Xích Quỷ Truyền Thừa

Chương 27: Chương 27: Thu một con chó làm việc vặt




Bên trong căn nhà.

Một trong hai vị trung niên nói: “Lý công tử, việc cậu nhờ tôi đã cho người đi làm. Mặc dù không bắn chết thằng nhóc tên Lâm đó, nhưng cô gái đi cùng nó chắc là không sống nổi. Như vậy đi, cái mạng cô ta coi như là bằng với tiền đặt cọc lúc trước Lý công tử đưa. Còn về cái mạng thằng nhóc Lâm kia, thì mời Lý công tử thêm ít tiền mới có thể đi làm lại vụ đó nha”.

Người này là Vũ thẹo, chuyên đánh thuê chém mướn nổi tiếng tại Sài Gòn. Có nội tình rất sâu xa, có thể nói là gần như không thể bị bắt. Nếu có lỡ bị bắt thì cũng rất nhanh hắn sẽ được thả đi ra ngoài.

‘Đây rõ ràng là muốn moi tiền của mình mà. Mẹ kiếp! Nếu không phải ông nội đã đem hết cao thủ qua Vân Nam đào mộ thì mình đâu cần phải mời bọn khốn này di xử lí thằng nhóc Đặng Lâm kia.’ Lý Minh Vương buồn bực nghĩ.

“Đám người các ngươi làm việc không xong còn muốn thêm tiền. Đừng nghĩ sau lưng là *** thì có thể chèn ép nhà họ Lý bọn tao. Vũ Thẹo à, là người thông minh thì mày cũng nên biết không nên chọc ông nội tao ra mặt, nếu không hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng. Như này đi, mày giúp tao giết thằng nhóc đó. Coi như tao nợ mày một ân tình, sau này có việc nhờ tao nhất định không chối từ.”

Đúng lúc này 1 tiếng cười to từ ngoài cửa sổ dội vào trong tai tất cả mọi người ở đây. Đặng Lâm nhảy vào cửa sổ tiến vào trong phòng, sau đó lạnh lùng nhìn quét qua mọi người.

“Đặng Lâm, là mày? Sao mày lại xuất hiện ở đây?” – Lý Minh Vương đứng dậy lui về phía cửa phòng, hốt hoảng nói.

“Vốn tưởng rằng phải 3 ngày sau mày mới phải chết. Nhưng hôm nay bọn mày đã muốn giết tao, thì tụi mày cũng nên đi chết đi”. Đặng Lâm dứt lời thì liền xuất thủ đánh chết tất cả những người đang có mặt ở đây.

Riêng Lý Minh Vương thì Đặng Lâm chưa giết vội vì trong đầu hắn đã bị Đặng Lâm ghim vào đoạt mệnh băng châm lúc trước.

Lúc này, Lý Minh Vương kinh hoảng vì cảnh tưởng hắn vừa trông thấy. Một mình Đặng Lâm đã dùng tay không tiếp đạn do Vũ Thẹo bắn ra, còn những người khác đến súng cũng không kịp lấy ra đã bị Đặng Lâm dùng tay không cho đóng băng lại. Lý Minh Vương dù ngang ngược càng rỡ nhưng cũng không phải kẻ quá ngu. Với gia thế của mình hắn cũng biết có võ giả tồn tại, vì ông nội hắn cũng là 1 võ giả Địa cấp sơ kì cũng được xem như là cao thủ bậc nhất nhì ở Việt Nam.

Hắn từng thấy ông nội mình đánh nát 1 cây cổ thụ to lớn. Nhưng mà những việc phóng ra lửa, làm đóng băng người như thế này quả thực ngoài sức tưởng tượng của hắn. Đặng Lâm thật sự quá kinh khủng.

“Anh Lâm, xin anh tha cho em lần này có được không? Em thật sự không biết anh Lâm là Thiên cấp tông sư. Nếu không cho 1000 lá gan em cũng không dám chọc đến anh Lâm. Chỉ cần anh Lâm tha cho em lần này, muốn em làm gì cũng được”. Lý Minh Vương quỳ gối cầu xin tha thứ nói.

“Mày có thể lấy gì để đổi cái mạng của mình?”. Đặng Lâm cười nhạt nhìn hắn. Vốn định lừa hắn 1 số tiền rồi sẽ giết hắn nhưng bây giờ nghĩ lại Đặng Lâm mới hỏi một câu như vậy.

“Anh Lâm, anh cần thứ gì nhà em cũng có. Tiền bạc, phụ nữ...”, Đặng Lâm liếc hắn 1 cái hắn mới nhớ đến Đặng Lâm mới 6 7 tuổi, hắn vội vàng nói: “Là em nói bậy bạ, anh Lâm còn nhỏ chắc không cần thứ này. Nhà em còn có châu báu, đúng rồi còn đá bạch thạch hay dược liệu nhà em cũng có rất nhiều. Anh Lâm anh thấy thế nào?”

