Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 313: Chương 313




Mạc Kỳ Hàn không nghe được trả lời, mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, nhíu mày nói: “Đứng ở đó làm cái gì? Ngồi đi!”

Ngữ khí nói chuyện này! Giọng nói này!

Mạc Kỳ Lâm càng thêm kích động, vừa sải bước tới gần, đứng ở trước mặt Mạc Kỳ Hàn, môi không ngừng run rẩy, lắp bắp nói không được một câu đầy đủ, “Ngươi ngươi... Ngươi là... Phải... Phải...”

“Là Tứ ca của đệ!”

Mạc Kỳ Hàn có chút bật cười ngắt lời, ngước mặt, khóe miệng ngậm cười ý, nhìn mặt Mạc Kỳ Lâm thay đổi mấy màu trong nháy mắt, sau đó lảo đảo lui ra, đụng phải cái giá bên cạnh, vội vàng nắm được cái giá ổn định thân hình, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch một mảnh, khiếp sợ trừng mắt, vươn ngón tay chỉ vào mặt hắn, “Ca, ca là... Thật là Tứ ca? Ca là người... hay là quỷ?”

“Là quỷ!” Mạc Kỳ Hàn tươi cười sâu hơn, cố ý muốn trêu chọc đệ đệ, liền không nhanh không chậm nói tiếp: “Ngũ đệ, Tứ ca trên trời có linh thiêng không làm đệ thất vọng phải không? Thấy Tứ ca còn không quỳ xuống?”

“Tứ ca!” Mạc Kỳ Lâm chấn động toàn thân, sau đó “bộp” một tiếng quỳ gối quỳ xuống, vội la lên: “Tứ ca, đệ đệ không có làm cái gì a, chính là đối với Mạn Mạn... Không phải, là Tứ tẩu, chúng ta... Ca, đệ...”

Nhìn Mạc Kỳ Lâm nói năng lộn xộn, kích động hoảng loạn, Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, thu hồi tươi cười, chậm rãi nói: “Ngũ đệ, đứng lên đi, nhớ kỹ, Tứ tẩu Lăng Tuyết Mạn của đệ, vĩnh viễn chỉ có thể là Tứ tẩu của đệ, không chỉ là của Tứ tẩu của đệ, cũng là Tứ tẩu của Lục đệ, của Tiểu Thất!”

“Tứ ca!” Trên mặt Mạc Kỳ Lâm nhất thời không có huyết sắc, thất thanh nói: “Vậy nhị ca thì sao? Tứ ca ca đang tức giận sao? Ca không cho phép Tứ tẩu tái giá sao? Nhưng nàng mới mười mấy tuổi, Tứ ca nhẫn tâm khiến nàng... Khiến nàng...”

“Đúng, ta không cho nàng tái giá!” Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nhìn Mạc Kỳ Lâm, ngữ khí chắc chắc.

Thân mình Mạc Kỳ Lâm mềm nhũn, ngồi xuống mặt đất, nhất thời tất cả cảm xúc hỗn loạn nảy lên, khiến hắn mất đi sức phán đoán, trong đầu chỉ lẩn quẩn một câu nói, hồn phách Tứ ca của hắn đã trở lại, là tới cảnh cáo bọn họ...

Bỗng dưng, hắn đột nhiên quỳ thẳng thân mình, dập đầu xuống, “Tứ ca, đệ đệ cầu ca, không để cho Tứ tẩu thủ tiết được không? Đệ muốn cưới nàng, chiếu cố nàng, đệ biết Tứ tẩu có ân cứu mạng với Tứ ca, đệ sẽ đối đãi tốt với nàng, đệ giúp ca báo đáp nàng được không? Tứ ca, đệ đệ chưa bao giờ cầu ca chuyện gì, chỉ cầu ca đồng ý đệ!”

“Ngũ đệ!” Mạc Kỳ Hàn cảm thấy đau xót, tay nắm chặt, nhẹ thở nói: “Đệ trước đứng lên lại nói, không được dập đầu!”

“Không! Tứ ca không đáp ứng, đệ sẽ không đứng lên!” Mạc Kỳ Lâm bướng bỉnh nói.

“Ngũ đệ, nói cho Tứ ca, đệ thật yêu nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn đi tới, theo dõi Mạc Kỳ Lâm, khẽ hỏi.

Mạc Kỳ Lâm dừng dập đầu, chậm rãi ngước mắt, nhìn thẳng đôi mắt ẩn ở dưới mặt nạ, gật đầu, tiếng nói rõ ràng, “Yêu, thật yêu!”

“Nhưng, người nàng yêu không phải đệ, nàng chỉ có thể là Tứ tẩu của đệ, đệ cũng chỉ có thể lui trở lại vị trí em chồng, Ngũ đệ, không cần cầu xin, không phải Tứ ca không thành toàn đệ, mà là, Tứ ca cùng nàng yêu nhau, không phải nàng ta không cưới, không phải ta nàng không gả!”

Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói xong, vươn hai tay đở Mạc Kỳ Lâm đang mang vẻ mặt khiếp sợ đứng dậy, sau đó chậm rãi nhấc mặt nạ lên, một gương mặt lộ ra đủ để kinh hách người trong thiên hạ!

