi với vẻ không yên tâm: “Có đúng chỗ bố con thích ăn không đấy?”

“Vâng! Con đã mua theo đúng lời mẹ dặn, còn xin một ít dưa góp nữa!” Lục Tịnh Tuyết gật đầu. Bao nhiêu năm nay mẹ chăm sóc bố chu đáo ra sao, cô ta đều nhìn thấy hết. Cô ta nhìn về phía phòng bệnh ở góc xa: “Mẹ, có phải bố lại ngủ rồi không? Chẳng phải sáng nay mới tỉnh dậy sao!”

Nguyễn Chính Mai sắc mặt lạnh hẳn đi, hờ hững nói: “Không phải, Trường Uyên đưa Lâm Uyển Bạch tới, đang ở trong đó!”

“Cái gì?” Lục Tịnh Tuyết nghe xong, mặt cũng biến sắc: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao, sao có thể tạo cơ hội cho Lâm Uyển Bạch chứ! Chuyện ghép gan thì thôi bỏ đi, chúng ta bây giờ cần cố gắng hết sức hạn chế cơ hội giáp mặt giữa bố và cô ta!”

“Bố con muốn gặp nó, mẹ có cách gì được!” Nguyễn Chính Mai nghiến răng nghiến lợi.

Lục Tịnh Tuyết suýt chút nữa ném hộp thức ăn trong tay ra ngoài, căm hận nói: “Mẹ, mẹ biết ban nãy con gặp ai ở dưới không? Con gặp bác trai, nói chuyện với bác ấy một lúc lâu, bóng gió đánh tiếng rất nhiều. Bác ấy không còn vỗ về con chuyện đám cưới như lúc trước, bây giờ là một chữ cũng không nhắc đến... Nếu để bác ấy biết chuyện giữa Lâm Uyển Bạch và bố thì thái độ của bác ấy há chẳng phải sẽ thay đổi chóng mặt hơn hay sao!”

Hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, tâm trạng rất u ám và nặng nề.

Từ phòng bệnh đi ra, Lâm Uyển Bạch được Hoắc Trường Uyên ôm vào lòng, nửa gương mặt dựa vào ngực anh.

Ở trong phòng, cô gắng gượng không nghẹn ngào nhưng giây phút bước ra ngoài, cô vẫn không kìm nén được, đôi mắt đỏ rực, tâm trạng khó mà bình tĩnh ngay được.

Với một thân thế phức tạp rắc rối như thế này, bất kỳ ai khi đối mặt cũng không thể bình thản như không được.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Lâm Uyển Bạch dường như vẫn còn nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ của Lục Học Lâm ở trong. Sự đè nén ấy, sự buồn bã ấy... Qua khe cửa, cô nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn mang tới cho người ta cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng nay như già đi nhiều tuổi.

Sắc mặt ông đau thương và khổ tâm đến vậy, khiến trái tim cô cũng run rẩy theo. Cô hiểu, đó là cảm xúc của một người đàn ông khi yêu một người con gái đến tột cùng. Ông đang nhớ người mình yêu... Ai bảo năm tháng chậm rãi trôi thì người ta sẽ quên hết tất cả?

Lâm Uyển Bạch cảm thấy an lòng thay mẹ. Chí ít trong tám năm cuối cùng của cuộc đời, bà không nhung nhớ trong cô độc. Người đàn ông mà bà chôn sâu tận đáy lòng cũng chưa từng quên bà dù chỉ một khoảnh khắc, cũng nhớ nhung bà sâu sắc.

Họ đã bỏ lỡ nhau một đời!

Nhưng cũng giống như câu lẩm bẩm cuối cùng của Lục Học Lâm, tuy ông trời đùa giỡn, số phận trêu ngươi, cuối cùng họ có duyên không phận, bỏ lỡ và không thể chung sống trọn đời, nay cũng đã sớm âm dương cách biệt. Nhưng tương tư chưa cạn, tương tư mãi còn, tương tư ở khắp mọi nơi!

Trên đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nói trầm: “Mắt cứ đỏ mãi thế này là rắp tâm khiến anh đau lòng phải không!”

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, quả nhiên va phải ánh mắt sâu hút ấy. Cô nhìn rõ sự đau lòng nơi đáy mắt anh. Cô cố tình cọ cọ mũi vào lớp áo sơ mi trắng của anh, sụt sùi: “Em chỉ đang cảm khái thôi...”

“Chúng ta sẽ không.”

Hoắc Trường Uyên bất ngờ nâng cằm cô lên.

