Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 37: Chương 37: Tấm gương phát sóng trực tiếp




Lạnh lẽo, cứng rắn, hình tròn, dẹt.

Liêu Đình Nhạn búng tay một cái, tạo ra một chùm sáng, móc vật kia ra nhìn kỹ. Thế nhưng là một mặt gương lớn, bên rìa còn có hoa văn tinh xảo, tràn ngập ý vị cổ xưa, nhìn rất trân quý.

Nàng nhìn nhìn mặt gương, phát hiện hai bên đều có kính, hơn nữa cùng mơ hồ không rõ. không hiểu bảo bối này dùng thế nào, Liêu Đình Nhạn dâng lên Tư Mã Tiêu, khiêm tốn thỉnh giáo.

“Cái này phải dùng như thế nào?” Hẳn sẽ không chỉ là cái gương đơn thuần.

Tư Mã Tiêu có ngón tay vừa trắng vừa dài, rất là xinh đẹp, hắn cầm gương, không biết xoay chuyển ba vòng hai lượt thế nào, một cái gương liền tách làm hai, hóa ra là có thể tháo rời.

“Chỉ cần có linh lực, dù hai mặt gương này cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể nhìn thấy tình huống phía đối diện.” Tư Mã Tiêu nói.

Liêu Đình Nhạn đầy mặt bình tĩnh. nói thật, tuy rằng trong thế giới huyền huyễn, một người có thể bay lên trời, động bất động hô mưa gọi gió rất là lợi hại, nhưng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng rất lợi hại, như thứ này so ra còn kém điện thoại di động, nếu có điện có mạng thì cách xa nhau vạn dặm vẫn có thể nhìn thấy bên đối diện đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa công năng còn đa dạng, nhanh và tiện hơn. Nàng nhìn gương, ừ, chất lượng của điện thoại di động còn tốt hơn.

Tư Mã Tiêu nhạy bén nhận ra Liêu Đình Nhạn cũng không thích thứ này, vì thế hắn cầm hai mặt gương, trực tiếp bẻ gãy một cái trong đó.

Liêu Đình Nhạn: “???” Ngươi làm cái gì?

Nàng nhanh chóng đặt cái còn lại sang một bên, miễn cho bị tổ tông hỉ nộ vô thường cũng bóp nát mất.

“không thích thì nát.” Tư Mã Tiêu nói.

Liêu Đình Nhạn vội vàng: “Thích thích!” không thể để tổ tông phá sản này tiếp tục vô pháp vô thiên nữa, thật vất vả từ trong tay hắn rõ ràng được một “Lễ vật”, còn bị chính hắn làm hỏng một cái, đây là phương thức tặng lễ của gà con tiểu học có EQ thấp kiểu gì.

Tư Mã Tiêu cũng không quá tin nàng trả lời, hắn rất không cao hứng, trầm khuôn mặt nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, lại hỏi một lần, là cách hỏi dùng BUFF nói thật, “Nàng thích thứ này?”

Liêu Đình Nhạn: “Thích.” Trong miệng nói thích, trong lòng đang spam câu hỏi. Ngươi bị sao vậy tổ tông, loại việc nhỏ này ngươi còn riêng dùng BUFF nói thật để hỏi? Trước kia lúc ngươi dùng BUFF nói thật đều là biểu tình nói sai thì giết người, vừa rồi lại là biểu tình nói sai thì tức giận, ngươi giáng cấp từ khi nào đây?

Việc này có vẻ quá mức không đúng, giống như nhân sĩ xuyên qua trốn không thoát quy tắc nhất định phải yêu đương. Liêu Đình Nhạn bất động thanh sắc mà bình ổn, không quan trọng, yêu đương loại việc này cần hai người, hắn đơn phương cũng không thể làm gì, chỉ cần mình ổn định.

Mới vừa nghĩ như vậy, Tư Mã Tiêu kéo đầu nàng lên, cúi người hôn môi nàng, môi ngậm lên môi, chóp mũi cọ cọ ở bên nhau, tư thái triền miên lại thân mật.

Liêu Đình Nhạn: “……” Ổn, ổn định, ta còn có thể tiếp tục một giây.

Hơi thở Tư Mã Tiêu dây dưa nàng, hắn rũ đôi mắt lúc nhìn ai đều không quá hữu hảo, môi hơi hơi giơ lên một chút, tâm tình giống như lại tốt lên.

Ngón tay lạnh lẽo nâng cằm và sau tai nàng, còn một bàn tay vỗ ở sau đầu nàng, đè nặng tóc nàng. hắn tựa hồ thực thích ấn lên gáy nàng, đó là tư thế không để người khác lui ra phía sau.

