Xin Hãy Ôm Em

Chương 230: Chương 230




Ngay cả chiếc thùng nhựa dùng để đựng cá câu được cũng lảo đảo chực đổ, phát ra động tĩnh không hề nhỏ.

Hai con người đang ngồi học hỏi đều giật nảy mình, ngay cả bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh cũng bất ngờ.

Sau khi cầm ghế nhỏ ngồi xuống, ánh mắt âm u của Hoắc Trường Uyên cứ nhìn chằm chằm về phía bên này, sự lạnh lùng nơi đáy mắt là không hề che giấu. Thời tiết rõ ràng là ngày xuân ấm áp nắng đẹp vậy mà anh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Dù là một người có định lực đến đâu, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cũng không hề dễ chịu.

“Khụ!” Diệp Tu hắng giọng, buông tay ra: “Tiểu Bạch, cứ giống như ban nãy anh dạy em là được rồi. Em ngồi câu đi, nếu có gì không biết thì cứ hỏi anh. Câu cá không khó, chỉ cần tĩnh tâm lại là được!”

“Ừm, vâng...” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Một tay cô ôm bánh bao nhỏ, một tay cầm cần câu.

Ánh mắt mang một sự tồn tại cực kỳ lớn bên cạnh cuối cùng cũng tạm thời biến mất. Trong tầm mắt, cô có thể nhìn thấy anh vung cánh tay, buông cần câu xuống mặt sông. Sau một màn sóng nước xôn xao, cá bắt đầu nổi lên.

Trong phút chốc, bờ sông trở nên yên ắng.

Diệp Tu nói không sai, câu cá quan trọng nhất là tĩnh tâm, bây giờ chỉ cần tĩnh tâm đợi dây câu động cũng là một cách để thử thách lòng kiên nhẫn của con người.

Lâm Uyển Bạch bất giác len lén liếc sang bên cạnh.

Hoắc Trường Uyên ngồi dạng hai chân ra ở đó, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt cũng nhìn về phía mặt sông. Nhưng chẳng bao lâu sau, đầu mày anh quả nhiên hơi nhíu lại.

Cô không quá bất ngờ, hình như còn sớm biết sẽ như vậy.

Bởi vì Hoắc Trường Uyên vốn không phải người có lòng nhẫn nại gì. Mấy môn như câu cá không thích hợp với anh, phải nhiệt huyết máu lửa như bắn súng hoặc bóng bàn thì mới hợp.

Thu lại ánh mắt, Lâm Uyển Bạch cũng tĩnh tâm hơn một chút.

Từ sau khi có sự gia nhập của Hoắc Trường Uyên, cô trở thành người ở giữa, bị hai người đàn ông kẹp hai bên trái phải, tóm lại là không hề thoải mái, cũng may có bánh bao nhỏ ở bên cạnh.

Lâm Uyển Bạch bất giác ôm thằng bé chặt hơn một chút.

Trên mặt sông có động, có cá đã cắn câu. Diệp Tu ngồi bên vừa thu dây vừa cười với cô: “Tiểu Bạch, hình như anh câu được cá rồi!”

“Thật sao?” Lâm Uyển Bạch vội ghé qua xem.

Là một con cá chép nặng khoảng một cân, sau khi kéo lên thì được bỏ vào xô, nó bắt đầu bơi thoải mái.

Lâm Uyển Bạch mừng rỡ: “Con cá này cũng khá to đấy...”

“Ha ha, cũng tạm!” Diệp Tu bật cười.

Hoắc Trường Uyên giữ nguyên tư thế hừ một tiếng, biểu cảm khinh bỉ.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, vẫn tốt bụng an ủi một câu: “À, Hoắc Trường Uyên, anh đừng sốt ruột, chắc cũng sắp câu được rồi...”

Hoắc Trường Uyên liếc xéo cô, sắc mặt lộ ra vài phần kiêu ngạo: “Lát nữa sẽ cho em biết thế nào mới gọi là cá to.”

“...” Được thôi.