Lần này Lâm Uyển Bạch ngã hẳn vào ánh mắt anh, bị nó bao vây, gần như cả linh hồn cô cũng run rẩy.

Họ cũng từng bỏ lỡ khoảng thời gian bốn năm, vòng đi vòng lại cuối cùng quay trở về với nhau, hơn nữa họ còn có bánh bao nhỏ. Tuy rằng cô mất đi cơ hội làm mẹ suốt bốn năm, nhưng so với mẹ và Lục Học Lâm, cô đã may mắn hơn quá nhiều, quá nhiều rồi! Phải, họ sẽ không như vậy, trong quãng đời còn lại, họ sẽ nắm chặt tay nhau, quyết không buông ra!

Lâm Uyển Bạch mỉm cười với anh.

Cô hơi dửa vào lòng anh, bất giác khẽ nói: “Làm sao đây, em nhớ Đậu Đậu ghê!”

“...” Hoắc Trường Uyên hơi đen mặt lại.

Cứ vào lúc hai người họ đang ngọt ngào tình cảm, luôn bị cậu con trai phá hoại.

Nhìn đuôi mắt cô nhướng lên, cuối cùng anh vẫn chiều cô: “Ngày mai anh sẽ bảo thím Lý đưa thằng bé tới.”

“Ừm!” Lâm Uyển Bạch vui vẻ gật đầu.

Nơi họ nằm là khu C, lúc đi bộ về phòng, từ xa cô đã nhìn thấy hình như có ai đó đứng ngoài cửa, trông cứ lén la lén lút, đang ngó đầu nhìn vào trong qua cửa sổ.

Trong bệnh viện mà còn có ăn trộm sao?

Cô nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ này, hơn nữa đối phương cũng không giống vì ăn mặc khá nghiêm chỉnh.

Lâm Uyển Bạch giật giật tay áo anh: “Hoắc Trường Uyên...”

Hoắc Trường Uyên nhìn theo hướng cô chỉ, nheo mắt lại.

Anh sải rộng bước chân đi tới, thẳng thừng giơ tay lên nắm mạnh bả vai đối phương. Một tiếng kêu đau đớn vang lên. Người đó quay đầu lại, nhưng lại kêu to một tiếng: “Cậu cả!”

“Chú Trương, sao chú ở đây?” Hoắc Trường Uyên hình như quen người đó, lập tức buông tay.

Sau đó cả Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy đối phương hơi quen, rồi cô nhanh chóng nhớ ra đây là tài xế của Hoắc Chấn.

Người được gọi là “chú Trương” xoa xoa tay, sắc mặt có vài phần ngượng ngập: “Tôi được ông chủ dặn dò, mang đồ tới cho cô Lâm!”

“Cho tôi?” Lâm Uyển Bạch sửng sốt.

“Không sai!” Chú Trương gật đầu lia lịa, nhét hộp giữ nhiệt nãy giờ ôm ghì trong lòng vào tay cô: “Ông bảo tôi nói lại với hai người: Ông trùng hợp đi ngang qua đây, tiện đường mang đồ cho cô!”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chú Trương lập tức co cẳng chạy.

Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp phản ứng gì. Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Trường Uyên.

Thấy anh nhíu mày vẻ khó hiểu, cô bèn cúi xuống nhìn chiếc hộp tự dưng có thêm trong tay. Nó được bọc rất kín, không ngửi ra là mùi gì. Cô nghi hoặc vặn mở nắp hộp, hơi nóng lập tức phả vào mặt.

Bên trong đựng đầy ắp, thứ trôi nổi ngay trên mặt là mấy loại như táo đỏ, kỷ tử.

Hóa ra là canh tẩm bổ?

Lâm Uyển Bạch ngơ ngẩn đi vào phòng bệnh, cứ thế ngồi xuống giường, còn chưa buồn đặt hộp canh xuống.

Ai ngờ cánh cửa vừa đóng lại, lúc này bỗng dưng lại bị đẩy ra một khe nhỏ. Chú Trương vừa đi khỏi giờ quay về, thò đầu vào, thở hồng hộc nói: “Cậu cả, ban nãy đi vội tôi quên không nói một câu! Ông dặn, bảo tôi tối nay qua lấy hộp về, bên trong tuyệt đối không được thừa lại một chút kỷ tử nào!”

Nói xong, chú Trương lại lao vút đi như một cơn gió.

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, một lần nữa cúi đầu nhìn hộp canh bổ, vẫn còn hơi ngơ ngác. Cô nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trường Uyên: “Việc này?”

“Có thể là cô nói.”

