Xin Chào, Thị Trưởng

Chương 19: Chương 19




Trong góc sân hẻo lánh có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ,là do chủ trước của tứ hợp viện gieo trồng. Tề Ninh có đôi khi cũng cảm thấy nghi hoặc,nếu chủ nhà vội vàng rời đi như vậy,vì cái gì thời điểm cậu dọn đến,nhưng đóa hoa này vẫn sống tươi tốt. Bất quá hoàn cảnh tuyệt đẹp, hàng xóm lại hài hòa,quả thật chọn không ra nhược điểm.

Giờ phút này, Tề Ninh đang bưng thau nước tưới cho vài chậu nguyệt quý trong góc tường. Nguyệt quý nở hoa quanh năm,màu sắc đỏ au,có chút giống hoa hồng, nhưng không kiều diễm bằng. Tề Ninh tưới nước xong,ngồi xổm xuống tinh tế thưởng thức cánh hoa,bên trên còn đọng lại vài giọt nước, vừa chạm vào lập tức rơi xuống, dung hòa với bùn đất. Ánh nắng buổi chiều thật gay gắt,người trong viện được gốc đại thụ che chở,dương quang đều bị ngăn cách,làn gió nhẹ nhàng thổi qua,cảm giác vô cùng sảng khoái.

Tề Ninh ngắm hoa trong chốc lát,bỗng nghe thấy thanh âm của Tề Hạ “Anh hai, anh Đông dậy rồi.”

Tạ Đông ngủ một giấc rất dài,khiến cho bữa đại tiệc Tề Hạ cất công chuẩn bị đều nguội lạnh. Tề Ninh vừa vào cửa, bắt gặp Tạ Đông khập khiễng đi ra. Thời điểm nhìn thấy cậu, trên mặt có chút xấu hổ. Tề Ninh xem như không phát hhiện,gọi y ăn cơm.

Tạ Đông vốn luôn thích náo nhiệt hôm nay lại im lặng bất thường. Tề Hạ hí mắt vụng trộm nhìn y,cảm thấy anh Đông hôm nay đặc biệt kì quái.

_Anh Đông, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ…

_”Tiểu Hạ, em ra ngoài mua chút đồ uống về cho anh Đông đi.” Tề Ninh hợp thời mở miệng đánh gãy cô. Tề Hạ tuy không biết tại sao anh hai muốn đuổi cô đi, nhưng rất nghe lời đứng dậy ra ngoài. Thẳng đến khi thân ảnh Tề Hạ không thấy,Tạ Đông mới chầm chậm thả đũa xuống,nhìn Tề Ninh,chột dạ nói “A Ninh, cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Tề Ninh thu hết vẻ mặt y vào đáy mắt,nhẹ giọng hỏi “Tạ Đông, anh bị cưỡng ép sao?”

Tạ Đông không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy,trên mặt lúc đỏ lúc trắng,cuối cùng thì thào nói “Không phải.”

_”Vậy tốt quá rồi.” Tề Ninh nhẹ nhõm thở ra một hơi,sau đó dường như không có việc gì cười nói “Ăn cơm đi.”

Tạ Đông lăng lăng không kịp phản ứng,này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y. A Ninh không phải nên cực lực ép hỏi vì cái gì lại làm như vậy? Hoặc mắng y có biết sẽ làm hai bác ở nhà thương tâm? Tại sao biểu hiện quá bình tĩnh?

_”A…A Ninh, cậu không muốn hỏi gì nữa sao?” Tạ Đông nhìn Tề Ninh đang ngồi ăn đối diện, không yên hỏi.

Tề Ninh từ bát cơm ngẳng đầu lên,khẽ cười nói “Anh đã hai mươi,tôi nghĩ anh hẳn biết rõ bản thân đang làm gì. Nếu không phải bị ép, chứng tỏ anh nguyện ý, ít nhất cũng không bài xích đối phương, tôi đây còn hỏi gì nữa? Tôi chỉ có chút lo lắng,nếu chú thím biết anh…Sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ lớn tuổi rồi,anh đừng chọc tức bọn họ nữa.”

Tạ Đông ngây ngốc nhìn mỹ thực trước mắt đều không có tâm tình,Tề Ninh này căn bản không phải là kẻ mà y nhận thức từ nhỏ.

A Ninh trong kí ức cũng sẽ nói đừng làm cha mẹ thương tâm, nhưng tuyệt đối không thể lãnh tĩnh như vậy. Vô luận là thị hiếu xã hội hay tư tưởng lý luận, mọi người tương đương bài xích đồng tính yêu nhau, phản ứng đầu tiên của đại đa số người đều là biến thái ghê tởm linh tinh. A Ninh có thể dùng vẻ mặt tươi cười nói với y như vậy,tuyệt không kinh ngạc chuyện y cùng đàn ông làm loạn, cũng không hỏi đối phương là ai, bình tĩnh đối mặt,thật sự không thể tưởng tượng.

Bất quá này đó Tạ Đông chỉ có thể để trong lòng,nếu nói ra không chừng lại nghe A Ninh lải nhải.

