Vượt Qua Lôi Trì

Chương 64: Chương 64




Nụ hôn của hắn, vẫn bất ngờ như vậy, vẫn cuồng dã như vậy, hoàn toàn không để cô kịp lùi bước, điên cuồng mà triền miên chiếm lĩnh, như là chừng phạt, lại như là xả giận.

Mà cô, căn bản không muốn lùi bước, tình cảm vốn cố chôn vùi lại bị hắn khơi lên, chẳng cách nào dập tắt được.

Hành lang, rất lặng.

Lặng đến mức có thể nghe thấy tim hắn đập, cực kỳ dồn dập – Cùng với vẻ lạnh lùng của hắn hoàn toàn đối lập.

Thì ra, hắn cũng không quên cô, cô cũng không quên hắn, nỗi nhớ luôn luôn quấn lấy cả hai.

Cô nhắm đôi mắt ướt nhòe, hai tay ôm lấy cô hắn, nồng nhiệt đáp lại, trừ việc này… bất cứ cách nào cũng chẳng thể diễn tả hết những nhung nhớ chờ mong.

Áp lực của tình yêu phá tan tất cả những trói buộc, không thể nào kìm chế nổi, bọn họ càng hôn càng cuồng nhiệt, vòng tay càng xiết, thậm chí chân không còn đủ sức, dựa vào tường, cơ thể hắn cao lớn dựa trên cơ thể nhu nhược của cô.

Giờ khắc này, họ không hề cố kỵ mà yêu nhau, ôm nhau, bởi, tất cả đều đã phải chờ đợi quá lâu.

Hôn đến khi Mộc Mộc không thở được, Trác Siêu Việt chậm rãi buông cô ra, đôi môi cũng bớt nóng bỏng

“Anh cho rằng anh hoàn toàn có thể quên được em.” Giọng Trác Siêu Việt hơi khàn, bàn tay dịu dàng quyến luyến vuốt mái tóc dài của cô, đáy mắt lộ ra vẻ yêu thương, trân trọng.

“Em cũng nghĩ anh sẽ.”

“Đáng tiếc…”

Cô hít sâu một hơi, lại tiến vào ngực hắn, hôn lên môi hắn, ngăn lại những lời hắn còn chưa kịp nói.

Kinh ngạc lại bất ngờ, lần này, hắn hôn càng thêm cuồng nhiệt.

Dường như tiệc rượu bên trong đang đến lúc cao trào, tiếng cười nói, chúc phúc ngày càng rộn rã. Mộc Mộc sớm nghe không thấy, nhìn không được, trong lòng chỉ còn lại người đàn ông trước mắt.

Nếu như không nghe một giọng Nga kêu kinh ngạc, bọn họ chắc đã hôn quên trời đất.

Mộc Mộc bất chợt mở to mắt, nhìn người đẹp tóc vàng, cô mới choàng tỉnh dậy từ trong mộng.

Trác Siêu Việt vẫn ôm cô, cánh tay mạnh mẽ không hề lơi lỏng. Cánh tay cô giữ lấy hắn lại càng ngày càng rã rời, dần dần buông xuôi…

Nhưng một giây cuối cùng, cánh tay cô lại mạnh mẽ xiết chặt lấy hắn.

“Xin lỗi!” Cô mở miệng chân thành, mặc dù cô cũng chắc người đẹp tóc vàng nghe không hiểu, nhưng tình yêu của cô chắc cô ấy cũng có thể cảm nhận được, “Tôi yêu anh ấy, cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh ấy không buông tay, tôi cũng sẽ không buông tay.”

Làm cho Mộc Mộc ngoài dự liệu chính là, người đẹp sau khi kinh ngạc cũng không hề đau lòng, cũng không tức giận mà cười hì hì nhìn Trác Siêu Việt, nói một câu tiếng Nga, xoay người bỏ đi.

“Cô ấy không phải là bạn gái của anh?”

