Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 28: Chương 28: Nhập V vạn chữ




Azan Dan là do nay Songkun tự mình mời đến căn cứ, sau đó đã bị gã sắp xếp làm thuộc hạ của Parsong để nằm vùng, trong căn cứ Hắc Hạt không phải là tất cả mọi người đều biết mặt vị thầy pháp thực lực phi phàm này, đặc biệt là dưới tình huống Songkun đã chết.

Đối mặt với họng súng dày đặc, azan Dan không nhanh không chậm, nhìn về phía ngoài bìa của đám người: “Paitun. Chuyện đồng ý với cậu ta đã làm được, không tới nghiệm thu thành quả hay sao?”

Thanh niên đã gặp mặy hắn trong quán bar ở Mi Sae từ sau lưng đám người sắc mặt âm trầm đi ra.

Hai tay cậu ta ép xuống, ra lệnh nhóm lính đánh thuê chung quanh hạ họng súng xuống.

Azan Dan mặt mỉm cười, ý bảo thanh niên nhìn hai thi thể nằm bên cạnh, cùng với người mình đang giẫm dưới chân.

“Đây là toàn bộ, người có khả năng uy hiếp đến địa vị của cậu.” Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nhẹ giọng nói.

“Cùng với... thật xin lỗi ta đã tới chậm một bước.” Azan Dan đá đá lính đánh thuê dưới chân, “Xét thấy gã... vô cùng bất hạnh mà xúc phạm tới nay Songkun, ta giữ lại người sống, mặc cho cậu xử trí.”

“Nói bậy! Mày nói láo!” Nghe hiểu hàm nghĩa lời hắn lời nói gã lính đánh thuê liều mạng giãy giụa dưới chân azan Dan, lời nói ra đến chính gã cũng không mấy tin được.

Vừa nãy cảnh tượng hỗn loạn, tất cả mọi người mất đi thần trí dưới tác dụng của khói độc, bắn phá lẫn nhau, ai cũng không thể bảo đảm viên đạn của mình không ngộ thương người khác.

Đồng tử của Paitun đột nhiên co lại, dưới cái chỉ tay của azan Dan quay đầu nhìn về phía thi thể Songkun, trong mắt hiện ra khiếp sợ và mờ mịt ngắn ngủi, lại bị chính cậu ta nhanh chóng hủy diệt.

Cậu ta theo bản năng đi tới bên cạnh Songkun, sau khi thử dò hô hấp, cùng nhịp tim của gã, cởi áo khoác, che lên mặt Songkun.

Nhắm mắt, nhanh chóng ổn định cảm xúc, Paitun trước tiên sai người đi chôn xác, sau đó nhìn về phía azan Dan: “Đa tạ. Nhưng tư liệu và văn kiện lúc trước đã bàn tôi sẽ đúng hẹn giao cho anh.”

Cậu ta cũng không hoàn toàn tin tưởng lời azan Dan nói. Thầy pháp hành tung không rõ này đúng lúc xuất hiện ngay lúc nguy cấp, lại đúng lúc giải trừ nguy cơ khi nhóm lính đánh thuê tử thương hơn phân nửa, lựa chọn thời cơ nhìn thế nào cũng thấy quá khả nghi.

Nhưng lão lang vương đã chết, vì để có được quyền sở hữu căn cứ, Paitun tất nhiên phải duy trì hợp tác với azan Dan.

Vì thế, cậu ta nguyện ý buông xuôi một phần hoài nghi.

“Hợp tác vui vẻ.”

Paitun vươn tay, bàn tay có hơi thô ráp đen cùng bàn tay của azan Dan chặt chẽ nắm lấy nhau.

Sau đó, cậu ta tiến lên trước, giày bằng da cứng rắn hung hăng đạp lên tay gã lính đánh thuê hại chết cha mình, đinh tán kim loại dưới đế giày ghim thật sâu vào da thịt của gã, kèm với chủ nhân dùng sức đè nghiến, cánh tay gã lính đánh thuê rất nhanh đã trở thảnh một đống máu thịt mơ hồ.

“Paitun! Mày là thằng tiểu súc sinh!”

Gã lính đánh thuê cố nén cơn đau đớn, cắn chặt hàm răng, mắng chửi.

Gã giãy giụa ngẩng đầu, hai mắt sung huyết tuần tra bốn phía, muốn tìm kiếm người của mình.

Nhưng mà nhóm lính đánh thuê đã bị Phi Đầu Man dọa sợ, thấy azan Dan có thể cưỡng chế di dời Phi Đầu Man đang đứng đằng sau Paitun, cả đám đều thành thật như chim cút, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Paitun lại dùng một chân hung hăng đá lên bụng gã.

“Bayou, cha tôi đối xử không tệ với, anh lại cấu kết với Phi Đầu Man tấn công Hắc Hạt, tàn sát anh em, còn nhân cơ hội hại chết cha tôi, anh đáng chết!”