“Ồ! Dẫn anh mày đi xem thử xem, nếu có đồ tốt anh mày sẽ tha cho mày một mạng”. Đặng Lâm hơi động tâm nói.

“Dạ được, Anh Lâm đi theo em”. Lý Minh Vương vui mừng nói, sau khi đóng cửa phòng lại liền dẫn đường đi xuống hầm trong nhà. Dưới hầm có hai trung niên mặc đồng phục bảo vệ canh phòng. Lý Minh Vương không dám chọc giận Đặng Lâm nên liền ra hiệu cho hai người kia rút đi. Bởi vì ông nội Lý Minh Vương rất yêu thương hắn, cho nên chỉ có ông và hắn mới có chìa khoá đi vào căn phòng này.

Ở đây không giống với nhà kho bên chỗ nhà của ông cụ Đào Quang Minh, bên trong căn phòng có nhiều rương đồ bằng gỗ. Lý Minh Vương đi đến mở từng rương ra cho Đặng Lâm xem qua. Rất nhiều rương chứa vàng và đồ trang sức, số ít còn lại chứa dược liệu và đồ cổ.

Trên vách tường thì treo nhiều bức tranh và nhiều đồ cổ bằng gốm sứ cũng được đặt xung quanh phòng.

Chính giữa phòng có 1 cái bàn gỗ, bên trên đặt 3 cái rương nhỏ hơn những cái rương còn lại.

Mở ra cái rương thứ nhất bên trái, bên trong là một xấp giấy vàng phù chú. Đặng Lâm nhận ra đây là Thanh Tà Phù và Tỵ Thuỷ Phù. Thanh Tà phù là loại phù mà những người trộm mộ nhất định phải có nếu không muốn bị tà vật hay âm khí xâm nhập cơ thể. Tỵ Thuỷ Phù giúp tạo vòng bảo hộ tránh tiếp xúc với nước giống như bong bóng bao quanh người lúc xuống nước. Dùng phòng hờ những nơi lăng mộ chôn sâu dưới lòng đất bị nước ngầm tràn vào.

Mở ra rương thứ hai bên phải, bên trong chứa 5 viên tinh thạch sơ cấp và 1 viên tinh thạch trung cấp. Nhưng mà kích thước không đồng đều, không được phân chia đúng chuẩn như của Đặng Lâm.

Đặng Lâm quét tay qua như làm ảo thuật cả rương tinh thạch liền biến mất vào trong Không Gian Hổ Phách. Lý Minh Vương đứng 1 bên há hốc mồm không nói được lời nào.

Rương cuối cùng mở ra, không ngạc nhiên cho mấy đó là 1 quyển công pháp cổ võ và 3 quyển sổ sách làm ăn của nhà họ Lý.

Đặng Lâm xem xét qua không mấy hứng thú liền quăng trở lại. Đặng Lâm thu lấy tất cả rương vàng và mấy rương dược liệu quý hiếm, trong đó có không ít thảo dược trên trăm năm. Dĩ nhiên Đặng Lâm cũng không bỏ qua những rương chứa ngọc thạch và kim cương. Chỉ có tranh và đồ cổ là Đặng Lâm không cảm thấy hứng thú.

“Được rồi. Không tồi, tao có thể giữ cho mày một mạng. Nhưng cần phải có thêm điều kiện.”

Lý Minh Vương trong lòng khổ không thể tả, ông nội mà biết mình đem hết tất cả tích góp của nhà họ Lý cho người khác chỉ sợ mình sẽ bị lột da. Mà giờ lại còn phải có điều kiện mới bảo toàn được mạng sống. Hắn khổ sở nói:”Anh Lâm có điều kiện gì cứ nói đi. Dù là gì em cũng đáp ứng”

“Thả lỏng tinh thần không được phản kháng là được”. Đặng Lâm nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng làm cho Lý Minh Vương vô cùng sợ hãi.

“Được được.. em sẽ không phản kháng”

Đặng Lâm cầm tay Lý Minh Vương vạch 1 cái. Lấy máu vẽ lên trán Lý Minh Vương 1 đạo phù văn. Sau đó dùng máu của mình cũng vẽ thành 1 đạo phù văn chồng lên đạo phù văn của ban nãy. Đặng Lâm dùng linh lực và 1 đạo thần hồn kích phát 2 phù văn trên trán Lý Minh Vương. Phù văn loé lên ánh sáng màu đỏ, sau đó từ từ dung nhập vào trong đầu Lý Minh Vương. Đây là Chủ Nô Ấn Chú, người thi chú sẽ là chủ nhân khống chế sinh tử của người có nô ấn trong người.

Đầu Lý Minh Vương đau nhức làm hắn la thảm một phen, một hồi sau mới dừng lại. Lúc này hắn cũng cảm nhận được ràng buộc mà Đặng Lâm gieo vào đầu hắn.

