Xấu Bụng Không Thoát Nổi Ải Mỹ Nhân (Phúc Hắc Nan Quá Mỹ Nhân Quan)

Chương 4: Chương 4: Lần đầu (H sương sương)




Edit: An Ju

Sau khi Tần Ngọc Đào đi rồi, một mình Tô Tấn ngồi lại, đã bao nhiêu năm rồi, trừ lúc mẹ còn sống, hắn chẳng khi nào có cảm giác hạnh phúc.

Tô Tấn khi còn bé, nhà hắn là một gia đình ba người bình thường nhưng hạnh phúc. Bố mẹ làm công ăn lương bình thường, tuy rằng không phải có nhiều tiền, nhưng bố mẹ lại yêu thương nhau, Tô Tấn cũng là một đứa trẻ ngoan.

Lúc Tô Tấn 5 tuổi, trên đường đưa hắn từ nhà trẻ về, mẹ hắn bị một chiếc taxi đụng vào, tử vong tại chỗ, mà Tô Tấn bị mẹ đẩy ra, chỉ bị chút thương ngoài da. Thế nhưng, đối với một đứa bé, tận mắt nhìn thấy mẹ chết trước mặt mình, trong lòng ắt có bóng ma khó phai mờ. Từ đó về sau, Tô Tấn có chút tự kỷ, không thích tiếp xúc với người khác. Cha cũng vì mất vợ mà xa lánh đứa con nhìn rất giống vợ này, nghỉ việc tự mình lập nghiệp, dùng công việc mê hoặc bản thân, thường ngày đều là kêu bảo mẫu chăm sóc con, mà bản thân hắn toàn mười ngày nửa tháng không về.

Khi Tô Tấn học lớp 3, cha trở về, còn dẫn theo một dì lạ mặt và một đứa trẻ lớn hơn hắn một tuổi nữa.

“Tiểu Tấn, đây là dì Bành, sau này sẽ là mẹ mới của con.” Tô Xương, cha Tô Tấn, không biết phải đối mặt với đứa con trai này của hắn như thế nào, cũng không có can đảm nên chẳng quan tâm đến con trai. Nhưng hắn lại quên mất rằng Tô Tấn lúc đó mới là một đứa bé 5 tuổi, chắc chắn còn khó chịu hơn so với hắn.

Tô Tấn nhìn hai người bọn họ, không mở miệng nói gì, lạnh nhạt nhìn đứa trẻ cao hơn hắn một cái đầu. Tô Xương nhìn theo ánh mắt của hắn, nói: “Đây là Bành Dương, hơn con một tuổi, sau này sẽ là anh trai con.” Tô Tấn vẫn không nói lời nào, Bành Dương nhìn ra người lớn đang xấu hổ, liền kéo tay Tô Tấn nói: “Đi, sau này anh sẽ bảo vệ em, chúng ta chơi game đi.” Rồi nói với người lớn: “Chú Tô, con chơi với Tiểu Tấn nha, mẹ làm nước quả cho bọn con nhé, cảm ơn mẹ.”

Có thể nói Bành Dương là người kéo Tô Tấn ra khỏi thế giới của chính mình, mặc dù là một gia đình lắp ráp, cũng không hề xuất hiện tình tiết máu chó hay có trên phim truyền hình như là mẹ kế nghiệt đãi con vợ trước. Tô Tấn mãi mới có một người bạn nhỏ chơi cùng mình nên luôn luôn bám theo Bành Dương.

Nhưng Bành Dương chỉ ở lại nhà họ Tô có hai năm, mới vào trung học đã bị cha ruột đưa sang Mỹ. Tô Tấn cũng không phải một người chủ động, mới đầu Bành Dương còn thường gọi về nhà, về sau chắc là bận rộn bài vở với kết nhiều bạn mới rồi nên hai, ba tháng mới gọi về cho mẹ một lần. Tô Tấn về cơ bản là mất liên lạc hoàn toàn với Bành Dương.

Từ đó về sau, Tô Tấn tuy rằng không còn tự kỷ, nhưng cũng không chủ động kết bạn mới, dù sao cuối cùng đều sẽ rời đi cả, chỉ để lại một mình hắn.

