Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 18: Q.1 - Chương 18: Thiên Đại gặp nạn




Sau khi quay lại Vân Chỉ vừa định ló ra thì rốt cuộc lại bị phát hiện, giật mình đành phải chạy trốn. Sau khi chạy được vài bước thì nhất thời cảm thấy có cái gì đó không đúng, giọng nói của người đàn ông vừa rồi nghe rất quen, hình như là đã nghe thấy ở đâ.

Suy nghĩ trong tích tắc, đột nhiên trong lòng chấn động, bước nhanh về căn phòng cách đó không xa.

Mạnh mẽ mở cửa vào, Vân Chỉ không nói hai lời liền đi vào bên trong tìm kiếm.

"Nương tử, sao ngươi lại đến đây, có phải đã hối hận chuyện phân phòng hay không? Nếu nương tử muốn ngủ ở đây, ta có thể ngủ trên sàn nhà, ta nói thật đó!" Chỉ thấy trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm Vân Chỉ giật mình kinh ngạc, chống tay ngồi trên giường, áo lót rộng thùng thình muốn tuột cả ra, hiển nhiên là dáng vẻ đã đi ngủ từ sớm. Lộ ra trong lồng ngực một mảng da thịt, dưới ánh trăng màu sắc kia đúng là màu bánh mật cường tráng.

Vân Chỉ xoắn xuýt lắc đầu, buồn bực chính mình sao lại có thể đoán ra khả năng này, tuy rằng giọng nói có chút giống nhau nhưng khí thế mà người đàn ông kia và tên ngốc trước mặt này hoàn toàn không có một xu quan hệ.

"Ngươi ngủ đi!" Lạnh giọng phá tan mong chờ của đối phương, Vân Chỉ cũng không quay đầu lại đi về hướng phòng mình.

Nhìn Vân Chỉ đi ra khỏi phòng, lúc này Mặc Kỳ Uyên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, xốc chăn lên, bên dưới hông là quần áo màu đen cũng giống như đang khẩn trương mà vướng vào với nhau.

"Thật sự quá nhạy cảm." Cười nhẹ một tiếng, xem ra muốn lừa người phụ nữ này vẫn cực kỳ khó khăn nha!

Tuy rằng rõ ràng là như vậy, cho dù có bị nàng phát hiện là mình giả ngốc thì cũng không có gì, có lẽ còn có thể trợ giúp cho hắn, chỉ là trong đáy lòng hắn vẫn cứ hy vọng ở chung với nàng qua hình thức này. Trước kia vì ẩn nhẫn mà phải giả ngây giả dại, tuy nhiên sau khi gặp phải nàng thì cho dù phải giả ngu thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy cao hứng.

Trước cứ như vậy đi, sau thời cơ chín muồi thì sẽ cho nàng biết.

Lại nhanh chóng mặc quần áo tử tể vào, nhảy ra ngoài cửa sổ, bây giờ không phải là lúc để ngủ, còn rất nhiều chuyện còn chờ hắn phải làm.

Ngày thứ hai, thời tiết âm u khô hanh, giống như điềm báo bão táp chuẩn bị đến, mây đen tụ tập nhưng vẫn không che được âm mưu phía dưới.

Từ trong cung lớn, khí tức tà mị cứ quanh quẩn đâu đây, dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng không cần một ngọn đèn nào dẫn đường, dưới lớp lụa xanh mỏng, không thấy rõ những người đang nghị sự bên trong chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Một người đàn ông quỳ xuống bên ngoài lớp lụa mỏng màu xanh, thấp giọng bẩm báo: "Chủ nhận, mười vạn tinh binh đang đóng ở Bắc Sơn đang đi về hướng kinh thành, nghe nói cầm đầu là Hách Tướng quân, hắn nói có người dùng binh phù của Thiên Đại Tướng quân ra mệnh lệnh hành sự. Hơn nữa mười vạn tinh binh ở Duyên Sơn cũng có dấu hiện xuất phát, chủ nhân, người xem............"

