Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 6: Chương 6: Quá đáng sợ!




Phượng Tử Hề trong lòng cười lạnh liên tục. Lại dám dùng vở kịch vụng về như thế để lừa cô?

Đương nhiên cô không phải cô gái ngực lớn ngu ngốc trước kia nữa rồi.

Đáy mắt Phượng Tử Hề có tia sáng chợt lóe qua. Nâng ly tới bên môi, tâm tình thả lỏng, ưu nhã cảm nhận hương rượu nồng đậm.

Phượng Tử Hề liếc nhìn Phượng Lãng Hiên.

Thấy hắn đang khẩn trương cùng kích động nhìn mình.

Khóe môi gợi lên nụ cười tùy ý, không chút để ý đứng dậy, ưu nhã đi đến trước mặt Phượng Lãng Hiên, dùng giọng nói dụ hoặc trí mạng thì thầm bên tai hắn: “Đúng là rượu ngon!”

Đáng tiếc, lại bị bỏ thêm dược. Phượng Tử Hề ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu.

Phượng Lãng Hiên hai mắt lóe lên, nhanh chóng lại biến mất. Khuôn mặt trắng nõn lộ ra ý cười ôn nhu: “Đương nhiên rồi. Chị thử nếm thử hương vị của nó đi!”

Mặt ngoài hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã là gió táp mưa sa.

Chẳng lẽ cô ta phát hiện ra cái gì?

Không đâu, nhất định là do bản thân hắn suy nghĩ nhiều.

Ngay lúc Phượng Lãng Hiên như đang đi vào cõi thần tiên, Phượng Tử Hề nắm tóc hắn, rót thẳng ly vang đỏ vào miệng hắn.

Người trong phòng không hề để ý quả là bị hành động đột ngột của Phượng Tử Hề làm cho kinh sợ rồi.

Tất cả không hẹn mà cùng đứng lên, muốn ngăn lại hành động ngông cuồng của cô.

Đáng tiếc, Phượng Tử Hề không cho bọn họ bất kì cơ hội nào.

Tay trái vừa đánh một quyền, ngay sau đó, chân phải lại tiếp một đá.

Động tác của cô nhanh như quỷ mị.

“Tê ——” trong phòng bao truyền vang những tiếng kêu thống khổ.

Phượng Lãng Hiên lửa giận phừng phừng nhìn Phượng Tử Hề:

“Ô ô ô ____” buông ra, hắn không uống!

Ánh mắt sắc bén của Phượng Tử Hề tựa như lưỡi dao quét về phía mấy người kia. Môi lại lộ ra ý cười lạnh lẽo, giọng nói rét buốt vang lên: “Gọi hồn sao, mới một chút như vậy đã muốn sống muốn chết rồi?”

Bạn bè của Phượng Lãng Hiên bị khí thế của Phượng Tử Hề làm cho chấn động. Chật vật đứng tại chỗ, mà ngây ngốc nhìn cô.

Phượng Tử Hề rất vừa lòng với dáng vẻ đó của mọi người, khóe miệng cô khẽ câu lên ý cười. Ánh mắt mị hoặc lúc này mới nhìn về phía Phượng Lãng Hiên, tay phải nâng lên ly rượu rỗng ném đi. Ngay sau đó, liền nghe được tiếng “Bang ——” vang lên.

Từng mảnh thủy tinh vỡ vụn, dưới ánh đèn chiếu rọi lại hệt như những viên kim cương lộng lẫy.

“Cô____ cô______” Khuôn mặt tái nhợt của Phượng Lãng Hiên dần dần trở nên hồng nhuận, đáy mắt nhuộm một màu đỏ tươi, đầu hắn phảng phất muốn nứt ra rồi. Thân thể tựa như một con mãnh thú xông loạn, chẳng còn chút lí trí.

“Thuốc hạ cũng không ít ha!” Phượng Tử Hề duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ lên khuôn mặt Phượng Lãng Hiên, lại cong nhẹ môi: “Không biết nên nói ngươi là chịu đầu tư, hay là nên nói ngươi tàn nhẫn độc ác đây!”

Trong giọng nói ấy tràn ngập sự châm biếm cùng khinh miệt.