Thế nhưng, Tần Ngọc Đào không giống với Bành Dương, giống như là định mệnh vậy, hắn không thể từ chối Tần Ngọc Đào, cứ cho là Tần Ngọc Đào sau này có khả năng sẽ rời xa mình, hắn (TT) vẫn muốn ở bên hắn (TNĐ).

Hơn nữa, mình đã không còn là trẻ con nữa, có thể dũng cảm đối mặt với chia cách rồi. Nghĩ như vậy, liền nhắn cho Tần Ngọc Đào một tin: “Tôi ở nhà chờ cậu.”

“Thùng thùng thùng!”

Tô Tấn vừa mở cửa ra đã bị người ngoài cửa ôm chặt, “Tô Tấn, em nhất định sẽ không làm anh hối hận với quyết định của ngày hôm nay!”

“Ừ. Vào trong trước đã…”

Giữ nguyên tư thế ôm ấp như vậy mà đóng cửa lại, Tần Ngọc Đào cúi đầu, chậm rãi tiến tới gần môi đứa nhỏ, môi Tô Tấn sáng long lanh, thoạt nhìn như trái cây đông lạnh vậy, không nhịn được mà liếm một cái. “Ngọt nhỉ, anh vừa ăn gì thế?” Đứa nhỏ vừa định nói hắn chưa ăn cái gì hết, đã bị hôn tiếp, Tần Ngọc Đào môi dán môi hắn nói: “Đừng nói, để em đoán.”

Dứt lời, liền cạy mở răng đứa nhỏ, đầu lưỡi như ý muốn mà xâm lấn nơi đã tha thiết ước mong từ lâu, “Thân ái, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận chút đi.” Đây là nụ hôn đầu của Tô Tấn, bị Tần Ngọc Đào hôn đến chóng mặt, bất giác ôm lấy hắn.

Cảm giác được đứa nhỏ đang đáp lại, tay Tần Ngọc Đào không biết từ khi nào đã với vào trong quần đứa nhỏ, cách quần lót nắn bóp mông đứa nhỏ. Tô Tấn sao có thể chịu được loại trêu chọc như vậy chứ, trước kia đều là không có dục vọng, hai ngày nay cứ động một cái là dục cầu bất mãn*. Hạ thể dán trên đùi Tần Ngọc Đào bắt đầu cọ, bị nhiễm sự nhiệt tình của đứa nhỏ, hắn không muốn cứng cũng không được, nhưng hắn thân là một người bạn trai đầy săn sóc, đương nhiên phải làm đứa nhỏ thoải mái trước.

*dục cầu bất mãn: cả câu nôm na là: ‘thèm muốn mà không được thỏa nguyện.’

Ôm chầm lấy đứa nhỏ, hôn hắn một cái, “Bảo bối, đừng vội, chúng ta vào phòng ngủ đã.” Tô Tấn xấu hổ chôn mặt trước ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Em…Em câm miệng!*”

*Từ chỗ này cho Tô Tấn đổi xưng hô cho thân mật hehe.

Vào phòng ngủ, Tô Tấn ngoan ngoãn ngồi trên giường, tùy ý để Tần Ngọc Đào lột sạch mình, đang định giúp hắn cởi ra, ai biết Tần Ngọc Đào hất tay đứa nhỏ rồi đè lên luôn.

Đầu tiên hôn miệng đứa nhỏ một cái, sau đó là vành tai, rồi đến cổ, lưu luyến trước ngực đứa nhỏ một hồi mới ngậm trái chín màu phấn hồng bên trái, khẽ cắn cắn một chút, dùng sức mút vào, khiến cho đứa nhỏ khó nhịn mà ưỡn ngực lên đưa tới gần miệng hắn, nhưng hắn lại cố tình bỏ quên quả ngọt bên kia. Từ bụng dưới hôn xuống dưới, cuối cùng cũng tới cái bộ vị đang khóc thầm kia. Ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang rơi vào dục vọng của đứa nhỏ, đợi nửa ngày không thấy đối phương có hành động gì, Tô Tấn ngẩng đầu, liền thấy Tần Ngọc Đào há mồm ngậm lấy quy đầu của hắn.