“Tao không có!” Người dưới mặt đất người hai mắt đỏ bừng bừng, hét lớn.

Súng của Paitun ấn ngay trán gã, “Azan Pu chẳng lẽ không phải người của anh? Gã tu luyện Phi Đầu Man chẳng lẽ anh không biết? Vậy vì sao anh lại cực lực đề cử gã vào căn cứ Trat trong hội nghị lần trước?”

“Mày......” Bayou há mồm muốn biện hộ cho mình, Paitun lại không định cho gã lật kèo, sạch sẽ lưu loát bóp cò súng, một loạt đạn bắn vị phó lãnh đạo căn cứ tiền nhiệm thành cái sàng.

“Phản đồ đã chết.” Cậu ta xoay người, dùng ngón cái lau đi giọt máu bắn lên mặt, sau đó bình tĩnh tuyên bố.

Im lặng như ve sầu mùa đông.

Lập uy như vậy hiển nhiên rất thành công, bỏ qua một bộ phận lính đánh thuê biết tội danh cậu ta áp đặt cho Prayu là giả, nhưng ai cũng sẽ không vì một người chết đi đắc tội chủ nhân tương lai của căn cứ.

Bàn về thức thời, nhóm lính đánh thuê quanh năm dí đầu vào họng súng đều biết giữ mạng hơn ai hết.

“Chúc mừng.” Azan Dan ở bên cạnh khẽ gật đầu với Paitun.

Đứng nhìn một hồi nội đấu và giao tiếp quyền lực, sắc mặt hắn không hề có biến hóa.

“Phi Đầu Man bị trọng thương, máu và thi thể tươi mới nơi này vẫn sẽ hấp dẫn gã trở về. Các cậu có thể đến căn cứ Trat tạm nghỉ ngơi, nay Prasong đang an toàn ở đó chờ các vị, một mình.”

Dụ hoặc lợi ích đều hữu dụng hơn tất cả mọi thứ, đám lính đánh thuê vừa mới trải qua một hồi ác chiến tức khắc sáng mắt lên.

Bọn chúng nghe hiểu hàm ý của azan Dan. Nếu trong căn cứ Trat quả thực không có phòng vệ, bọn chúng hoàn toàn có thể đoạt căn cứ từ trên tay Prasong. Đến lúc đó, toàn bộ ma túy trong căn cứ đều trở thành hàng của chúng, thậm chí còn có thể lấy luôn nhà máy sản xuất ma túy của Prasong.

Theo lý thuyết lui vạn bước, cho dù đến lúc đó thật sự phát hiện trong căn cứ Trat còn thủ vệ, bọn chúng cũng có thể tìm cớ để trao đổi khoản giao dịch lần trước chưa ký với nay Prasong, không hề tổn thất.

Mối làm ăn không bỏ vốn lời hàng vạn, ai mà không muốn làm?

Đám lính đánh thuê giống như tiêm máu cá mập, từng đôi mắt nhấp nháy dã tâm nhất trí nhìn về phía Paitun.

Paitun còn biết nhiều hơn bọn chúng một ít, sau buổi trò chuyện bí mật với azan Dan ở quán bar lần đó cậu ta đã âm thầm kêu người điều tra, phụ cận căn cứ Trat hai ngày này đều không có người ra vào, đúng như kiểu người trong căn cứ đều chết sạch.

“Đi!” Thoáng nhìn azan Dan thật sâu, giấu đi tia hoài nghi và âm ngoan sâu trong ánh mắt, Paitun nâng tay qua đầu, hung hăng vung mạnh xuống.

“Đến căn cứ Trat! Nơi đó càng an toàn, có rượu mạnh, thuốc lá và hoàng kim!”

Một câu đốt lên dục vọng xao động của đám thủ hạ, cậu ta ghìm súng, đi đầu bước nhanh ra khỏi căn cứ Hắc Hạt máu chảy thành sông.

“Thuận buồm xuôi gió.” Trong tay azan Dan cầm cái thẻ nhớ to bằng ngón cái gỡ xuống từ vòng bạc tùy thân, mà Paitun thừa dịp bắt tay giao cho hắn, trấn định nói: “Ta còn muốn ở đây chờ azan Pu, nên không đi cùng mọi người.”

......

Chờ đến khi bóng dáng bọn chúng biến mất, azan Dan nhận lấy đồng hồ vệ tinh trong tay Kuman Thong mới hiện ra từ hư không, sờ nắn hai cái, từ mặt bên lôi ra một cái khe, gắn thẻ nhớ vào.

Trên đồng hồ hiện ra đầy tên người tên địa danh, cùng với một vài tiếng lóng khó hiểu.

Nhắm hai mắt, ở trong lòng phân tích nghĩa của mấy tiếng lóng này, azan Dan nhận ra có một phần hoàn toàn tương đồng với tin tức lúc trước mình có, chắc là không phải là giả tạo.

