Xin Hãy Ôm Em

Chương 162: Chương 162




Chẳng biết Hoắc Trường Uyên đã đi tới từ lúc nào, trong tay bấu chặt điếu thuốc, đứng sững ở đó, che chặt ánh trăng trên đỉnh đầu.

Cô vẫn còn hơi ngây người vì hai chữ trầm thấp của anh vừa rồi.

Cô bất ngờ vì anh thể hiện ra ngoài sự kiên quyết đó.

Hoắc Dung thấy vậy đành nhún vai, túm lấy một nhúm hạt dưa để cắn, nhưng chỉ một lúc sau đã bắt đầu nghĩ trò mới: “Cô thích cháu lắm! Rau cải trắng, hay là cô nhận cháu làm con gái nuôi nhé? Sau đó, cháu gọi Trường Uyên là anh họ?”

“Dạ?” Lâm Uyển Bạch chưa kịp hiểu chuyện gì.

“Ha ha, rau cải trắng, hay là cháu gọi nó một tiếng anh trai trước nghe xem nào!” Hoắc Dung tiếp tục nói những câu kinh người bằng ngữ điệu thản nhiên.

“...” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Hoắc Dung tiếp tục ở bên cổ vũ cô, Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh mặt sắp đen xì tới nơi. Anh trầm giọng: “Không còn sớm nữa, đứng đây lạnh lắm, đứng lâu dễ bị cảm. Cháu đi gọi Tư Niên, chúng ta dọn dẹp lều và giá nướng quay về thôi!”

Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc BMW lại dừng trước cổng nhà.

Lâm Uyển Bạch về tới nhà, bà ngoại đang nằm trên giường đất xem tivi. Sau khi đi vào, cô lại nhanh chóng đi ra, trong tay cầm thêm thứ gì đó, đi vào vườn nhà bên cạnh.

Nhà bên lớn hơn nhà họ rất nhiều, có tận hai nhà trong một sân, trong đó nhà sát bên trái là căn được dọn dẹp để đám Hoắc Trường Uyên về nghỉ dưỡng. Lâm Uyển Bạch đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Hoắc Dung đang đứng trước gương.

“Cô, thuốc bôi cô cần đây ạ...”

Lúc về, Hoắc Dung có ghé vào tai cô hỏi có thuốc bôi dành cho vết thương không, bảo cô mang qua.

Hoắc Dung không đón lấy mà đang kéo mặt nạ: “Bây giờ là giờ hoàng kim để cô dưỡng da. Cô phải tranh thủ đắp mặt nạ đã. Cháu mang vào cho Trường Uyên đi, nó ở phòng trong đó!”

Sau khi nhìn trái ngó phải không thấy bóng Tần Tư Niên đâu, Lâm Uyển Bạch đành gật đầu.

Cửa phòng đóng kín, nhưng có ánh sáng le lói phát ra.

“Cộc cộc cộc...”

Lâm Uyển Bạch giơ tay gõ cửa.

Bên trong không có tiếng động, cô lại gõ tiếp, tình hình vẫn vậy.

Cô thăm dò đẩy cửa ra, bước vào trong, định để thuốc đó rồi đi luôn. Kết quả không ngờ lại nhìn thấy Hoắc Trường Uyên mặc quần tứ giác đang nằm nghiêng hướng về phía cửa, cơ thể tráng kiện lộ ra hoàn toàn.

Lâm Uyển Bạch cuống quýt cúi xuống: “Sao anh không mặc quần áo?”

“Anh đang mặc.” Hoắc Trường Uyên kéo chiếc quần dài bên cạnh qua.

Lâm Uyển Bạch cũng không dám ngẩng đầu, cô nhích về phía trước mấy bước, đặt túi thuốc trong tay lên bàn: “Cô bảo em mang thuốc bôi qua cho anh, em để ở đây...”

Nói xong, cô bèn quay người rời đi.

Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, còn nhanh hơn cả cô, đột ngột giữ cô lại từ phía sau trước kia cô bước qua cánh cửa.

Lâm Uyển Bạch bị anh kéo ngược lại. Cô nhìn thẳng, chỉ thấy yết hầu gồ lên của anh, xuống dưới là cơ bắp rắn chắc, nhiệt độ nóng rẫy lúc có lúc không. Cô nuốt nước bọt: “... Anh định làm gì?”

“Em căng thẳng vậy làm gì?” Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

“Em không... Em không căng thẳng...” Lâm Uyển Bạch sầu não, đáng chết, tự dưng lại lắp bắp.

“Toàn là vết thương sau lưng. Anh không với tới được, không thể bôi thuốc, em giúp anh đi.”

Lâm Uyển Bạch muốn lắc đầu từ chối, để anh nhờ Tần Tư Niên giúp đỡ, nhưng người cô đã bị anh kéo tới bên giường.

Hoắc Trường Uyên xoay người lại, hướng cả tấm lưng về phía cô. Ngoại trừ những múi cơ rõ ràng, bên trên có rất nhiều vết đỏ dài. Lúc đó cô nghe tiếng động đã cảm thấy đau đớn, quả nhiên Hoắc Dung không ra tay đùa chơi.

Lâm Uyển Bạch vặn mở chai thuốc, bên trong không có bông tăm, chỉ có thể dùng tay bôi lên.

Quá trình chắc chắn là giày vò.

Mỗi lần cô bôi, dù có cẩn thận cách mấy, cũng vẫn chạm vào da thịt của anh.