“Tứ ca!”

Mạc Kỳ Lâm thất thanh kêu lên, thân mình lại bị kinh hãi chấn động, tròng mắt trừng to, “Ca, ca là Mạc tướng quân! Không, ca là Tứ ca! Không đúng không đúng, ca là thật sự Tứ ca hay là hồn phách của Tứ ca?”

“Ban ngày, quỷ dám ra đây sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi ngược lại.

Mạc Kỳ Lâm ngốc ra gần một phút, biểu tình cứng ngắc, theo dõi Mạc Kỳ Hàn, chậm rãi đưa tay mò lên mặt Mạc Kỳ Hàn, sờ soạng cả khuôn mặt một lần, lại cầm tay Mạc Kỳ Hàn dán lên mặt mình, sau đó cúi người gần sát ngực Mạc Kỳ Hàn, nghe ngóng tim hắn đập, thế này trên mặt mới đột nhiên lộ ra kinh hỉ, tạm thời quên mất Lăng Tuyết Mạn, kích động vạn phần nói: “Có độ ấm, có nhịp tim, là người sống, Tứ ca, ca, ca không phải đã chết rồi sao? Ca còn sống à?”

“Ừ, là ta, ta không có chết.” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng cười, nắm giữ tay Mạc Kỳ Lâm, biểu tình nghiêm trọng nói: “Tứ ca khoẻ mạnh, sao có thể nhường Tứ tẩu cho đệ? Ngũ đệ, không nên trách Tứ ca.”

Tim Mạc Kỳ Lâm đập loạn nhịp, trầm mặc nửa ngày, suy tư nửa ngày, mới chua sót nhếch môi: “Tứ ca nói quá lời, đệ đệ sao dám trách Tứ ca? Là đệ đệ phải thỉnh tội với Tứ ca mới đúng, thì ra Tứ ca cái gì cũng biết, là đệ đệ làm trò cười!”

“Ngũ đệ, không phải chê cười, tâm tư của mấy huynh đệ đối với Mạn Mạn, ta rõ ràng, đệ càng rõ ràng, cho dù ta thật đã chết rồi, nàng có thể gả cho người nào trong các huynh đệ đây?” Mạc Kỳ Hàn vội vàng nói.

“Tứ ca!” Mạc Kỳ Lâm dùng sức chớp chớp mắt, bức lệ vào đáy máy, ngước mắt hỏi: “Tứ ca, ca mới vừa nói cùng Tứ tẩu yêu nhau, là thật sao? Ca yêu nàng, nàng cũng yêu ca sao? Các người là... yêu nhau ra sao?”

“Là thật, Mạn Mạn không phải chỉ có danh phận Tứ Vương phi, nàng là Tứ tẩu danh xứng với thực! Ta luôn luôn ở bên cạnh nàng, chính là nàng không biết thân phận của ta mà thôi.” Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, nhẹ giọng nói.

“Danh xứng với thực?” Mạc Kỳ Lâm lặp lại bốn chữ này, đầu óc ông ông, thì thào nói nhỏ, “Thì ra đệ nghĩ rằng nàng thích Nhị ca, không ngờ tới, người nàng yêu, lại thật là phu quân của nàng, là Tứ ca! Một năm nay nàng không vui, chúng ta đều thấy, nhưng không ai biết nàng vì sao không vui, bây giờ mới biết, là vì Tứ ca lên chiến trường, rời nàng đi...”

“Ngũ đệ!” Mạc Kỳ Hàn căng thẳng.

Mạc Kỳ Lâm hít sâu một hơi, cố nặn ra vẻ tươi cười, “Tứ ca, đệ không sao, đệ biết yêu một người nên để nàng hạnh phúc, hạnh phúc của nàng ở Tứ ca, nhìn nàng không vui, nàng gượng cười, đệ thật đau lòng, đệ không phải là giải dược của nàng, mà là Tứ ca, dưa hái xanh không ngọt, đạo lý này đệ hiểu, đệ buông tay!”

“Ngũ đệ!” Trong mắt Mạc Kỳ Hàn nóng lên, nội tâm chấn động không thôi, tay gắt gao nắm tay, như nghẹn ở hầu, “Ngũ đệ, ta thật sợ bởi Mạn Mạn mà mất tình cảm như tay chân của chúng ta, đệ có thể nghĩ thông suốt, Tứ ca thật cao hứng, thật cao hứng.”

“Tứ ca, sẽ không, Tứ tẩu không thích đệ, chỉ có đệ thích nàng là vô dụng, so với việc bởi vì đệ cố chấp mà khiến nàng không vui vẻ, còn không bằng đệ buông tay, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt, còn là bạn tốt của nàng, là thúc tẩu, là thân nhân!” Mạc Kỳ Lâm cười mà rớm nước mắt, “Tứ ca, hôm nay đệ đã bị kinh ngạc quá lớn, còn may trái tim khỏe mạnh, nếu không thật sẽ bị ca hù chết! Nhìn đến ca còn sống, rõ ràng đứng trước mặt đệ, đệ thật sự kích động không biết nên nói cái gì cho phải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.