Hắn vừa lòng cất thẻ nhớ đi, dùng đồng hồ vệ tinh gửi tin tức cho nhóm bộ đội đặc chủng đang ở lại căn cứ Trat.

“Mục tiêu đã rời Hắc Hạt dự tính trong vòng bốn tiếng sẽ tới căn cứ Trat, hãy tiêu diệt toàn bộ.”

――

Mười mấy bộ đội đặc chủng vũ trang hạng nặng, ôm cây đợi thỏ, đối đầu với lính đánh thuê đồng dạng cũng mười mấy, nhưng đã trải qua lặn lội đường xa, tinh thần có hơi uể oải, kết quả như thế nào không khó tưởng tượng.

Đặc biệt là Nghiêm Lăng An còn hết sức ác, xịt cho nay Prasong ba bình xịt hơi cay, sưng đỏ yết hầu, miệng không thể nói ném ra cửa làm mồi nhử.

Tóm lại, khi Viên Tú và azan Dan giẫm lên nắng sớm mờ mờ trở về căn cứ Trat, chính là cảnh bánh chưng bó chặt đầy đất.

“Còn sống không?” Azan Dan có hơi kinh ngạc, ngồi xổm xuống kiểm tra thực hư trạng thái của các bánh chưng.

Binh ca bên cạnh hắn cười ha ha, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Bắt dễ quá, liền thuận tay trói lại, xem có thể hỏi ra cái gì từ miệng bọn chúng không.”

Sau đó lại giết cũng không muộn.

Tuy giải phóng quân không giết tù binh, nhưng đó cũng phải phân biệt tình huống, trọng phạm vận chuyển ma túy vào trong nước, còn nhân tiện lừa bán dân cư như này á, căn bản không cần phải đưa lên toà án, nhốt trong tù cũng chỉ lãng phí lương thực.

Paitun mới đã trải qua khoảnh khắc đắc ý nhất trong đời mình, tuy rằng cha qua đời ngoài ý muốn, nhưng sau đó đã thành công xử tử kẻ không phục mình trong căn cứ, lên làm thủ lĩnh mới. Không nghĩ tới mộng đẹp dã tâm bừng bừng mới vừa thực hiện chưa được mấy tiếng, liền tình thế nghịch chuyển, trở thành tù nhân.

Bị kéo xuống vải bịt mắt, trong ánh mắt âm ngoan của cậu ta tràn đầy oán độc, cơ hồ có thể vắt ra nước độc.

“Tao là người của Hắc Hạt, chúng mày mơ tưởng...”

“Azan Dan?!”

Đón ánh mắt không thể tin tưởng của Paitun, azan Dan giật vòng tay, dây chuyền, vật phẩm trang sức toàn thân cậu ta xuống, kiểm tra kỹ càng, lại tìm ra một cái thẻ nhớ, sau đó ném mấy thứ này lên mặt Paitun, ôn hòa cười cười với cậu ta.

“Đa tạ, Paitun. Vì kế thừa vị trí của lang vương, cậu đã sai người điều tra tư liệu trong Hắc Hạt kỹ càng tỉ mỉ đến vậy, đúng là thay tôi lược bớt đại sự nha.”

“Anh... anh!!”

Cuối cùng Paitun suy nghĩ cẩn thận từ đầu đến cuối, tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên. Cậu ta hung ác trừng azan Dan, trông như muốn ăn sống rồi gã tay trong này.

Azan Dan làm như không thấy, đưa hai cái thẻ nhớ cho binh ca, nói: “Hết tác dụng rồi, cho cậu ta một viên đạn đi.”

.....

――

Khi Prasong lại được binh ca cõng trên lưng thì thành thật rất nhiều.

Gã đã đứng nhìn kết cục của đám lính đánh thuê “Hắc Hạt” hung thần ác sát đó.

Bọn chúng bị trói gô, đồng loạt quỳ gối đưa lưng về phía người bắn súng, đôi mắt bị miếng vải đen che lại. Nhóm bộ đội đặc chủng ra lệnh một tiếng, đồng thời nổ súng ngắm, đám hung đồ tung hoành Tam Giác Vàng mấy chục năm, cả gan làm loạn không chuyện ác nào không làm liền ở trong tiếng súng QBZ-95 như đậu phộng rang hoàn toàn trở thành hoa cúc hôm qua.

*QBZ-95: súng trường tự động kiểu 95

Khẩu-súng-QBZ95

Tính cả Songkun, Paitun, căn cứ Hắc Hạt cùng nhau, bị quân nhân Hoa Hạ nhẹ nhàng hủy diệt trên thế giới này.