"Ngươi nói cái gì!" Cùng với giọng nói thanh thúy vang lên là âm thanh chén ngọc vỡ tan tành, từ phía sau lớp lụa mỏng màu xanh là giọng nói phụ nữ trầm thấp mà thô bạo, đáng sợ giống như một loại gọi hồn lấy mạng.

Một đường ánh sáng màu xanh đen lóe lên xuyên qua tấm lụa mỏng manh mang theo tấm lụa mỏng bị cắn đứt bay lượn xuống đất, người đàn ông quỳ trên mặt đất còn không kịp ngẩng đầu kêu lên một tiếng sợ hãi thì đã rên một tiếng, rồi ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ có hai ngươi khinh thường nhìn chằm chằm, biểu hiện ra sự không cam lòng cỡ nào của hắn trước cái chết.

"Cho các ngươi thời gian trông chừng mà các ngươi vẫn để binh phù rơi vào tay bọn họ, thật đáng chết!" Đại Cơ đứng dậy, chán ghét liếc người đàn ông trên mặt đất, giọng nói đầy tức giận.

Khấu Lệ Đại Cơ nắm chặt bàn tay, cái lão thất phu đáng chết kia, không ngờ lại dám phản bội ai gia!

"Người đâu!" Một tiếng quát lạnh lùng, lập tức có một người xuất hiện quỳ xuống, đối với người sắp chết bên cạnh coi như không nhìn thấy.

"Tình hình Diễm Hỏa Môn luyện trận pháp chim đại bàng như thế nào rồi?"

"Tuy rằng không đạt được uy lực như chủ nhân mong muốn nhưng cũng chắc chắn là không có đối thủ rồi!" Người đàn ông trả lời, trong giọng nói tràn đầy sự tự hào cũng như kính sợ với người phụ nữ đối diện.

"Vậy thì hôm nay để ai gia xem chim đại bàng uy lực như thế nào!" Đại Cơ cười, trong con ngươi tà khí dần hiện ra làm cho người khác cảm thấy đáng sợ. "Bảo Diễm Hỏa Môn mang theo đại bàng tối nay đến phủ Thiên Đại Tướng quân, người trong phủ, không để lại một ai!"

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!" Mặc dù có chút kinh hãi, nhưng càng hưng phấn nhiều hơn, bọn hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc chim đại bàng này có uy lực lớn đến dường nào!"

Ở mơi hắc ám gió tanh mưa máu tràn ngập, lời nói như đang hướng về một nơi nào đó mà sắp bị màu đỏ nhấn chìm, hoàn toàn thôn tính.

Mà lúc này ở phủ Thiên Đại Tướng quân.

Vạn Ức Liên cầm khăn tay, hai mắt nhìn kĩ vào người đàn ông trung niên bên cạnh, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc từ đầu đến cuối đều không giảm đi tí nào, từ sau khi Chỉ nhi xuất giá, lão gia liền đối xử với nàng cực kỳ thân mật, hai người như quay về dáng vẻ tương kính như tân mười mấy năm trước, nàng bây giờ thật sự đang cực kỳ thỏa mãn, cho dù lão gia đã vắng vẻ mẹ con nàng hơn mười mấy năm nhưng nàng cũng không để ý nữa.

Nhìn thấy Thiên Đại Duật nhíu mày, tay chống trên trán xoa xoa, Vạn Ức Liên lập tức hồi tỉnh, mang nước trà nóng vừa phải chuyển lên: "Lão gia, mệt mỏi thì người nên đi nghỉ ngơi, không cần phải suy nghĩ quá nhiều."

"Vi phu không sao." Ôn nhu mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng, trong lòng cảm thấy hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, cho dù là lúc đang ở chiến trường thì hắn cũng có cảm giác tinh thần không được yên như vậy.

"Sau khi vi phu xử lý xong vài chuyện, thì gia đình chúng ta có thể hưởng thụ tuổi già, thật sự rất là vui mừng!" Nghĩ đến cuối cùng có thể bỏ lại toàn bộ phấn đấu hơn nửa đời người, Thiên Đại Duật cảm thấy bùi ngùi, thì ra đã đến lúc hắn nên an hưởng tuổi già.