Bờ sông trở lại sự im lặng ban nãy. Lâm Uyển Bạch cảm giác mình đã cầm cần câu đến tê tay, cũng mãi không có động tĩnh gì. Cô đang chuẩn bị đặt cần lên giá thì dây câu bên phía Diệp Tu lại có động tĩnh.

Có vẻ khá nặng, Diệp Tu phải ngửa người ra sau, dùng cả hai tay: “Tiểu Bạch, em qua cầm xô giúp anh được không?”

Lâm Uyển Bạch đi qua, con cá chép nhảy nhót tán loạn đang được gỡ ra khỏi dây câu.

“Diệp Tu, anh lại câu được con nữa rồi!” Cô bất giác cảm thán.

“Anh cũng không ngờ luôn, chắc hôm nay anh hên đấy!” Diệp Tu khiêm tốn nói.

“Hình như còn nặng hơn con vừa rồi nhiều đấy!” Lâm Uyển Bạch ngồi xổm bên chiếc xô, kéo tay bánh bao nhỏ, muốn cho nó trải nghiệm một chút: “Đậu Đậu, con có muốn sờ thử một chút không?”

Bánh bao nhỏ bình thường chỉ chơi cá vàng nhỏ, chưa chạm vào những con cá sống to thế này bao giờ nên hơi nhút nhát. Nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của cô, nó dũng cảm chìa tay ra.

Nó chọc chọc vào đầu con cá chép, con cá bèn bật nhảy, thằng bé cười khúc khích thành tiếng.

Tiếng cười này lọt vào tai Hoắc Trường Uyên không chỉ là những nhức nhối nhỏ bé.

Nhất là khi nghĩ tới lời miêu tả “một nhà ba người” trước đó của Hoắc Dung, anh hằn học quay qua trừng mắt một hồi. Có điều ai cũng tập trung vào con cá trong xô, chẳng ai chú ý tới anh.

Ngọn lửa bực dọc đang không có chỗ để trút, anh bỗng cảm nhận được cần câu trong tay động đậy.

Một trọng lượng khá nặng, cần đã oằn cả đi.

Hoắc Trường Uyên nhướng cao đuôi mày, có vài phần đắc ý. Đúng vào lúc anh thu dây câu về, bỗng mặt sông vang lên một tiếng “tủm” rất to.

Con cá lớn vừa mắc câu đã thoát ra ngoài ngay trong lúc anh thu dây, nhảy vọt một cái lên không trung rồi lao xuống sông, nghênh ngang ngoái đuôi bơi đi, chỉ để lại một sợi dây câu trống không trôi qua trôi lại trên sông.

Mẹ kiếp!

Hoắc Trường Uyên chửi thề trong bụng, phẫn nộ ném cần câu đi.

Lâm Uyển Bạch đang cùng bánh bao nhỏ nghịch con cá trong xô, bỗng có một bóng đen trùm xuống đỉnh đầu, sau đó là chất giọng trầm của nam giới vang lên, có phần cứng nhắc: “Lâm Uyển Bạch, em qua đây với tôi một lát!”

“Sao vậy...” Cô ngẩng đầu lên.

“Có chuyện cần hỏi em.” Hoắc Trường Uyên đút hai tay vào túi.

“... Chuyện gì vậy?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày khó hiểu, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.

Hoắc Trường Uyên nhìn chằm chằm từ trên xuống, liếc sang phía Diệp Tu bên cạnh, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Em đã quan hệ với tôi, không định chịu trách nhiệm à?”

“...” Lâm Uyển Bạch suýt nữa cắn phải lưỡi.

Giọng anh không quá to nhưng cũng không hề nhỏ, vang vang trên đỉnh đầu.

Lâm Uyển Bạch gần như bật dậy ngay lập tức, vội vàng bịt miệng anh lại, sợ anh nói thêm mấy lời khủng khiếp nào khác.

Nhìn về phía một Diệp Tu đang sững sờ, cô quả thực mất mặt vô cùng, đỏ mặt ấp úng nói: “Diệp Tu, anh cứ câu tiếp đi, giúp em chăm sóc Đậu Đậu một chút, em nói với anh ấy chút chuyện...”