Nhiêu đó còn chưa tính, thấy thi thể đầy đất không ai xử lý, tăng nhân bạch y tuấn tú bên cạnh azan Dan mỉm nụ cười hiền lành, hỏi nhóm bộ đội đặc chủng: “Mấy rác rưởi này các anh có cần không?”

Bộ đội đặc chủng lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Hắn duỗi tay ra, trên thi thể vô căn cứ bốc lên ngọn lửa màu trắng, không bao lâu, liền biến thành một đống tro tàn màu đen nho nhỏ.

Viên Tú chọn một túi trữ vật rất ít sử dụng, mở miệng túi hướng về phía mặt đất, vận chút linh lực, đống tro tàn kia liền thành thành thật thật bay lên, lọt vào túi trữ vật.

“Đem về chăm hoa.”

Giết người đoạt bảo hủy thi diệt tích chăm hoa cho một con rồng, đây là nghiệp vụ truyền thống của Ma cung.

Prasong ở một bên nhìn mà khóe mắt giật bừng bựt, cuộn tròn tay gãy chân gãy, thành thật như chim cút. Gã vô cùng cảm ơn vì mình bị bắt sớm, lại thức thời, nếu không sẽ có kết cục giống đống phân bón hoa đó.

Yêu thích của người Hoa Hạ thật sự rất là đáng sợ!

――

Khi họ hoàn thành nhiệm vụ, quay lại điểm xuất phát, Vân Tu cũng đang tiếp đãi một nhóm khách đặc biệt.

Nhóm chuyên gia tu chân công ty Hoa Tu mở vài hội nghị toàn thể, cuối cùng cũng đi máy bay tới sân bay Gasa Tây Song Bản Nạp.

Nhóm tu chân giả này ít nhất cũng đã năm sáu mươi tuổi rồi nhưng không hề giống những người cùng tuổi, sức khỏe vô cùng tốt, vừa xuống máy bay, đến cơm cũng không kịp ăn, ngồi yên trên xe công vụ của chính phủ địa phương đưa tới phong trần mệt mỏi đi tới biên cảnh Trung Miến Thái.

Chờ đến khi họ tìm được địa điểm trên định vị WeChat của Nghiêm Hựu Chi, thì cả gia đình Ma cung đang ăn sáng.

Tay nghề của trư yêu cực tốt, vì lấy lòng Ma tôn đại nhân kén ăn, sương sương một bữa sáng, liền làm một bàn lớn. Sữa đậu nành bánh quẩy, màn thầu bánh bao cuộn, cháo điểm tâm, chay mặn tái tươi, cái gì cần có đều có, còn dùng toàn là nguyên liệu nấu ăn trân quý.

Điểu yêu bưng đồ ăn còn nhớ rõ Nghiêm Hựu Chi là một tu sĩ nhà quê, phá lệ thiên vị anh, đều đưa món nhiều linh khí nhất đủ thái sắc tới trước mặt anh.

Nghiêm Hựu Chi bên trái một đĩa rau xào trông giống cải thìa, nhưng lá cải màu tím đen; bên phải một đĩa linh thú nướng trông giống con gà, chỉ là con gà này có bốn cánh ba chân.

Thoạt nhìn một bên như là phun nhiều thuốc sâu, bên kia như là tiêm nhiều thuốc kích thích.

Thấy anh cẩn thận nhìn chằm chằm cái đĩa thật lâu đều không động đũa, điểu yêu trìu mến nói: “Chưa từng thấy hả? Mau ăn nhân lúc còn nóng đi. Ăn xong rồi ta lại cho cậu thêm một đĩa.”

Đáng thương, còn tuổi nhỏ, ngay cả tím tâm thái và sí nhật điểu cũng chưa từng thấy.

Nghiêm Hựu Chi: “...”

Thật sự không cần đâu, cảm ơn.

Tôi mặc nguyên bộ oufit hàng hiệu quốc tế, giá mấy chục vạn, các cô đến tột cùng là làm sao lại xem tôi thành tiểu tu sĩ nhà quê đáng thương?

Mặt anh đầy nghiên cứu mà gắp cái chân thứ ba của con gà ba chân kia, xé từ bên trên một miếng thịt, còn chưa kịp nhét vào miệng, liền nghe ngoài cửa có nột tiếng rống to: “Dừng tay!”

Đôi đũa của Nghiêm Hựu Chi run lên, thịt rớt.

Anh khó có thể tin xoay đầu nhìn ra ngoài cửa: “Sư phụ?”

Vô Vi chân nhân đều luôn vân đạm phong kịn, rất có phong phạm cao nhân, trước nay chưa từng thất thố như vậy. Ông bước nhanh tới trước bàn ăn, dùng tay áo lót tay, thật cẩn thận nâng lên con chim nướng bóng nhẫy.

Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên, tỉ mỉ đánh giá hai ba lần, đặc biệt là trên hai cánh và một chân dư ra, Vô Vi chân nhân cung cung kính kính thả con chim kia xuống, đặt giữa đĩa, lui ra phía sau hai bước hành một ấp lễ.