"Đúng vậy......" Vạn Ức Liên đang muốn mở miệng nói chuyện, thì đột nhiên lại chấn động trên mặt đất làm cho sợ đến mức giật mình.

Thiên Đại Duật trở nên cảnh giác, đứng dậy gỡ bội kiếm đang treo trên tường, mở cửa dò xét bên ngoài.

"Ôi, ôi! Ôi!" Đột nhiên tiếng hét chói tai vang vọng từ phía trên phủ tướng quân, Thiên Đại Duật rút kiếm ra ngẩng đầu lên phía trên, chỉ thấy cách vài trượng phía trên có một cái gì đó khổng lồ trong nháy mắt che khuất toàn bộ phủ tướng quân, tiếng thét tàn nhẫn bén nhọn này được phát ra từ phía đông tây.

Toàn thân nó màu đen, lông chim màu đỏ rơi xuống khắp nói, giống như một con chim nhưng cũng giống như một con thú đầu nhọn, bay bằng thân hình khổng lồ, mà hai bên cánh khổng lồ đang múa từng hồi, một cú nhấc lên trên làm mái nhà vỡ vụn. Giống như bị nơi thấp bé này quấy nhiễu làm cho mất hứng. chim đại bàng dùng sức mang cả thân thể nặng nề bay lên, trong nháy mắt dường như bị gió lốc ập đến, những gian phòng xung quanh đều bị rung lắc mạnh nhìn như sắp đổ đến nơi!

Toàn bộ người trong phủ đã sớm loạn, một đám cứ như kẻ điên chạy trốn trên bãi đất trống kêu cứu, thế nhưng lại bị gió rít thổi ngã lên mặt đất hoặc là bị ngất đi.

Trong khoảnh khắc Thiên Đại Duật lờ mờ nhận ra, cảm giác được nguy hiểm vô cùng, nguy hiểm đó bắt đầu từ con quái vật khổng lồ trước mắt bọn họ, bọn họ chỉ có cách chịu chết.

Vội vàng xoay người nói với Vạn Ức Liên: "Phu nhân đi mau, đi tìm Chỉ nhi!"

Trên người đã sớm bị gạch ngói bay loạn làm trầy da nhưng Vạn Ức Liên cũng thật kiên cường, giọng nói kiên định gào thét lên giữa tiếng gió rít truyền đến bên tai Thiên Đại Duật: "Ta không đi, có chết ta cũng chết cùng một chỗ với lão gia!"

"Ngươi đi mau đi!" Sau đó đưa người phụ nữ phía sau đến một nơi xa hơn, Thiên Đại Duật nắm chặt bảo kiếm, xoay người nhảy lên đỉnh, một mình trong bóng tối bắt đầu đánh lại chim đại bàng.

Chiêu kiếm sắc bén, kiếm phong sắc nhọn, nhiễu loạn kẻ đang đùa giỡn trong bóng tối - chim đại bàng, còn kiếm thì chém trên người quái điểu, bắt đầu phát ra hàng loạt âm thanh, con quái vật này quả là lì lợm!

Chim đại bàng bị chọc giận tiếng kêu to càng thêm kịch liệt, vung đôi cánh khổng lồ lên, cứ như vậy Thiên Đại Duật ngã xuống nóc nhà, không đợi đến khi hắn đứng dậy, ngọn lửa đỏ rực như lửa trong địa ngục bao trùm toàn bộ phủ tướng quân!

Nhiều quả cầu lửa phun ra từ trong miệng chim đại bàng, những quả cầu lửa yêu dị kia vừa tiếp xúc với mặt đất thì bốc cháy ngùn ngụt, người ngã xuống đất trong nháy mắt biến thành tro tàn, ngay cả mặt đất cũng bị đốt nóng lên, cái này, không phải là lửa tầm thường ở nhân gian!

Ánh lửa ngùn ngụt bốc lên trời cao, chỉ trong khoảnh khoắc, hai đời hưng thịnh phủ Thiên Đại Tướng quân đã bốc cháy không còn lại gì........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.