Hoắc Trường Uyên nhíu mày rồi tiếp tục: “Hôm qua anh nhận được điện thoại của cô, cô vừa bay về New York, nghe được bên này có tiếng y tá. Anh nói với cô là em nằm viện nhưng tình hình cụ thể thì không nói. Chỉ nói em không khỏe trong người.”

Chuyện ghép gan anh tuyệt đối không nhắc chữ nào, vì vẫn tôn trọng ý muốn của cô.

Lâm Uyển Bạch hiểu ra, gật đầu. Cầm hộp canh bổ đầy ự lên, cô chợt hỏi: “Chủ tịch Hoắc làm vậy... là đang quan tâm em sao?”

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhướng mày, hừ một tiếng lạnh lùng.

Lâm Uyển Bạch đổ canh ra bát, nâng lên húp. Hình như được nấu bằng xương bò, còn có mùi thuốc Bắc khá nồng. Ban nãy lúc đổ ra, cô phát hiện có hơn chục loại Trung dược.

Liên tục uống mấy hớp liền, cô công bằng đưa ra đánh giá: “Nói thật, mùi vị khá ổn đấy!”

Cũng vừa hay đến giờ trưa, cơm dinh dưỡng của bệnh viện chưa được mang đến, dạ dày cô trống rỗng, có thể uống chút canh cho đỡ đói.

Khoảng hơn mười phút sau, Lâm Uyển Bạch nhìn xuống hộp, thấy còn rất nhiều canh bèn lắc đầu, đặt bát xuống, ôm cái bụng đã hơi lồi lên của mình: “Không được, em thật sự không uống nổi nữa rồi...”

Cô nhớ lại lời của người tài xế đặc biệt dăn dò, một hạt kỷ tử cũng không được để lại!

Nhưng canh cũng quá nhiều rồi...

“Vậy thì đổ đi!” Hoắc Trường Uyên thẳng thừng tiến lên.

“... Đừng!” Lâm Uyển Bạch ngăn cản. Hoắc Chấn chủ động mang canh bổ tới cho cô đã không khác gì mặt trời mọc phía Tây rồi. Lãng phí tấm lòng của ông không hay lắm, hơn nữa mấy loại Trung dược bên trong có vẻ cũng khá quý, đổ đi thì tiếc quá.

Cô đổ ra một bát đầy ắp đưa cho anh: “Hoắc Trường Uyên, phần còn lại anh uống đi!”

Cuối cùng, quá nửa hộp canh đổ hết vào bụng Hoắc Trường Uyên. Cơm trưa còn chưa ăn mà họ đã no nước.

Hoắc Trường Uyên đậy nắp lại, bất chợt nấc lên một tiếng.

Lần này đúng là một hạt kỷ tử cũng không còn. Nhớ tới cử chỉ của người tài xế khi truyền đạt ý của Hoắc Chấn, trước mắt Lâm Uyển Bạch hiện lên gương mặt khó chịu, nghiêm nghị ấy, cô chợt phì cười: “Em bỗng nhiên cảm thấy thật ra bố anh cũng rất đáng yêu!”

Đáng yêu?

Khóe miệng Hoắc Trường Uyên khẽ giật. Anh thì không cảm thấy thế, anh nhướng mày: “Quên lúc ông ấy ức hiếp em rồi à? Còn cả những chuyện xấu xa ông ấy làm nữa!”

“Không quên!” Lâm Uyển Bạch lắc đầu không chút do dự, bĩu môi: “Trước kia ông ấy từng lấy chi phiếu ra mua chuộc em, còn từng cướp Đậu Đậu khỏi em, cướp suốt bốn năm!”

“Ừm, cũng ghi thù đấy!” Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

“Này!” Lâm Uyển Bạch khẽ gọi.

Đêm xuống, giống như mọi buổi tối, Hoắc Trường Uyên nằm nghiêng người ôm cô ngủ. Tuy giường rất nhỏ nhưng hai người chen chúc nhau lại tạo cảm giác thân mật.

Lâm Uyển Bạch khẽ lật người, nhìn lên trần nhà.

“Vẫn đang nghĩ chuyện của mẹ em và chú Lục à?” Chú ý thấy điều đó, Hoắc Trường Uyên cúi xuống hỏi.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu, sau đó lại gật đầu, gác tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Có chuyện này thật ra em nghĩ mãi không hiểu...”

“Nói ra nghe xem.”

Hoắc Trường Uyên gối một tay ra sau gáy, để nửa người cô dựa vào người mình, không bắt cô chống tay cho mệt.