“Kể từ hôm nay, mày sẽ là chân chạy vặt của tao. Nếu mày làm tốt tao sẽ không bạc đãi mày và người nhà họ Lý của mày đâu.” Vì sao Đặng Lâm lại muốn có 1 tên thuộc hạ như vầy. Thứ nhất là vì nhà họ Lý có một món đồ mà Đặng Lâm rất muốn có được, nhưng không có trong nhà kho này. Thứ hai, Đặng Lâm cũng muốn biết kẻ đứng sau giật dây cho nhà họ Lý ở kiếp trước là ai.

“Anh Lâm, địa bàn của ông nội em ở Đồng Nai, còn anh thì ở Sài Gòn. Em có muốn làm chân chạy vặt cho anh cũng rất khó làm được”. Lý Minh Vương khổ sở nói ra điều mình nghĩ trong lòng. Hắn cảm nhận được nếu như Đặng Lâm muốn hắn chết thì chỉ cần 1 ý niệm nên hắn không dám hàm hồ.

“Tao biết, nhưng tao cũng có một số việc cho mày làm. Nếu làm xong thì xuống Sài Gòn theo tao làm việc”.

Thấy hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, Đặng Lâm liền nói:”Có việc gì nói đi?”

“Chuyện là em sợ ông nội không cho em đi xuống Sài Gòn. Lúc này ông nội đi trộm mộ bên Vân Nam, Trung Quốc nên em mới trốn đi xuống Sài Gòn chơi. Ông nội mà về là em không được đi đâu anh Lâm”.

“Cái này mày tự nghĩ cách đi. Đúng rồi, nhà mày cũng là gia đình cổ võ mà sao mày không có chút võ công nào hết vậy?”. Đặng Lâm thấy hơi lạ hỏi.

“Em có luyện qua võ công ông nội em dạy. Nhưng mà luyện mãi cũng không có chút tiến triển. Ông nội em có nói gân cốt của em không phù hợp luyện võ công nên về sau em cũng không luyện tập nữa”

“Nếu đã là con chó tao nuôi, thì cũng không được là một con chó phế vật. Đi lại đây”. Đặng Lâm bảo Lý Minh Vương lại gần, sau khi kiểm tra linh căn thì truyền cho hắn một bộ công pháp tu tiên phù hợp. Nhưng Đặng Lâm chỉ truyền cho hắn tầng thứ 1 và tầng thứ 2 của bộ công pháp này.

“Đây là Lưu Thuỷ Trùng Dương quyết tầng thứ 1 và tầng thứ 2 nếu tu luyện hoàn toàn ngươi tu luyện đến Trúc Cơ hậu kì cũng coi như là có thành tựu. Trúc Cơ hậu kì tương đương với Thiên Cấp tông sư cảnh giới”

Lý Minh Vương nghe Đặng Lâm nói mà như nghe sấm bên tai. Thiên Cấp tông sư là khái niệm gì, đến ông nội mình còn phải mơ ước. Vì công phải của ông nội có chỉ có thể tu luyện đến Địa cấp hậu kì. Nhiều năm như vậy ông nội vất vả đi tìm kiếm công pháp bù đắp để có thể nâng cao tu vi nhưng mà không có chút hy vọng. Hôm nay chỉ là làm 1 chân sai vặt của Đặng Lâm thì đã đạt được công pháp quý trọng như vậy. Hắn vừa vui mừng vừa sợ hãi quỳ rạp xuống, hắn rung rung giọng nghẹt ngào nói “Anh Lâm, anh cho em công pháp quý trọng như vậy, nhưng mà em vốn không tu luyện võ công được. Như vậy rất lãng phí, hay là anh truyền cho ông nội em đi. Em vẫn sẽ là con chó trung thành của anh. Có được không?”

“An tâm, tao nói mày tu luyện được là mày sẽ tu luyện được. Không cần nghe người khác nói bậy bạ”.

“Được rồi. Mày đi dọn dẹp căn phòng kia đi. Xong xuôi rồi gọi điện cho tao. Số điện thoại của tao là XXX.XXXXXX”

Đặng Lâm nói xong liền đi ra ngoài, Lý Minh Vương khoá lại cửa phòng sau đó chạy theo. Ánh mắt đầy hy vọng nhìn Đặng Lâm:

“Anh Lâm liệu em có thể dạy lại công pháp này cho ông nội của em không?”

“Không được. Công pháp này chỉ phù hợp cho mày, nếu như cho ông nội mày sử dụng nhiều khi là hại ông ấy.”

“Vậy anh có công pháp phù hợp cho ông nội em không?”

“Có thì có. Nhưng phải xem biểu hiện của mày và ông nội mày như thế nào đã.” – Đặng Lâm cười cười nhìn hắn.

“Em và ông nội nhất định sẽ làm cho anh hài lòng. Đúng rồi, anh vào phòng khách chờ em một chút. Em đi xử lý mấy người kia đã”

“Ừa, mày đi đi”

***Hết Chương***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.