Sau vài phút, Lâm Uyển Bạch rút tay về, định vặn nắp chai lại ra về thì anh bất ngờ quay người lại, cất giọng trầm trầm, mang tính uy hiếp: “Em dám đồng ý với cô ấy thử xem!”

“...” Cô nhanh chóng hiểu ra anh ám chỉ điều gì.

“Em định gọi anh là anh họ thật à?” Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt mày.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu: “Em không...”

Hoắc Trường Uyên thấy vậy, sắc mặt mới dịu đi không ít.

Không chút dự báo, anh bất ngờ đổ người về phía cô, rất gần, hơn nữa càng lúc càng gần.

Mười phân, năm phân, ba phân...

Bất ngờ có tiếng động từ ngoài cửa vọng vào.

Hoắc Dung đang bước một chân vào thì nhìn thấy cảnh tượng bên trong bèn quay đầu đi ngay: “Á, hình ảnh nhạy cảm cấm nhìn, cấm nhìn!”

Lâm Uyển Bạch xấu hổ muốn chết.

Cô nhét thuốc cho anh, đỏ bừng mặt, đứng dậy định đi.

“Anh đưa em về.”

“Không cần đâu...”

Cô lắc đầu, nhưng Hoắc Trường Uyên đã mặc áo sơ mi vào, cầm cả áo khoác theo.

Từ lúc trong phòng đi ra tới ngoài vườn, Lâm Uyển Bạch đều không ngẩng đầu lên. Ra khỏi cửa lớn, cô vẫn cảm thấy ánh mắt trêu chọc của Hoắc Dung còn đó, thật sự sụp đổ!

Hai căn nhà là hàng xóm, chỉ cách có vài bước chân.

Di động đột ngột rung lên, âm thanh sắc nét giữa một đêm khuya tĩnh mịch.

Lâm Uyển Bạch lúc đi ra ngoài không mang theo di động nên nó phát ra từ di động của Hoắc Trường Uyên.

Lâm Uyển Bạch chỉ vô tình liếc sang, chữ tiếng Anh “Sunny” thấp thoáng trên màn hình, dịch ra là ấm áp, vừa đọc là biết tên một cô gái. Hơn nữa cô dám chắc chắn, nhất định là vợ chưa cưới của anh.

Hoắc Trường Uyên không bắt máy, chỉ hơi nhíu mày rồi tắt đi.

Một động tác có phần quen thuộc.

Giống như một gáo nước đá khiến cô bừng tỉnh giữa một đêm hè oi ả.

Lâm Uyển Bạch đẩy cửa ra, chuẩn bị đi vào thì tay một lần nữa bị nắm lấy. Cô cúi xuống, nhìn thấy lòng bàn tay lớn của anh nắm trọn lấy cổ tay cô, không chút dư thừa.

Phải dùng sức một chút cô mới thành công rút được tay mình ra.

“Hoắc Trường Uyên, anh đã có vợ chưa cưới.”

Cô buộc phải nhắc lại lần nữa, đồng thời nhấn mạnh, giống như đang nhắc nhở anh, càng giống như nhắc nhở chính mình.

“Ừm.” Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lần này, anh đưa ra một câu trả lời chính diện.

Lâm Uyển Bạch gượng kéo khóe môi: “Em từng gặp hai lần rồi, rất xinh đẹp...”

Hoắc Trường Uyên hơi ngẩn người.

Dường như đã dự liệu trước anh sẽ có phản ứng này, Lâm Uyển Bạch hơi cụp mắt xuống, lặp lại những lời đã nói khi chia tay: “Hoắc Trường Uyên, em từng nói nếu anh muốn, em có thể làm bạn với anh. Còn nếu anh không thích, chúng ta có thể làm người xa lạ.”

Đôi mày của Hoắc Trường Uyên dần dần nhíu chặt lại.

“Uyển Uyển.”

Giọng trầm của người đàn ông bất ngờ vang lên.

Lâm Uyển Bạch giật mình, hoảng loạn ngẩng đầu lên. Cách xưng hô này giống như hai người họ chưa từng chia xa vậy.

Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại, không biết có phải vì đứng quay lưng lại cả một bầu trời khuya khoắt hay không mà trong đôi mắt anh có một khoảng tối đậm lại: “Từ lúc giao dịch tới bây giờ, bao nhiêu lâu như vậy, em có bao nhiêu tình cảm với anh?”

Lâm Uyển Bạch hơi bất ngờ, như có tiếng nổ bên tai, dường như cô không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy.

“Một chút cũng không sao?” Hoắc Trường Uyên buồn bã gạn hỏi.

Nhớ tới chữ “Sunny” trên màn hình, nhớ tới cảnh hai người ấy đứng xứng đôi thân mật, lại nghĩ tới chuyện họ không còn tương lai.

Lâm Uyển Bạch đặt tay sau lưng, móng tay lặng lẽ đâm vào lòng bàn tay.

Cơn đau ập tới, cuối cùng cô cũng lấy được sức mạnh: “Ừm...”

Hoắc Trường Uyên đứng đực ra đó, đáy mắt rất tối, có chút thất vọng, có chút hụt hẫng, hoặc còn một vài cảm giác nào khác. Cuối cùng, giọng nói của anh tan vào trong cơn gió đêm.

“Anh nhìn em đi vào.”

~Hết chương 162~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.