“Năm xưa mẹ và chú...” Xưng hô phía sau mắc nghẹn lại nơi cổ họng Lâm Uyển Bạch. Tuy rằng hôm đó trước mặt bác sỹ, cô có thể buột miệng nói ra câu “Hãy khẩn trương sắp xếp làm phẫu thuật cho bố tôi”, nhưng bây giờ bắt cô gọi một tiếng bố thật sự rất khó.

Ngừng một chút, cô tiếp tục: “Sau khi họ chia tay, mẹ em mang bụng bầu về nhà họ Lâm làm dâu. Trước khi ca phẫu thuật này diễn ra, ông ấy không biết gì hết, mà có thể cả đời cũng không biết gì cả! Nhưng, nếu dựa theo suy đoán trước đó của em thì mẹ con Lục Tịnh Tuyết đã sớm biết rõ chuyện này. Vậy làm sao bà Lục biết lúc đó mẹ em đang mang thai chứ...”

Sau khi gặp Lục Học Lâm trở về, trong đầu cô cứ băn khoăn mãi chuyện này.

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên cũng chậm rãi nhíu mày.

Lát sau, Lâm Uyển Bạch lắc đầu thở dài: “Nhưng, những chuyện này cũng chỉ là suy đoán của em, không có bằng chứng xác thực. Hơn nữa năm xưa cụ thể đã xảy ra chuyện gì em cũng không biết...”

“Đừng nghĩ nữa!” Hoắc Trường Uyên thấy sắc mặt cô rầu rĩ, không muốn cô quá phiền lòng, bèn vuốt vuốt mái tóc dài sau gáy cô: “Bây giờ việc quan trọng nhất của em là tập trung tĩnh dưỡng, những việc khác ra viện hẵng tính!”

“Ừm...” Lâm Uyển Bạch mỉm cười gật đầu.

Bàn tay anh hơi dùng sức, cô bị ép phải ngẩng mặt lên, đón lấy nụ hôn của anh.

Một nụ hôn triền miên và mạnh mẽ.

Gần như không cho cô thời gian để thở, khiến cô choáng váng.

Mái tóc dài đã khô, mềm mại giữa những kẽ tay. Ngoài mùi dầu gội đầu còn có mùi sữa tắm thơm mát của cô. Là loại sữa tắm mang từ nhà tới, trước kia tối nào Hoắc Trường Uyên cũng ngửi nó rồi yêu thương cô.

Trong lúc hít hà, anh cũng dần dần khó kiểm soát.

Lâm Uyển Bạch bị hôn đến mềm nhũn người, thậm chí cũng bắt đầu mong chờ những chuyện tiếp theo, nhất là khi đã cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, trái tim cũng run rẩy theo từng nhịp thở của anh.

Vừa phẫu thuật xong vài hôm, cô chưa tắm, chỉ lau người qua.

Hôm nay mang ghế vào trong, cô ngồi lên. Chỗ vết mổ không được dính nước, Hoắc Trường Uyên cầm dầu gội và sữa tắm, tỉ mỉ giúp cô, cuối cùng lúc thay quần áo, cô nhìn thấy anh có phản ứng.

Cảm nhận được anh bất ngờ lùi ra, Lâm Uyển Bạch biết anh đang tự kiềm chế bản thân.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, cô lí nhí hỏi: “Hay là chúng ta thử một lần? Giống như lần trước anh nằm viện ở trong phòng tắm ấy, nhẹ nhàng chút, chắc là không sao đâu nhỉ...”

“Không được!” Hoắc Trường Uyên kiên quyết đáp.

Anh nằm viện thì làm gì cũng được, nhưng cô thì không, lỡ vết mổ rách ra thì phải làm sao. Vết mổ dài như thế, nếu lại phải khâu lần nữa, anh nghĩ cũng thấy đau lòng.

“Anh không muốn có con gái nữa à?” Lâm Uyển Bạch mặt dày lẩm bẩm.

“Muốn.” Hoắc Trường Uyên nhìn đôi má ửng hồng vì rung động của cô, cười ha ha: “Nhưng bây giờ không được!”

Sau đó, anh ấn tay lên trán cô: “Bỏ ngay mấy suy nghĩ lưu manh trong đầu em ra, ném hết ra ngoài cho anh. Định nghĩ cách khiến anh ngủ với em, anh nói cho mà biết, đừng hòng!”

Nói xong, Hoắc Trường Uyên liền xuống giường, đi nhanh vào phòng tắm.

Lâm Uyển Bạch nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, chỉ biết ôm gối lật người, bĩu môi trống rỗng.

Haizz, đêm dài đằng đẵng...

Hết chương 313

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.