“Sư phụ?” Nghiêm Hựu Chi khó hiểu.

“Câm miệng!” Vô vi chân nhân trừng mắt nhìn anh một cái cái: “Biết đây là cái gì không? Đây là sí nhật điểu, là huyết mạch của kim ô và ứng long trong truyền thuyết, tọa kỵ của tổ sư khai sơn Hà Lạc Phái chúng ta là con sí nhật điểu cuối cùng trên thế gian, tính theo bối phận, chắc là thái sư tổ của con đó.”

“Còn không mau tới bái kiến thái sư tổ?”

“......”

Nghiêm Hựu Chi hiếc đũa, vẻ mặt mờ mịt.

―― Cho nên vừa rồi mình thiếu chút nữa đã ăn cái chân thứ ba của thái sư tổ?!

Thầy trò hai người cung cung kính kính cúi chào con chim nướng ở giữa đĩa xong, Vô Vi chân nhân nhìn về phía Vân Tu, sắc mặt mang chút trầm trọng: “Năm đó sau khi sư tổ phái tôi về cõi tiên, thái sư tổ vòng quanh núi than khóc ba vòng, ngay sau đó chẳng biết đi đâu. Không biết con sí nhật điểu này của tiền bối... đến từ đâu?”

Nếu đây thật sự là thái sư tổ hoặc đời sau của thái sư tổ, Hà Lạc Phái dù liều mạng trở mặt với quý nhân, cũng phải lấy lại công đạo cho thái sư tổ.

Vân Tu ở thế giới ma pháp từng gặp nhiều sinh vật hình thù kỳ quái, thật sự không đặc biệt chú ý tới một con chim, vì thế y nhìn về phía Cố Lâm Uyên.

Cố Lâm Uyên hất mặt lên, chỉ chỉ vườn hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, “Ở đó, cho các điểu yêu nuôi thả.”

Loại linh thú này rất thường thấy ở quỷ quái giới, trứng và thịt đều không tồi, sản lượng cũng lớn, bình thường trong nhà yêu tu ma tu đều sẽ nuôi hai con, địa vị đại khái tương đương với... gà của nhân gian giới.

Vô Vi chân nhân nhìn theo ngón tay hắn, hiếu chút nữa bị dọa cho bị viêm cơ tim.

Dưới bóng râm to lớn, trong bụi cỏ tươi tốt, một chuỗi dài tiểu cầu nhung lửa đỏ vẫy cánh lăn lăn chạy đi. Trông không khác gì gà con. Chỉ là, cánh chúng nó vẫy, là hai đôi; chân nhảy, là ba cái.

Phía sau còn có một con chim lớn phành phạch vỗ cánh bảo vệ đằng sau chim non, thấy có chim non chỉ lo chơi tách khỏi đại đội, liền duỗi dài cổ, dùng cái mỏ nhòn nhọn mổ mông tròn của nó.

Vô Vi chân nhân: “......”

Một đám thái sư tổ thật lớn kìa!

“Mấy con chim này chúng ta bắt đầu nuôi từ khi mới là trứng, không liên qua tới thái sư tổ của các ngươi.” Cố Lâm Uyên nói.

Vân Tu đúng lúc mà bổ sung một câu: “Nhưng nếu chân nhân thích, có thể đe. mấy con về nuôi.”

Vô Vi chân nhân: “......”

Ông cảm động mà nhìn Vân Tu: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Nhiều năm trôi qua mà còn có thể đón sí nhật điểu trở về, Vân tu sĩ đúng là đại ân nhân của Hà Lạc Phái tôi, ngày khác có thời gian, xin hãy đến Hà Lạc Phái một lần, để lão đạo dẫn các đệ tử biểu đạt tâm ý.”

Các chưởng môn khác lúc bắt đầu còn không hiểu Vô Vi chân nhân tích cực với một món ăn làm gì, lúc này toàn minh bạch.

Ăn vạ, bày vẻ thân thiết, chắp nối, cáo già xảo quyệt, quả nhiên là cáo già xảo quyệt.

Trong mấy chưởng môn chân nhân này, đại khái chỉ có Hoằng Nguyên phương trượng là một dòng nước trong.

Từ lúc vào phòng, ánh mắt ông không ngừng đánh giá bốn phía, ý đồ tìm kiếm dấu vết chân long.

Nếu không phải vì chân long, phương trượng hơn một trăm hơn tuổi, cũng không đến mức ngồi máy bay xa xôi như vậy chạy tới. Nhân viên soát vé của sân bay sợ ông xảy ra chuyện, thiếu chút nữa không cho lão phương trượng lên máy bay, cuối cùng vẫn là Vô Vi chân nhân vận dụng quan hệ tư nhân với Bộ chính phủ mới làm xong.