Liêu Đình Nhạn cảm giác cái gáy tê dại một trận, cũng không biết là bởi vì theo bản năng cân nhắc mà cảm thấy nguy hiểm khẩn trương, hay là bởi vì Tư Mã Tiêu giống một con cá, cái hôn vẫn luôn nhẹ chạm vào môi nàng.

Biểu tình và động tác của hắn đều quá tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như bọn họ vốn dĩ nên thân mật như thế, nàng vốn dĩ chính là người có thể tới gần hắn, hôn hắn như vậy.

trên người hắn có hơi thở sương sớm, có mùi hoa hương thoang thoảng ngoài viện, còn có một chút mùi máu tươi cơ hồ không phát hiện được. Hiển nhiên, nam nhân ngồi dựa bên cạnh đang hôn nàng, không lâu trước đây còn vừa giết người, hoặc là đi qua nơi nào đó có mùi máu tươi rất nặng. Nàng vốn nên cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ này khắc này, nàng lại chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy vô cùng, không phải sợ hãi, mà là một cảm xúc kích động kỳ quái.

Còn có chút…… ừm, xúc động.

Ta biến thái sao? Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, lập trường của ta rốt cuộc từ trung lập hỗn độn biến thành tà ác hỗn độn?

Sau đó đã xảy ra cái gì là rất rõ ràng. nói ngắn lại, bọn họ lại làm một lần tri kỷ. Nếu nói lần trước đó là vì cứu người, nàng ngây thơ mờ mịt không thể hiểu được cái gì, vậy lần này, chính là bị ma quỷ ám ảnh, ma quỷ là Tư Mã Tiêu, hắn tựa như thủy quỷ, ở trong nước cuốn lấy người không thể tránh thoát.

Tri kỷ kỳ thật phi thường sung sướng, không chỉ là thân thể sung sướng, còn có thần hồn, thậm chí tư tưởng. Cái loại cảm giác thỏa mãn ấm áp dễ chịu này, thật giống như trời xanh mây trắng mênh mông vô bờ, ưu sầu gì cũng không có, bay lượn trong mây, phi thường tự do.

Thậm chí sau khi chấm dứt, cảm giác này vẫn còn thật lâu không lùi, làm người ta cảm thấy bình tĩnh, cảm thấy an tâm.

Cho tới nay tuy nàng định nghĩa lần đột nhiên xuyên qua này là nghỉ phép, nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút phiêu bạc bàng hoàng cùng cảm giác một mình lẻ loi cô độc trong thế giới to lớn. Chính thời điểm này, những cảm giác cô độc đều tan đi, bởi vì một nam nhân khác càng thêm cô độc, lại càng thêm táo bạo đã tương dung cùng nàng.

Nàng giống như ở trong một nơi cực độ an toàn, có thể thơm ngọt đi vào giấc ngủ, cũng không cần lo lắng tỉnh lại sẽ phát hiện có một mình, sẽ không cảm thấy ngày mai không biết đi nơi nào, cũng không biết người hướng về đâu.

Liêu Đình Nhạn phát hiện tri kỷ kỳ thật là phương thức giao lưu thực công bằng, nếu là thân thể, có lẽ thân thể nam nữ tự nhiên đã chia làm trên dưới, nhưng tri kỷ, toàn bộ cảm giác đều là lẫn nhau, nàng có một khắc rõ ràng cảm giác được tâm tình và cảm giác của Tư Mã Tiêu, giống nước ấm tràn về phía nàng, bao phủ nàng.

hắn người này, dù lúc mềm mại cũng mang theo một chút sắc nhọn có thể đâm bị thương người ta, thần hồn của hắn lại quá mức cường đại, lúc Liêu Đình Nhạn có chút chịu không nổi, ngón tay hắn lạnh lẽo sờ ở sau đầu nàng giống như trấn an, nhẹ nhàng xoa ấn trong chốc lát. Đó là một mặt săn sóc hoàn toàn bất đồng với hắn ngày thường xấu tính phiền người.

Có lẽ còn có thể gọi là sủng ái.

Liêu Đình Nhạn ngủ đến khi mặt trời lên cao, thần thanh khí sảng tỉnh lại, nằm ở trên giường tự tỉnh dậy. Tối hôm qua có phải Tư Mã Tiêu dùng thuật pháp mê hồn chú linh tinh gì hay không? Sao nàng cứ như vậy mà cầm giữ không được?

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, hận không thể chính mình mất trí nhớ. Bọn họ rốt cuộc nói nói thế nào rồi liền bắt đầu? Nàng nhớ tới nửa đường bởi vì mình rất thoải mái, còn ôm cổ người ta kêu hừ hừ.