Tề Ninh trầm tĩnh xem Tạ Đông,hoàn toàn nhìn ra biến hóa trên mặt đối phương,cuối cùng thầm thở dài một tiếng.

Ký ức mười năm trước bị Tề Ninh chôn giấu đối với cậu hẳn không xem như quá khứ. Bởi vì cậu không tính toán quên đi hoặc xóa bỏ nó. Chỗ được gọi là ngục giam kia tất nhiên đáng sợ,nhưng cũng là nơi dạy cậu được rất nhiều thứ.

Hiện thực, giấc mơ cùng đối mặt.

Tạ Đông cùng đàn ông đã là hiện thực,việc cậu có thể làm là thản nhiên đối mặt. Cậu biết con đường này không dễ đi,chỉ hy vọng Tạ Đông ăn ít khổ,hy vọng người kia có thể tốt với Tạ Đông một chút. Vô luận nam vẫn là nữ,mục tiêu cuối cùng không phải tìm được hạnh phúc sao?

Cho nên, vừa nghĩ như vậy,nam hay nữ trở nên không còn quan trọng nữa.

Âu Dương Duệ.

Chợt nghĩ tới anh,nếu người kia biết cậu cất giấu tâm tư như thế với mình, không biết có sợ đến mức lập tức quay đầu bỏ chạy?

Tề Ninh ẩn ẩn có chút chờ mong phản ứng của đối phương.

Cơm trưa xong cũng đã bốn giờ chiều,Tạ Đông kiên trì muốn về. Tề Hạ muốn ngăn cản y lại anh trai kéo lại “Anh Hai,anh xem anh Đông chắc chắn đang bị thương, mau khuyên anh ấy ở lại nghỉ ngơi đi.” Tề Hạ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh trai, cảm thấy không thể hiểu nổi,chuyện anh Đông bị thương không phải đã quá rõ ràng sao?

_”Để anh đưa anh ấy về.” Tề Ninh đẩy em gái vào phòng bếp,ra ngoài đuổi theo Tạ Đông.

Tạ Đông đã chạy tới cửa lớn,gốc cây đại thụ xanh ngát cành lá xum xuê không biết đang ghé tai thì thầm cái gì,dương quang xuyên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đất, Tề Ninh đứng bên cạnh y,nhẹ giọng nói “Trở về hảo hảo nghỉ ngơi,hai ngày này đừng ra ngoài.”

_”Ừ.” Tạ Đông cúi đầu rầu rĩ đáp,mái tóc màu rượu đỏ bị ánh dương quang chiếu rọi phát ra nhan sắc cực kì chói mắt,một tầng một tầng bày trước mặt,Tề Ninh khẽ nheo mắt lại,vươn tay nắm vai y “Đừng vì chuyện này mà nhọc lòng,vô luận anh lựa chọn cuộc sống như thế nào,tôi đều ủng hộ anh.”

Đối với Tạ Đông mà nói,những lời này xem động viên lớn nhất,khuôn mặt vẫn buồn rười rượi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười quen thuộc, càng thêm sáng rọi.

_Chính là, nhìn người phải mở to mắt,tôi không hy vọng lần đầu tiên của huynh đệ mình đã bị người ta lừa.

_”Ai dám gạt tôi a!” Tạ Đông lập tức phản bác

Tề Ninh miễn cưỡng tà tà liếc y, lành lạnh mở miệng “Lời này làm kẻ nằm dưới không có tư cách nói.”

Tạ Đông ngoan ngoãn câm miệng.

_”A Ninh, cậu không hỏi người kia là ai sao?” Cuối cùng Tạ Đông mới nhẹ giọng hỏi,sợ chạm phải nghịch lân.

Tề Ninh lắc đầu, nhìn xa xa cười “Nếu có cơ hội dẫn hắn đến đây dùng cơm đi,tới lúc đó muốn nhận thức cũng chưa muộn.”

Tạ Đông nhìn vẻ mặt cậu, không cứng rắn muốn nói ra người kia là ai, ngượng ngùng cười cười “Kì thật,tôi cũng không biết tôi và hắn có kết quả hay không nữa. Chính là hết cách rồi,sống hai mươi năm,lần đầu tiên phát hiện trái tim mình đập nhanh đến thế, A Ninh à,tôi cảm thấy chính mình gặp hạn rồi,tuy còn không biết đối phương nghĩ gì,nhưng tôi rất rõ ràng,bản thân thật sự luân hãm.”

Biểu cảm trên mặt Tạ Đông quá mức chói mắt, khiến mắt Tề Ninh ẩn ẩn đau đớn.

Cả đời này, Tạ Đông đã định sẵn không có con? Vậy đến lúc đó chú thím bên kia nên làm thế nào? Tạ Đông phải làm gì để đối mặt với cái nhìn của người đây đây?

Con đường này vốn đã không thuận lợi,chỉ nguyên hành trình ít nhấp nhô, nhiều một phần bằng phẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.