Hoằng Nguyên phương trượng nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua người miêu yêu, hồ yêu, điểu yêu, trư yêu, xem ai đều không giống long quân.

Không phải quá quyến rũ, quá vũ mị, chính là quá tuỳ tiện, quá vụng về.

Long quân phải xuất sắc, oai hùng bất phàm mới đúng.

Cố Lâm Uyên thấy ánh mắt ông vòng tới vòng lui, đều đảo chung quanh Vân Tu, trong lòng thập phần bất mãn, bỏ đũa xuống nói: “Lão hòa thượng, ngươi nhìn chung quanh làm gì?”

Trọng Hề ngồi dưới hắn: “......”

Đủ rồi! Ngay cả giấm của hòa thượng cũng ăn!

Hoằng Nguyên phương trượng rộng lượng, huống chi lúc này Cố Lâm Uyên chỉ là một đứa bé, vì thế ông hòa khí giải thích: “Bần tăng có biết long quân đang ở đây, muốn chiêm ngưỡng một phen.”

Hóa ra đây là hòa thượng đặc biệt tinh mắt kia nha.

Sắc mặt của Cố Lâm Uyên đẹp một chút, nể mặt Hoằng Nguyên phương trượng tặng cho mình một tòa biệt trang, hắn hào phóng đứng lên, cằm khẽ nâng nói, “Nhìn đi.”

Hoằng Nguyên phương trượng: “......”

“Vị này tiểu hữu, phương trượng muốn xem long quân.” Vô Vi chân nhân chú ý tới tình huống bên này, mở miệng giải thích.

Nhưng mà tư duy của ông cũng nhanh nhẹn, giải thích được một nửa đột nhiên hiểu ra.

... Đệt, không phải đâu.

Quả nhiên, Cố Lâm Uyên nhìn về phía hai người, có chút không vui: “Chẳng phải là ta sao?”

Hai người có ánh mắt gì?

Phải nói hiện trường đã bị dọa đến mức độ tàn nhẫn nhất, còn không phải là Vô Vi chân nhân và Hoằng Nguyên phương trượng, mà là Nghiêm Hựu Chi.

Anh ở chỗ này mấy ngày, số lần gặp được Cố Lâm Uyên có thể đếm trên đầu ngón tay, một chút tin tức về hắn còn nghe nói từ chỗ em họ.

Nghiêm Lăng An miêu tả cũng thực khái quát ――

“Tiểu chủ nhân của căn cứ này măkx đồ cha con với quản gia.”

Bởi vậy, Nghiêm Hựu Chi từ trước tới nay đều tin tưởng không nghi ngờ, cũng báo cáo lại cho cao tầng như thế.

Giờ tạo hiểu lầm lớn rồi!

Anh nhìn về phía Cố Lâm Uyên, không thể tin tưởng lẩm bẩm tự nói: “Cậu không phải con trai của Vân tu sĩ sao?”

Thính lực của Cố Lâm Uyên rất tốt, nghe vậy vỗ bàn một cái, sắc mặt bất thiện nhìn về phía Nghiêm Hựu Chi ――

“Ai dám làm ba ba ta!”

“Xoạt” một tiếng, hắn biến trở về nguyên hình.

Một con tiểu hắc long mình rắn, sừng hươu, đầu lạc đà, vuốt ưng ngạo mạn lắc lắc đuôi rồng, lơ lửng giữa mây mù mờ mịt, bất mãn phun sao lửa khó chịu về phía Nghiêm Hựu Chi.

“Xoạt” tiếng thứ hai.

Vô vi chân nhân tay mắt lanh lẹ dìu Hoằng Nguyên phương trượng đột nhiên nhào lên trước. Lão phương trượng gắt gao nhìn chằm chằm tiểu hắc long đằng vân giá vũ, rất sống động, trong ánh mắt lập loè ánh sáng kích động, cả người trông như trẻ ra mấy chục tuổi!

“Sinh thời... sinh thời, bần tăng rốt cuộc đã nhìn thấy chân long rồi!”

Mặt ông đầy hồng quang, trông cứ như lúc này viên tịch cũng không tiếc nuối.

――

Tham quan xong long quân động vật quý hiếm cần bảo hộ, Vân Tu kêu người lấy thêm mấy cái ghế, mời nhóm tu chân giả cùng nhau ăn sáng.

Trước mặt Hoằng Nguyên phương trượng đều là thức ăn chay, lão hòa thượng hơi xấu hổ tạo thành hình chữ thập thi lễ với Vân Tu, “Bần tăng tâm tính không tốt, làm Vân tu sĩ chê cười.”

“Phương trượng không cần quá khiêm tốn.” Vân Tu thiện ý cười cười.

Y có thể hiểu được tâm trạng của Hoằng Nguyên phương trượng.