Tư Mã Tiêu lúc ấy khóe mắt ửng đỏ, sắc môi cũng phi thường hồng, làm làn da càng thêm trắng, đôi mắt càng thêm đem, giống diễm quỷ ôm nàng ừm vài tiếng —— cái giọng ừm ừm này giống ôm em bé dỗ dành. Nghe đến nhân tâm đều ngứa ngáy.

Mặt dán mặt, lỗ tai cọ cái mũi……

Liêu Đình Nhạn bưng kín mặt mình, không chuẩn bị lại tiếp tục hồi tưởng. không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa chính là yêu sớm.

Tư Mã Tiêu ngủ ở bên cạnh nàng, hẳn là đã tỉnh, nhưng lười mở mắt, đoạt gối đầu của nàng vòng thành cái ổ, lại ở trong ổ cho nàng một vị trí gối đầu không tồi, để nàng phải dùng một tư thế tiêu chuẩn của tình lữ ngủ dán vào hắn.

Nam nhân, cho dù là nam nhân như Tư Mã Tiêu, vào thời điểm này cũng có vẻ thả lỏng rất nhiều, vô hại lại tự tại mà nằm liệt ra, là loại nằm liệt của con mèo phơi no thái dương, làm người ta muốn đi lên vuốt một lúc lên bụng hắn.

Liêu Đình Nhạn một cái tát đánh mình tỉnh lại. Vuốt cái rắm, lông còn không có, vuốt cái gì mà vuốt.

Có thể là nàng nghĩ quá căng thẳng, cảm xúc dao động khá lớn, rốt cuộc làm đại lão đang nằm chợp mắt bên cạnh bị bức cho mở mắt.

hắn vươn tay với nàng, Liêu Đình Nhạn lăn sang bên cạnh, vừa vặn tránh đi, đầu lại cạch một chút cộm lên một vật cứng. Là cái gương tối hôm qua nàng nhận được, cái gương tối hôm qua may mắn còn tồn tại vốn là vai chính, lại bị quên ở trong góc, giờ mới một lần nữa được lấy ra.

“Vô dụng thì vứt đi.” không biết nhân gian khó khăn thế nào, lão tổ tông Tư Mã Tiêu nói như ra thế.

Liêu Đình Nhạn: “Đáng tiếc bóp hỏng một cái rồi, nếu không vẫn hữu dụng.”

Nàng nghĩ nghĩ, cái gương này nếu có nhiều thêm vài tấm, có thể đặt ở các nơi, đem toàn bộ hình ảnh thấy được tập trung vào trên gương, còn không phải là phát sóng trực tiếp sao? Đặt một tấm gương ở đại quảng trường Canh Thần Tiên Phủ, có thể thấy các đệ tử luận võ đánh nhau; đặt một tấm ở phố xá sầm uất bên cạnh, có thể xem phố phường sinh hoạt nhân sinh trăm thái; đặt một cái ở trong núi rừng cây cối, còn có thể thấy động vật hoang dã sinh sống, chẳng phải là vui thích.

Liêu Đình Nhạn tùy tiện nói nói chuyện đó, Tư Mã Tiêu lộ ra suy tư, một lát sau nói: “không tồi.” Sau đó hắn cầm cái gương còn hoàn hảo. Vuốt ve các loại hoa văn phức tạp đến cực điểm phía trên.

Lúc bọn họ đi học, Tư Mã Tiêu vẫn cứ đang thưởng thức cái gương.

Liêu Đình Nhạn không rõ, nàng đi học, hắn không cần nghe giảng bài vì sao cũng muốn lãng phí thời gian đi cùng, bất quá trước nay nàng vẫn không hiểu được hắn muốn làm cái gì, cho nên liền mặc kệ hắn.

Tư Mã Tiêu cầm cái gương liên tiếp cân nhắc gần nửa tháng, sau đó ra cửa ba ngày, trở về liền trả lại gương cho Liêu Đình Nhạn.

“Nàng xem.”

Liêu Đình Nhạn lấy gương, cho Tư Mã Tiêu một biểu tình nghi hoặc. Tư Mã Tiêu nằm liệt bên người nàng, dùng ngón tay điểm điểm mặt kính, mặt kính nổi lên một trận gợn sóng, hiện ra Tam Thánh sơn.

Trong gương Tam Thánh sơn không giống Tam Thánh sơn khi bọn họ rời đi, tháp cao trùng kiến, cung điện bên cạnh cũng đang bắt đầu xây lại, có các đại lão nhìn qua rất lợi hại đứng ở đó, biểu tình nghiêm túc mà thương thảo cái gì.

Tư Mã Tiêu lại gõ gõ gương, hình ảnh biến đổi, biến thành cây hoa lam doanh dưới Bạch Lộc Nhai.