Trong cơ thể lửa nóng không ngừng đánh mạnh vào lí trí, suy tư dần trở nên vẩn đục. Hắn ngồi liệt dưới đất, không thể khống chế mà kéo rách quần áo của mình.

Những cô gái trong phòng ‘ bá ——’ một chút đỏ mặt, mắt ngó tới ngó lui, không biết nên nhìn đi đâu.

Phượng Tử Hề lại dường như không có e ngại gì mà nhìn một màn này, trong mắt một chút dao động cũng không có, giống như việc đang xảy ra trước mắt cùng với cô không hề có nửa phân quan hệ.

“A —— a —— nóng quá ——” Phượng Lãng Hiên trong lòng cực kỳ hư không, hệt như ngọn cỏ không ngừng lung lay trong cơn gió lớn.

Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm về mấy cô gái trong phòng, nhanh chóng nhào tới như một con dã thú động dục.

Mấy thiếu nữ trong phòng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, dùng hết sức bình sinh để tránh Phượng Lãng Hiên, chạy trốn nhanh đến mức như lăn ra khỏi phòng bao.

Không phải các cô có bao nhiêu cương liệt*, mà chỉ là không muốn va9f vai chú hề trong vở ảo thuật của đoàn xiếc thú thú mà thôi.

(* cương trực trinh liệt, ngay thẳng chính đính)

Phượng Tử Hề nhìn bóng người đi khuất, khẽ liếm môi, lẩm bẩm: “Xem ra mị lực của ngươi cũng chả được bao nhiêu!”

Gân xanh trên mặt Phượng Lãng Hiên nảy lên, cứng như thép, trong mắt trào ra điên cuồng vô cùng. Hắn cắn chặt răng liều mạng đánh về phía Phượng Tử Hề.

Lúc này Phượng Tử Hề là giải dược duy nhất của hắn.

Mấy gã đàn ông trong phòng cũng bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ.

Kia chính là chị gái ruột thịt có cùng quan hệ huyết thống với hắn!

Hắn có biết bản thân đang làm cái gì không?

Mọi người chỉ ngẩn người một chút,sau đã nhìn thấy Phượng Tử Hề ưu nhã vươn chân phải ra đá Phượng Lãng Hiên một cái. Một chân đá ra xa đến mấy mét

Ngay sau đó “bang——” một tiếng động lớn vang lên trong không trung.

Phượng Lãng Hiên khuôn mặt ửng hồng lộ ra bộ dạng thống khổ, khóe mắt lóe lên vài giọt nước mắt trong suốt.

Một tiếng rên rỉ thống khổ vang lên.

Phượng Tử Hề như tia chớp lóe lên tiến đến trước mặt Phượng Lãng Hiên

Cô tư thái bễ nghễ, trong mắt trào ra hàn ý lạnh băng, cả người tản ra hơi thở cường giả, chân phải đạp lên lưng Phượng Lãng Hiên.

Tóc dài đen tuyền như ánh đêm quỷ mị khẽ tung bay.

Khuôn mặt tinh xảo không chút biểu tình, khóe miệng giơ lên tùy ý mà lại tạo ra một độ cong trí mạng.

Như đóa anh túc trong đêm đen, quyến rũ mà nguy hiểm.

Mọi người không hẹn mà cùng run rẩy, trong lòng có nảy lên nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Lúc này đây, dáng vẻ của Phượng Tử Hề làm cho tất cả mọi người đều khiếp đảm cùng kiêng kị!

“Đi lấy mấy thùng nước đá tới đây!” Thanh âm từ địa ngục bỗng vang lên.

Đám người nhìn nhau, ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ!

“Hửm ——” mang theo ý uy hiếp, không chút để ý mà quét nhìn đám người kia

“Vâng —— vâng —— vâng——” gã đàn ông phản ứng nhanh nhất sợ tới mức tè ra quần, liên tiếp nói mấy chứ vâng liên tiếp.

Ra khỏi phòng bao, hắn từng ngụm từng ngụm mà hít lấy không khí trong lành.

Bấy giờ, mới cảm giác trái tim của mình còn đập!

Sau đó, những người khác cũng lần lượt đi ra khỏi phòng.