Nói xong, cô bèn lôi kéo Hoắc Trường Uyên đi tới một cây cổ thụ phía xa.

Tán cây rậm rạp, che nắng tốt như tán ô, không có chút nắng nào lọt được qua kẽ lá, nhưng mặt cô vẫn nóng bừng bừng.

Lâm Uyển Bạch quay đầu nhìn bờ sông, tay giấu sau lưng.

Người này...

Ban nãy còn thè lưỡi liếm tay cô nữa...

Tuy rằng cô đã chùi lên quần nhưng hình như vẫn hơi ướt.

Thấy anh nửa đùa nửa thật nhìn mình, Lâm Uyển Bạch nghiến răng: “Hoắc Trường Uyên, anh có thể đừng nói năng linh tinh trước mặt bạn tôi không!”

“Tôi nói linh tinh điều gì?” Hoắc Trường Uyên dựa nghiêng vào một gốc cây cổ thụ, bờ môi mấp máy như một con thú uể oải nghỉ ngơi.

“Anh...” Lâm Uyển Bạch phẫn nộ.

Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô, từ tốn hỏi ngược lại: “Lẽ nào em không quan hệ với tôi?”

“...” Lâm Uyển Bạch câm nín.

“Nếu đã quan hệ, em không định chịu trách nhiệm?” Hoắc Trường Uyên hơi nheo mắt lại, ngữ khí thản nhiên như đang đàm phán chuyện làm ăn.

“...” Lâm Uyển Bạch nghẹn ứ không nói được lời nào.

Chuyện này rõ ràng phái nữ chịu thiệt thòi, làm gì có người đàn ông nào điên cuồng đòi chịu trách nhiệm chứ...

Hoắc Trường Uyên giơ tay ra, nhân lúc cô không đề phòng giữ lấy cổ tay cô, ép cô lên thân cây: “Lần trước em nói đúng rồi, tôi thật sự cần chịu trách nhiệm.”

Lâm Uyển Bạch rụt người về phía sau, mí mắt run rẩy: “Đó là chuyện của anh...”

Hoắc Trường Uyên sải một bước dài về phía trước, cơ thể cao lớn gần như che kín lấy cô, lồng ngực hơi đổ xuống dường như có thể áp sát cô bất cứ lúc nào, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt lại như đứa trẻ của cô.

Anh vừa nuốt nước bọt, rất muốn hôn lên đôi môi ấy.

Gió sông thổi qua, có lọn tóc mai bay là là qua gương mặt cô.

Cảm giác được anh đưa tay vén lọn tóc ấy ra sau tai, ngón tay thô ráp lướt qua da thịt, Lâm Uyển Bạch né tránh: “Đậu Đậu vẫn còn đang ở bên bờ sông, Diệp Tu chưa chăm sóc trẻ con bao giờ, chúng ta phải quay về nhanh thôi...”

Tuy rằng có cây lớn che chắn, từ xa không thể nhìn thấy tư thế của họ lúc này nhưng cũng không thể duy trì quá lâu.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy lý luận với anh chẳng thể rõ ràng được, chỉ cầu mong lát nữa anh đừng nói mấy điều không có trước mặt Diệp Tu.

“Muốn quay về cũng được, trừ phi em hôn tôi một cái.” Hoắc Trường Uyên từ tốn rướn môi.

Hôn anh một cái?

Lâm Uyển Bạch còn tưởng mình nghe nhầm.

Ngước mắt lên nhìn thấy một bản thân hoang mang qua con ngươi của anh, cô nhíu mày: “Sao anh vẫn còn...”

Vẫn còn giống trước kia vậy...

“Vẫn còn gì?” Hoắc Trường Uyên nhạy bén hỏi.

“Không có gì...” Lâm Uyển Bạch khẽ đáp. Tuy rằng họ không làm gì nhưng tư thế quá mờ ám. Cô giơ tay ra sức đẩy anh: “Hoắc Trường Uyên, anh có thể buông tôi ra không, có rất nhiều người đứng nhìn đấy...”