Liêu Đình Nhạn hiểu ra, nàng vung tay kéo kéo hình ảnh sang bên cạnh, phát hiện thế nhưng còn có thể có tầm nhìn xoay tròn 360 độ, nàng nhìn thấy mây mù dày đặc cung điện Bạch Lộc Nhai, cũng thấy được gần đó có tu sĩ tuần tra, các loại biểu tình khẩn trương cảnh giác.

Học Tư Mã Tiêu gõ gương như vậy, hình ảnh không hề có phản ứng, chỉ có người đang đi lại, nói chuyện với nhau trong gương, thanh âm có vẻ nhỏ, nghe không rõ lắm.

Tư Mã Tiêu: “Linh lực.”

Liêu Đình Nhạn yên lặng dùng đến linh lực, phát hiện lúc này hình ảnh thay đổi, là một ngọn núi cháy đen, núi này giống như đã trải qua núi lửa bùng nổ, toàn bộ nổ tung từ trong lòng núi, chỉ còn lại đá tảng dữ tợn cháy đen chót vót hướng lên trời. một chút vật còn sống đều không có, hình ảnh nửa ngày không thay đổi, Liêu Đình Nhạn còn hoài nghi có phải internet không có tín hiệu hay không.

Nàng đoán được đó đều là Tư Mã Tiêu làm ra, cũng là nơi hắn chọn, nhưng ngọn núi tiêu điều này có gì đặc thù sao?

Nàng thay đổi chỗ khác, là cái chợ nàng không biết, nhưng mà thực náo nhiệt, bởi vì có người bán hàng rong rao hàng vang dội, tiếng ồn ào trên đường đều truyền lại.

Còn có góc nhìn từ một mảnh thác nước và hồ nhỏ trong núi, Liêu Đình Nhạn đổi đến góc nhìn này, nhìn thấy có linh thú sừng dài lông xù xù màu trắng đang uống nước bên hồ, con chim tuyết trắng xẹt qua mặt hồ, đứng ở trên linh thú lông nhung ôn thuần, hình ảnh yên lặng tốt đẹp.

Cảnh tượng tiếp theo là một cửa hàng, có rất nhiều nam nữ xinh đẹp tiếp khách, người người nói chuyện phiếm, đánh đàn nói giỡn, còn có người ở trên đài cao biểu diễn. Liêu Đình Nhạn xem xong một khúc phi thiên vũ, cảm thấy một đám tiểu tỷ tỷ khiêu vũ kia quả thực đẹp đến ngây người, nửa ngày không bỏ được cắt đi.

Tư Mã Tiêu thúc giục nàng: “Cái tiếp theo.”

Liêu Đình Nhạn đổi kênh. Hình ảnh đổi đến mặt hồ phẳng như gương, bất quá màn ảnh này quá lung lay, hơi lược qua trên mặt hồ, ngay sau đó lại vút lên, bay ở trên trời, có thể nhìn thấy dãu núi con sông phía dưới. không bao lâu, góc nhìn lại lọt vào cây cối.

Nhìn qua hẳn là góc nhìn của một con chim. không được, 3D có vẻ choáng.

Tiếp tục đổi góc nhìn, liền thấy thần tượng nguy nga, dưới thần tượng có một người đang giảng đạo, một đám đệ tử ngồi ở phía dưới an tĩnh lắng nghe, trên tảng đá lớn dưới thần tượng có khắc ba chữ Vấn Đáp Nguyên. Liêu Đình Nhạn từng nghe đến nơi này, ở trong nội phủ Canh Thần Tiên Phủ nơi đại lão đẳng cấp cao mở khóa học thêm cho đệ tử ưu tú.

Góc nhìn sau là phòng bếp, không biết phòng bếp nơi nào, vô cùng rộng, các loại nguyên liệu nấu ăn bày biện chỉnh tề, hơn hai mươi đầu bếp bận rộn làm các loại món ăn, có đang làm bánh, có thái cá, có trộn nhân thịt, còn có đang làm điểm tâm, cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời.

……

Xem xong toàn bộ các kênh phát sóng trực tiếp, Liêu Đình Nhạn hơi cảm động nhìn về phía Tư Mã Tiêu, tổ tông thật hiểu ta!

Tư Mã Tiêu: “Nàng muốn chính là cái này?”

Liêu Đình Nhạn: “không sai, xem phát sóng trực tiếp dễ giết thời gian nhất, còn có thể thôi miên.”

Tư Mã Tiêu không tỏ ý kiến, nhìn các loại đồ ăn ra nồi còn bốc khói trong mặt kính, hỏi: “Còn có gì nữa, nàng còn muốn cái gì?”

Liêu Đình Nhạn: “……” Xong rồi, nhìn sư tổ cái dạng này chính là hôn quân muốn cái gì được cái đó, thật sự phải đi theo kịch bản “Tiểu yêu phi của sư tổ bá đạo”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.