“Đừng…”

“Tần Ngọc Đào cũng không thèm để ý đến hắn, hung hăng mút một cái, muốn nhìn phản ứng của đứa nhỏ một chút, nào nghĩ tới đứa nhỏ trực tiếp bắn vào miệng hắn luôn.

Tô Tấn nhanh tay cầm lấy khăn lau đưa cho Tần Ngọc Đào, “Nhanh nhổ ra…” Tần Ngọc Đào nhận lấy khăn nhưng không nhổ ra, nhìn đứa nhỏ có vẻ sắp khóc đến nơi, vốn là chỉ muốn trêu hắn một chút, kết quả không cẩn thận nuốt xuống luôn rồi… (cho dừa!)

Cứ vậy mặt cả hai đều đỏ, Tô Tấn là do xấu hổ, Tần Ngọc Đào là bị sặc, “Khụ khụ…Thân ái…” Tô Tấn nhìn hắn khó chịu, định đứng dậy rót nước cho hắn, lại bị Tân Ngọc Đào kéo vào trong lòng, “Ôi chao, ngã rồi, muốn bảo bảo thơm một cái mới đứng dậy được.”

Tô Tấn cũng không ngại, cúi đầu, sắp chạm đến môi Tần Ngọc Đào thì bị Tần Ngọc Đào ấn đầu xuống, giữ nguyên tư thế hôn mà xoay người, tay kia xoa dọc theo sống lưng đi xuống, nhẹ nhàng ấn vào tiểu huyệt Tô Tấn, vậy mà lại cảm thấy có chút ẩm ướt, “Đứa nhỏ, anh còn tự bôi trơn cơ đấy!”

“Anh…Anh…Anh không biết, trước đây chưa từng như vậy.” Tô Tấn nhỏ gióng nói, “Đừng xấu hổ, anh đúng là một bảo bối, càng ngày càng thích anh.” Tần Ngọc Đào vừa nói, vừa thử nhét một ngón tay vào, ấn ấn trên vách tràng.

“A…Em đừng ấn chỗ đấy.”

“Đâu? Ở đây á?”

“A…Ưm…Tần Ngọc Đào, em đừng có ăn hiếp anh.”

“Được.” Cửa vào của Tô Tấn mềm mềm, đến lúc có thể nhét vào đến ngón thứ ba, Tần Ngọc Đào rút ngón tay ra, nói với đứa nhỏ: “Em sắp vào…”

“A…Đau, em chậm thôi.”

“Được, bảo bối.” Tần Ngọc Đào chậm rãi đẩy đưa, “Bây giờ thế nào?”

“Ưm…” Tô Tấn dần cũng cảm thấy hứng tình, bất giác nắm chặt cánh tay Tần Ngọc Đào, “Tần Ngọc Đào.. Em nhanh hơn chút đi…”

“Bảo bối, sao vẫn gọi là Tần Ngọc Đào hả? Đổi cách gọi khác, em làm anh thoải mái hơn, được chứ?”

“Ngọc…Ngọc Đào?” Giọng nói Tô Tấn đã nghẹn ngào.

“Được rồi, không trêu anh nữa.” Nói rồi liền dùng hết sức gia tăng tốc độ.

Sau một hồi khi đã kết thúc, Tô Tấn đã mệt đến lăn ra ngủ, Tần Ngọc Đào nhìn giữa hai chân đứa nhỏ còn lưu lại tinh dịch của mình, không nỡ lau, thế nhưng nếu không rửa sạch mai sẽ bị tiêu chảy. Nhưng ký túc xá không có bồn tắm lớn, Tần Ngọc Đào liền ôm đứa nhỏ lên, để đứa nhỏ ôm cổ mình, tắm dưới vòi sen lôi toàn bộ tinh dịch trên trong ra, lúc tẩy rửa suýt nữa lại nổi lửa.

Mau chóng ôm đứa nhỏ về trên giường ngủ, lúc Tô Tấn ngủ, luôn bất giác dựa sát vào lòng Tần Ngọc Đào, làm Tần Ngọc Đào vui đến nở ruột nở gan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.