Lâm Uyển Bạch không cố tình nói vậy mà ngay gần đó thực sự có người đang nhìn về phía họ.

Là một cô gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng. Có vẻ như từ lúc họ đi tới dưới bóng cây, ánh mắt cô ấy chưa hề rời khỏi họ. Nhưng cũng không có gì lạ, một người đàn ông xuất sắc như Hoắc Trường Uyên, dù đứng ở đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh nhìn của phái nữ.

Khi trở về bên bờ sông, vành tai Lâm Uyển Bạch vẫn đỏ ửng.

Dĩ nhiên cô không thể chủ động hôn nhưng không ngờ Hoắc Trường Uyên lại tự động cợt nhả cô.

Nếu không phải cô quyết tâm cắn vào lưỡi anh, có khi anh định hôn sâu không chừng. Giữa ban ngày ban mặt, anh lại dám to gan như vậy.

Cũng may Diệp Tu là một người đàn ông rất có văn hóa, tôn trọng sự riêng tư của người khác nên thấy cô về cũng không gạn hỏi gì, chỉ mỉm cười nói với cô mình lại câu được cá, xô nhựa đã đầy ắp chiến lợi phẩm.

Có vẻ bánh bao nhỏ không vui lắm, giơ cao hai cánh tay bé xíu đòi bế.

Cũng đã tới giữa trưa, trong trang viên có cung cấp nhà hàng nấu cá câu được. Vì cô và Hoắc Trường Uyên cả sáng không có thu hoạch gì nên trên bàn ăn toàn là cá do Diệp Tu câu.

Một con cá ba người ăn, cực kỳ phong phú.

Tuy rằng đa phần cá là do nhân viên nuôi nhưng dù sao cũng thả dưới sông nên thịt cá vẫn rất tươi.

Hoắc Dung ăn say sưa, không ngừng ngợi khen công thần câu cá mấy câu, nhất là khi thằng cháu bên cạnh mặt càng lúc càng đen sì, bà ngợi khen càng thêm hứng khởi.

Ăn xong đã tới chiều, trong trang viên vẫn còn rất nhiều hạng mục, Hoắc Dung đề nghị ra ngoài đi dạo.

Cả đoàn người vừa từ trong nhà hàng đi ra thì có một bóng dáng cao ráo đi tới.

“Trường Uyên!”

Lục Tịnh Tuyết dịu dàng gọi.

Hoắc Trường Uyên nhìn qua, lẳng lặng nhíu mày: “Cô cũng ở đây?”

“Em nghe bạn nói trông thấy anh đến đây câu cá, vừa hay em cũng không có việc gì làm nên qua tìm anh!” Lục Tịnh Tuyết dịu dàng giải thích.

Cô gái nhìn họ lúc sáng chính là bạn của Lục Tịnh Tuyết, gọi điện thoại cho cô ta xả tức. Cô ta gần như lập tức đoán ra người ấy là ai, bây giờ nhìn, quả nhiên là...

Lục Tịnh Tuyết mỉm cười, tiếp tục lên tiếng: “Trường Uyên, anh xem, em đã mang cần câu của ông ngoại đến cho anh rồi, khác hẳn với cần câu bình thường trong thành phố, được đặt làm cả đấy! Khi còn sống ông cũng thích câu cá, mẹ em coi nó như báu vật, người thường không được dùng đâu!”

“Chiều nay mọi người không định câu cá nữa.” Hoắc Trường Uyên không nhận mà nói.

“Không câu cũng không sao, em có thể đi chơi với anh!” Lục Tịnh Tuyết không ngại ngần.

Vì không có nhà lầu xe hơi nên ánh nắng ở ngoại ô dường như còn đẹp hơn, hắt xuống người họ khiến người ta không thể tảng lờ. Vẫn như bốn năm trước, họ đứng cạnh nhau chính là một đôi trời đất xứng đôi.