Ai mà không phải fan của rồng? Nhớ hồi trước y nhặt được con cá chạch nhỏ bị sét đánh thơm ngào ngạt ngoài biển, cũng nhất kiến chung tình từ đây cam tâm tình nguyện bắt đầu nuôi rồng như vậy đó.

Sau khi khách khí xong, mọi người bắt đầu dùng cơm.

Nhóm yêu tu thấy người tới lại sư phụ của tu sĩ nhà quê Nghiêm Hựu Chi, cũng cung cấp cho họ đồng đãi ngộ với Nghiêm Hựu Chi, linh thái linh nhục đặt trước mặt đều là tốt nhất.

Chưởng môn các phái không hổ lớn hơn mấy chục tuổi, nên càng trầm ổn hơn Nghiêm Hựu Chi, đối với đồ ăn có bề ngoài hơi quỷ dị đều làm như không thấy, gắp một đũa, tinh tế nếm.

Linh khí nồng đậm từ cổ họng chảy xuống, ôn hòa tẩm thấm tứ chi bách mạch, tẩm bổ phế phủ.

Vài món ăn, tuy nói không thể vượt qua nhiều năm khổ tu, nhưng ít ra cũng có thể điều dưỡng linh mạch, gia tăng tốc độ tu hành.

Các vị chưởng môn hết sức chăm chú, vận đũa như bay. Thấy họ thật sự thích, Vân Tú đúng lúc đẩy mạnh tiêu thụ nói: “Về sau vườn thực vật sẽ để trống một phần đất để gieo trồng rau dưa như vậy, khách tới tham quan có thể thể nghiệm lạc thú hái rau tự trồng, nhưng số hạn có lượng.”

Các vị chưởng môn đang vùi đầu ăn âm thầm nhìn nhau, trong lòng quyết định, về sau phải kêu các đệ tử mau sớm mua vé để đi vào đoạt món rau đặc biệt trước!

――

Khi đoàn người azan Dan trở về căn cứ, khách khứa đã dùng cơm xong, đang vừa nhàn nhã tham quan vườn hoa, vừa nghe Vân Tu giới thiệu các loại thực vật thần kỳ bên trong.

Cỏ cây trong sáng sớm sương mù tản ra thanh hương thoang thoảng, một loại dây leo leo lên đại thụ nở ra hoa nhỏ hình lục lạc màu tím, mỗi khi gió ấm nhẹ nhàng kích thích nhụy hoa màu vàng, liền phát ra tiếng leng keng dễ nghe.

Hành tẩu ở đây, tâm cảnh tựa hồ đều có thể được thăng hoa.

Huyền Khải chân nhân sống trên núi Thanh Thành, ngày thường cũng tự chăm hoa, nhìn quanh kỳ hoa dị thảo, thập phần cảm thán nói với Vân Tu: “Vân tu sĩ đạo pháp tự nhiên, khiến người kính nể. Bần đạo bình thường cũng thích chăm sóc hoa cỏ, lại không thể hiểu tập tính hoa mộc giống Vân tu sĩ, làm chúng nó hài hòa cộng sinh như thế.”

“Ngài quá khen.” Vân Tu có hơi chột dạ.

Chuyên ngành của y chính là lâm viên chuyện nghiệp của đại học nông nghiệp, bởi vì sở thích cá nhân có chút hiểu biết về các thực vật, về sau lại chuyển sang kiếp khác thành tinh linh, cùng với ở trong rừng giao tiếp hơn một ngàn năm, đương nhiên phải biết rõ tập tính của các loại thực vật.

Nhưng chỉ biết tập tính thì khó trồng được thực vật trong cả vườn hoa này, dù gì thì chúng nó cũng đến từ thế giới bất đồng, người ở năm hồ bốn biển vẫn có mâu thuẫn mà, mong muốn thực vật bất đồng của ma pháp giới, tu chân giới, nhân gian giới chung sống hoà bình thân như một nhà, cũng quá quá là khó khăn.

Thực vật tu chân giới và ma pháp giới so ra cũng được, mỗi bên chiếm một nửa không gian, độc lập, không quấy rầy nhau, chung quy đều tương đối hung tàn, thảm nhất chính là thực vật nhân gian giới, có thể nói là bé đáng thương thân kiều thể nhuyễn. Ngay từ đầu Vân Tu không quá lưu ý, chờ đến khi y chú ý, hai đội đại ác bá trong vườn thực vật đã tác oai tác quái lâu rồi. Cành lá của chúng nó tốt tươi, lại liên thủ lấn nhóm thực vật sinh trưởng ở khu nhiệt đới tới một góc không thấy ánh mặt trời, còn đoạt dinh dưỡng của chúng nó.

Lúc đầu mới cấy trồng, hoa đại vương to lớn cánh hoa một mét rưỡi, có răng cưa sắc bén chung quanh, giương nanh múa vuốt khí thế bức người, vậy mà héo queo cuộn tròn cánh hoa co ro trong một góc, cánh hoa xụ xuống, quả thực có thể đổi tên thành hoa con dâu.

