Vương Gia, Vương Phi Muốn Cưới Thêm Người Khác

Chương 312: Chương 312




Mạc Kỳ Lâm mang lương thảo tới biên quan, đi hơn hai tháng mới đến Cẩm Châu.

Mà lúc này phân, Ngọc Sơn Quan cùng Cẩm Châu đã trả về tay Đại Minh, đất bị mất của Đại Minh chỉ còn lại một huyện Phụng Châu, mà toàn quân trên dưới tinh thần dâng cao, thứ nhất là vì thắng chiến sắp tới, thứ hai là vì bọn họ dưới sự dẫn dắt của Chiến thần tướng quân Mạc Quân Lâm, sáng lập thần thoại chiến trường, có thể nào không kích động?

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế ——”

“Đại Minh vạn tuế vạn vạn tuế ——”

“Đánh bại Nam Chiếu, trả lại núi sông cho đất nước ——”

“Đại Minh tất thắng ——”

Mà đương triều Ngũ vương gia do triều đình phái vận chuyển lương thảo tới chiến trường biên quan, khao thưởng tam quân, làm tam quân Đại Minh càng thêm phấn chấn, dâng quyết tâm đánh Nam Chiếu!

Đối mặt tam quân, Mạc Kỳ Lâm đứng ở trên cao, trong mắt chói lọi, tận mắt thấy một đội quân tinh nhuệ, tận mắt thấy sĩ khí không người nào địch nổi, cho dù ai đứng ở chỗ này cũng sẽ sôi sục lòng!

“Bổn vương đi biên quan, một là vì góp thêm một phần lực vào thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến, hai vì cảm tạ tam quân đầu rơi máu chảy vì giang sơn Đại Minh, Bổn vương thay mặt hoàng thượng, thay mặt triều đình, dân chúng Đại Minh cảm tạ các ngươi!”

Thanh âm của Mạc Kỳ Lâm cao vút xuyên thấu tam quân, dứt lời, chắp tay khom lưng, cúi đầu ba cái thật sâu!

Tam quân nhất thời kích động, cùng nhau quỳ xuống, hô to, “Ngũ vương gia thiên tuế thiên thiên tuế!”

Mạc Kỳ Hàn mặc một bộ giáp bạc đứng ở một bên, gương mặt tuấn tú dưới mặt nạ lộ ra nụ cười vui mừng.

Trở lại trong trướng chủ soái, Lôi Việt cùng một đám tướng lãnh, bao gồm Lâm Mộng Thanh tiến lên làm lễ ra mắt, “Tham kiến Ngũ vương gia!”

“Không cần đa lễ, các tướng xin mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Lâm mỉm cười nói: “Các vị vì Đại Minh lập được công lao, Bổn vương nên hướng mọi người một xá mới phải!”

“Mạt tướng không dám!” Các tướng lĩnh cùng kêu lên.

Mạc Kỳ Lâm khoát tay, “Các vị, mời ngồi, Bổn vương tuy là Vương gia, nhưng đến trên chiến trường, cũng không muốn câu nệ lễ nghĩa, Bổn vương còn cần học tập Nguyên soái cùng Mạc tướng quân đánh giặc! Đúng rồi, Mạc tướng quân ——” Trong đám người không thấy mặt nạ bạc, Mạc Kỳ Lâm liếc một vòng, ở trong một góc trướng thấy được cái vị Chiến thần tướng quân mặt lạnh trong truyền thuyết đang ngồi ở trước bàn nhỏ uống trà nhìn chiến đồ!

Đối với cái vị Mạc Quân Lâm gan lớn vô lễ này, Mạc Kỳ Lâm chỉ hơi nhướng mày, nhân tài phụ hoàng nhìn trúng, thay thiên tử xuất chinh, hắn tự nhiên không so đo quá nhiều, chỉ là, hắn đối với người này hứng thú rất lớn, trong thiên hạ, hạ thần dám không đếm xỉa đến hắn như thế, là lần đầu tiên nhìn thấy!

Mà Lôi Việt cùng các tướng lãnh theo nhìn Mạc Kỳ Lâm, bọn họ đã thành thói quen với vị Mạc tướng quân lãnh ngạo này, mà lại bởi vì cực kỳ sùng bái năng lực của hắn, cho dù Lôi Việt là một nguyên soái cũng không so đo, nhưng bây giờ khi đối mặt với Ngũ vương gia ——

Các tướng lĩnh không khỏi đổ mồ hôi lạnh giùm Mạc Quân Lâm, Lôi Việt thật khó khăn, không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, hoàng thượng không có cho ông chỉ thị, ông phải làm sao làm đây?

Vậy mà, bất luận bao nhiêu ánh mắt tập trung ở trên mặt Mạc Kỳ Hàn, hắn vẫn thờ ơ, chuyên chú nhìn chiến đồ trong tay, tự hỏi tác chiến với Phụng Châu như thế nào, ly trà trong tay đưa đến khóe miệng, muốn uống mới phát hiện không còn, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Dâng trà!”

Mọi người vẫn còn đang ngây ngốc, Lôi Việt phản ứng kịp, vội nói: “Người tới, dâng trà!”