Diệp Tu nhìn theo tầm mắt cô rồi lịch sự hỏi một câu: “Tiểu Bạch, cô gái đó cũng là bạn em sao?”

“Không phải.” Lâm Uyển Bạch lắc đầu. Cô và Lục Tịnh Tuyết sao có thể là bạn bè chứ.

“Vậy cô ấy...” Diệp Tu không hiểu.

Lâm Uyển Bạch quay về, khẽ giải thích: “Là vợ chưa cưới của Hoắc Trường Uyên.”

Diệp Tu nghe xong, hiểu ra, gật đầu, có điều dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ấy lại nhíu mày nhìn về phía cô ta.

Lâm Uyển Bạch cảm thấy hơi tức ngực, bỗng nhiên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa: “Diệp Tu, em thấy hơi khó chịu trong người, muốn về rồi, anh còn định câu tiếp không?”

“Nếu em không khỏe, vậy anh đưa em về!” Diệp Tu nói.

...

Hai mươi phút sau, bánh bao nhỏ kéo tay Hoắc Dung: “Bà cô, tìm Uyển Uyển~”

Hoắc Dung đang cúi đầu uống nước hoa quả, đặt chai nước xuống, nhìn về phía nhà vệ sinh nữ: “Ấy, đi vệ sinh vẫn chưa về sao? Còn cả cậu Diệp Tu đó nữa, sao cũng biến mất tăm rồi?”

Hoắc Trường Uyên nghe vậy, nhíu mày.

Trong nhà vệ sinh nữ không còn ai nữa. Họ tìm xung quanh rồi hỏi nhân viên thì nhận được câu trả lời là: “Hai anh chị đi cùng mọi người phải không? Họ đi rồi ạ!”

“Đi rồi?” Hoắc Trường Uyên trầm giọng lặp lại.

“Vâng!” Người nhân viên gật đầu, nói tiếp: “Ban nãy chính mắt tôi trông thấy họ đi ra ngoài trang viên. Trước cửa có xe buýt, chắc là họ đã lên xe về từ lâu rồi!”

Lúc này Hoắc Dung rút chiếc di động đang rung lên trong túi ra, sau khi đọc được tin nhắn trên màn hình, bà giơ lên cho hai bố con Hoắc Trường Uyên: “Rau cải trắng nhắn tin nói có việc nên về trước rồi!”

Hoắc Trường Uyên cầm lấy điện thoại, mím chặt môi thành một đường thẳng.

Chẳng bao lâu sau, họ cũng ra khỏi trang viên, chiếc Land Rover đỗ trước cửa nháy đèn hai cái để mở khóa.

Sau khi Lâm Uyển Bạch lặng lẽ ra về, dĩ nhiên ở lại câu cá cũng chẳng còn ý nghĩa gì, xung quanh hai bố con bao trùm một sự bí bách.

Hoắc Dung bế một bánh bao nhỏ đang xị mặt lên xe. Lục Tịnh Tuyết bị bỏ lại phía sau rảo bước đuổi theo, dịu dàng nói: “Trường Uyên, vậy em cũng ngồi xe anh nhé!”

“Tài xế của cô vẫn đang đợi kìa!” Hoắc Trường Uyên hờ hững từ chối.

Lục Tịnh Tuyết còn chưa chạm được tay vào xe, chiếc Land Rover đã lao vút đi.

Dọc đường về, bầu không khí chẳng khá hơn lúc đến được là bao.

Khi gần vào trung tâm, Hoắc Dung nói: “Lát nữa vào trong thành phố thì thả cô xuống.”

“Cô không về khách sạn sao?” Hoắc Trường Uyên nhíu mày hỏi.

“Ừm, không về nữa.” Hoắc Dung gật đầu, hơi nheo mắt lại.

Bà cũng không gọi cho tài xế của mình mà thẳng thừng bắt taxi bên đường, báo địa chỉ tới biệt thự nhà họ Hoắc.

~Hết chương 230~

*Tù mó rầu: “Tiểu Bạch, cậu thật sự phải quay về Canada à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.