“Roly là bạn gái của anh.” Trác Siêu Việt dương dương tự đắc, “Bạn gái, bạn là con gái. Cô ấy vô cùng thích Trung Quốc, nghe nói anh về nước, nên đi theo anh về chơi…”

“Vậy… bây giờ anh vẫn một mình sao?” Cô nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo như dòng suối, yên lặng róc rách chảy xuôi vào lòng Trác Siêu Việt.

Cho dù trải qua bao nhiêu đau đớn, giờ phút này, có thể ôm nhau như vậy, làm sao không hạnh phúc.

Thì ra cái gọi là tình yêu, một khi đã khắc cốt ghi tâm, cho dù bị bụi phủ dầy bao nhiêu, chỉ cần con tim vẫn còn đập, cho dù thế nào cũng không thể lãng quên!

“Anh phải quay lại, nếu không vào trong, chỉ sợ anh trai anh không chống đỡ được…”

Hắn không trực tiếp trả lời cô, đi tới chỗ ngã rẽ hành lang, nhẹ nhàng quay đầu lại, “Đừng cho là anh đợi em, chỉ là anh chưa gặp cô gái nào vừa mắt…”

Đêm hôm đó, giấc ngủ Mộc Mộc vô cùng ngọt ngào, cô mơ thấy hồ Nạp Mộc Thác(???), trên mặt hồ rải đầy cánh hoa hồng, cô cùng Tiểu Thường chân trần đi dạo bên cạnh hồ, Trác Siêu Nhiên cùng Trác Siêu Việt theo sau bọn họ, dấu chân bốn người in dấu trên mặt cát ven biển, thật dài, thật dài…

Hạnh phúc ngọt ngào, mặc cho hoàng hôn trước mắt buồn bã đến đâu.

Sáng sớm hôm sau.

Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, cô tỉnh dậy từ trong mộng, đang muốn xuống giường, cánh cửa gỗ cũ nát truyền đến tiếng đập mạnh.

Cô bất ngờ vui sướng, ngay cả áo ngoài còn chưa kịp mặc, vẫn mặc nguyên áo ngủ chạy đến trước cửa, chân không cẩn thận đụng vào ghế, cô cũng không thấy cảm giác đau.

Mở cửa, cô cũng không bất ngờ khi nhìn thấy Trác Siêu Việt ở phía trước, chỉ là không hiểu tại sao trên người hắn mang theo khí lạnh, tóc cũng lòa xòa xuống trán.

“Anh đến đây lúc nào?”

“Cảnh mặt trời mọc nơi này thật đẹp.” Hắn thuận miệng nói. Ánh mắt tỉ mỉ quét một vòng vào trong phòng, cửa sổ cong vênh, chiếc giường gỗ lung lay sắp đổ, còn có muội đen bếp lò bám trên trần nhà cũng không tránh được ánh mắt sắc bén của hắn.

Ánh mắt đó, làm cho Mộc Mộc không khỏi lo lắng đồ đạc trong nhà cô sẽ bị làm tan chảy ra mất.

“Hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.” Cô nói.

“Được.”



Trời đất mênh mông, mây trắng nhẹ bay, ngọn gió vi vút bên tai vẫy gọi.

Đàn dê trắng quanh quẩn trên đồi cỏ, thỉnh thoảng lại kêu những tiếng nho nhỏ.

Mộc Mộc lặng lẽ đi bên cạnh Trác Siêu Việt, hít thở không khí trong lành, cũng hưởng thụ sự yên tĩnh xa hoa này.

“Tại sao lại sống một mình? Không phải em nói sẽ tìm một người đàn ông dám yêu mình sao?” Hắn đột nhiên hỏi cô.

Mộc Mộc suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời, “Em cũng muốn, nhưng đáng tiếc, không ai muốn em.”

“Bằng không, anh chấp nhận cưu mang em đi.” Giọng nói của cô vẫn bình tĩnh như vậy.

Lần này đây, hắn trầm tư hồi lâu, trầm tư đến sắc mặt người nào đó… không còn bình tĩnh như vậy nữa.

“À, thực ra chấp nhận một chút cũng được!”

Trác Siêu Việt cười, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào làm rối tung mái tóc đen dài của cô, cũng làm cho lòng cô trở nên rối rắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.