Nghe được thanh âm Lôi Việt, Mạc Kỳ Hàn cau mày, một kế hoạch to gan hình thành trong đầu, quét mắt một vòng những tướng lãnh theo dõi hắn, ánh mắt rơi vào trên mặt Mạc Kỳ Lâm thì không ngôn ngữ, chỉ gật nhẹ đầu, sau đó chuyển qua trên mặt Lôi Việt, chưa thay đổi tư thế, trầm giọng nói: “Nguyên soái, phái binh trong mười ngày chế tạo 5000 sợi xích sắt dài 1 thước!”

“A? Đây là vì sao?” Lôi Việt nghi ngờ nói.

“Cần cho tác chiến, mặt khác, chọn một vạn binh sĩ dũng mãnh thiện chiến, trước ngực chiến y của bọn họ gắn thêm một mặt gương tròn, phải nhanh!” Mạc Kỳ Hàn nhướng lông mày, trong mắt lóe lên, “Nếu nghiêm chỉnh huấn luyện, cộng thêm thiên thời địa lợi, sắp lấy lại được Phụng Châu!”

Lời vừa nói ra, một đám tướng lãnh, bao gồm Lôi Việt, tất cả đều mừng rỡ như điên, Lôi Việt nói: “Mạc tướng quân cao minh a! Người tới, lập tức truyền lệnh xuống, làm theo như lời Mạc tướng quân nói, chế tạo xích sắt cùng chiến y, Lâm phó tướng quân, chuyện chọn lựa binh lính do ngươi đảm đương, có vấn đề không?”

“Dạ, Nguyên soái!” Lâm Mộng Thanh chắp tay, trịnh trọng gật đầu, sau đó ôm quyền hướng Mạc Kỳ Lâm, “Mạt tướng cáo lui!” Liền ra khỏi trướng.

Mạc Kỳ Lâm ngạc nhiên nhìn về phía tướng quân mặt lạnh, thân thể hơi rung động, trong mắt cũng dâng lên kích động mơ hồ, giọng nói cưa Mạc Quân Lâm —— rất quen thuộc!

Trong đầu suy nghĩ, Mạc Kỳ Lâm đã bước chân ra, dừng lại ở trước bàn nhỏ, vừa chắp tay, đôi môi có chút phát run nói: “Mạc tướng quân!”

Mạc Kỳ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nghênh hướng ánh mắt dò xét của Mạc Kỳ Lâm, thản nhiên nói: “Ngũ vương gia có chuyện gì sao?”

Cả bên trong trướng, trừ Lôi Việt, các tướng lãnh còn lại hít một hơi lãnh khí, vị Mạc tướng quân này cũng cuồng ngạo quá mức, con ruột hoàng thượng đứng chắp tay trước hắn, đây là vinh hạnh đặc biệt a, thế nhưng......

Nhất thời, mọi người lại đổ mồ hôi lạnh, cảm giác nhịp tim mình tăng nhanh!

Mạc Kỳ Lâm không những không tức giận, thái độ càng thêm phức tạp, trong mắt kích động càng sâu, vừa muốn mở miệng, Mạc Kỳ Hàn lại lần nữa buông ánh mắt, chăm chú nhìn vào chiến đồ, cũng là nói chuyện với Lôi Việt, “Nguyên soái, Quân Lâm phải trở về trướng rồi.” Không đợi Lôi Việt trả lời, khép chiến đồ lại, đứng dậy vòng qua Mạc Kỳ Lâm, cũng không thèm nhìn tới phản ứng của các tướng lĩnh, liền đi ra ngoài, bước ra màn một bước, ngừng lại, cũng không quay đầu lại mà nói: “Ngũ vương gia nếu có chuyện nói, hãy đến trong trướng của ta!”

“Được!” Mạc Kỳ Lâm theo sát, con ngươi thâm u nhìn chăm chú vào bóng lưng Mạc Kỳ Hàn, bước theo ra ngoài.

Các tướng lĩnh đều trợn mắt há mồm, một câu cũng nói không nên lời, nguyên bản là Ngũ vương gia người có địa vị cao lại nhân nhượng trước tướng quân mặt lạnh người có địa vị thấp, khó lường a!

Trong trướng của Mạc Kỳ Hàn, trong phạm vi năm trượng không cho phép bất kỳ binh lính nào ra vào, ám vệ giữ cửa mười hai canh giờ một ngày, ngay cả con ruồi cũng đừng vọng tưởng đến gần một phần.

Mạc Kỳ Lâm vừa đi theo vào trướng, bên ngoài trướng liền lập tức có hai ám vệ áo đen, buông màn trướng dày cộm nặng nề xuống, Mạc Kỳ Hàn đi tới trên ghế thanh thản ngồi xuống, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt buông lỏng rất nhiều, lười biếng mở miệng hỏi: “Dọc theo con đường này có cái gì dị thường không?”

Mạc Kỳ Lâm đứng ở nơi đó không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn, không biết nên hỏi từ đâu, mà hoài nghi trong lòng cũng càng lúc càng quá mức, bởi vì không có thần tử nào dám càn rỡ như thế ngồi xuống, vả lại nói chuyện như vậy với hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.