Bọn họ thực rối rắm, nên nghe theo Phượng Tử Hề, hay vẫn là nhân cơ hội này chạy trốn?

Mấy người đứng ở trên hành lang bàn bach, cuối cùng quyết định đi lấy nước lạnh.

Bởi vì hiện tại Phượng Tử Hề quá đáng sợ!

——

Trong phòng bao

Cơ thể thon dài của Phượng Lãng Hiên cuốn lại ở một góc, sắc mặt ửng hồng, mắt vẩn đục, phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ mà cũng khiến người ta phải đỏ mặt.

Phượng Tử Hề khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, không chút biểu tình nhìn Phượng Lãng Hiên, giọng nói khinh miệt phảng phất, trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình: “Phượng Lãng Hiên, hiện tại có dễ chịu không?”

Thanh âm lạnh băng giống như dòng sông băng ở bắc cực lạnh lẽo.

Giờ khắc này, Phượng Lãng Hiên mới biết được Phượng Tử Hề đã thay đổi, so trước kia lại càng không coi ai ra gì, so trước kia lại càng có kiêu ngạo.

“Nếu biết yên phận một chút, ở Phượng gia ta còn có thể cho các người giữ lại một vị trí nhỏ, đáng tiếc.... đáng tiếc.....”

Đáng tiếc cái gì, không cần phải nói, Phượng Lãng Hiên cũng biết rõ ràng trong lòng.

Lúc này Phượng Lãng Hiên hối hận không kịp.

Vài phút sau, kia mấy người dẫn bê theo nước đá đi vào trong phòng, đứng ở một bên.

Phượng Tử Hề lười nhác ngồi ở trên sô pha, tay phải giơ lên chiếc ly nhỏ, nhẹ nhàng lay động một chút.

Chất lỏng màu đỏ giống như ánh nến mơ mộng trong màn đêm, phát ra hương thơm mê hoặc lòng người.

Cô nhấp nhẹ một ngậm, có chua ngọt vừa phải vương lại nơi đầu lưỡi, kéo dài cùng với hương rượu thơm nồng triền miên ở khứu giác.

Một hồi sau, cô mới từ từ buông ly rượu, đuôi lông mày hơi nhếch lên, ánh mắt dừng lại trên người Phượng Lãng Hiên, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Còn thất thần làm cái gì, dùng nước đá đổ cho hắn!”

“Rầm ——” nước đá lạnh tận xương tủy từ đỉnh đầu Phượng Lãng Hiên xối xuống, đôi mắt đỏ tươi của hắn nhiễm màu mờ nhạt, hơi thở thoáng có chút đục ngầu sát ý.

Hàm răng ma sát vào nhau đến ‘ khanh khách ’ không ngừng.

Thời gian chầm chậm qua đi, dục hỏa trong cơ thể Phượng Lãng Hiên đã giảm bớt vài phần, khôi phục vẻ thanh tỉnh.

“Phượng —— Tử —— Hề——” tiếng gầm đinh tai nhức óc giống như mãnh thú thức tỉnh.

Phượng Tử Hề nâng chân lên bắt chéo, nhàn nhã ngồi ở trên sô pha, tay phải đào đào lỗ tai, không chút để ý mà tức giận liếc Phượng Lãng Hiên: “Ta còn trẻ, đã không câm cũng không điếc, không cần gào lớn tiếng như vậy!”

“Ngươi ——” Phượng Lãng Hiên môi phát tím, run đến lợi hại.

“Ta cái gì, ta chẳng qua chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông* mà thôi!” Phượng Tử Hề nhẹ nhàng xoa xoa bên tai, lại lần nữa nói: “Nếu đổi đối tượng, ngươi khẳng định sẽ huỷ hoại trong sạch của ta, mà ta chẳng qua chỉ là dùng nước đá giúp ngươi giải quyết dục hỏa trong cơ thể, lại nói tiếp, ngươi hẳn là nên cám ơn ta mới phải!”

(*nguyên văn: chỉ dùng phương thức người dùng để đáp trả người mà thôi)

“••••••” Phượng Lãng Hiên tức giận đến hộc máu, hai mắt trợn lên, ngất lịm.

“••••••” mọi người há hốc mồm, còn có thể lí sự như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.