Từ nay về sau, mỗi khi chuẩn bị chăm hoa thực vật hệ ma pháp đều được Vân Tu ――

Câu thông sinh linh.

“Thành thật mà lớn! Không được ăn hiếp cây khác, bằng không kêu long quân phun lửa đốt các ngươi!”

Uy lực phun hỏa long là không thể nghi ngờ, từ đây nhóm thực vật trong vườn hoa khỏe mạnh sinh trưởng, chẳng phân biệt ngươi ta, thân như một nhà.

......

――

“Báo cáo!”

Sau khi nhóm bộ đội đặc chủng đưa Prasong đủ tay đủ chân về chỗ của Vân Tu, nhiệm vụ liền tuyên bố kết thúc, trước đó các binh ca nhận được tin tức rằng Nghiêm Hựu Chi không đi cùng họ, vì thế đến đây tạm biệt Vân Tu.

Lại nói họ vẫn có chút lưu luyến, dù sao thì đồ ăn nơi này thật sự ngon, đặc biệt là bữa tiệc toàn là côn trùng vào ngày đầu tiên.

Nghiêm Hựu Chi không dám gật bừa.

Tiểu đội trưởng đội bộ đội đặc chủng cố ý đi tìm bé chim di vằn cùng hắn đến căn cứ vào ngày đầu tiên. Hắn từ ba lô hành quân lấy ra socola và kẹo, sờ sờ bím tóc sừng trâu của bé chim béo.

“Anh đi nha, chỗ kẹo này để lại cho em ăn.”

Toàn bộ căn cứ Trat, chỉ tìm ra nhiêu kẹo này, đều bị hắn đút vào túi riêng đem đi đút chim.

Bé chim béo ngẩng đầu, đôi mắt to tròn vo nhìn hắn một lát, đột nhiên ôm ôm đùi binh ca, xoay người chạy trở về, chạy vội chạy vàng, em biến trở về nguyên hình, vỗ cánh bay lên, rơi lên cây đại thụ trước mặt.

Vểnh mông đào bới trong ổ của mình, cái miệng nhòn nhọn màu đỏ ngậm một vật, bé chim di vằn xoay người rơi lên vai binh ca.

Gương mặt bị cái gì chọc, lạnh lạnh.

Binh ca duỗi tay nhận lấy, là một mảnh nhỏ màu trắng ngà hình dạng bất quy tắc, giống ngọc dương chi, lại nhẹ hơn ngọc thạch nhiều.

“Đây là mảnh vỏ trứng còn giữ khi phá vỏ của Tiểu Thập Tứ.” Họa mi yêu đi ngang qua giải thích: “Vẫn luôn giấu dưới ổ không nỡ ăn.”

“Nếu tặng cho ngươi, thì hãy nhận đi.” Nàng nhìn binh ca, hơi hơi mỉm cười: “Lúc gặp nguy hiểm bẻ một miếng ăn vào, là có thể cứu mạng.”

Đừng nói cứu mạng, quả thực còn hữu dụng hơn rất nhiều linh đan diệu dược.

Nếu để đám tu chân giả bên ngoài biết được tao ngộ của binh ca, nói không chừng sẽ kích động đến mức nhảy dựng lên, đây chính là linh vật cộng sinh của đại yêu, vật báu vô giá!

Nhưng đối với bé chim béo mà nói, đây chỉ là trao đổi đồng giá với bạn mới mà thôi. Bé còn có chút thẹn thùng, dù gì vỏ trứng ăn vào tuy rằng giòn giòn thơm thơm, nhưng không ngọt bằng socola, bé cảm thấy mình chiếm tiện nghi.

――

“Tất cả, tình huống chính là như vậy.”

Các binh ca đi rồi, azan Dan một mình tìm Vô Vi chân nhân và Huyền Khải chân nhân, hai người họ đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc trong công ty Hoa Tu, Vô Vi chân nhân còn kiêm chức phó đổng sự trưởng, có quyền duyệt tư liệu, báo cáo tình huống nhiệm vụ cho họ hội báo cũng thích hợp.

Azan Dan ngắn gọn khách quan miêu tả xong ba năm nằm vùng của mình ở Tam Giác Vàng.

Huyền Khải chân nhân có chút thổn thức nhìn về phía hắn: “Vất vả rồi. Cậu lập công chuộc tội, hiệp trợ tiêu diệt thế lực vũ trang chiếm cứ Tam Giác Vàng, nguy hại cảnh nội quốc gia ta, hình phạt của công ty Hoa Tu dành cho cậu từ hôm nay cũng kết thúc.”

“Sau này chuẩn bị làm cái gì?” Trong ánh mắt của ông trộn lẫn một chút ôn hòa dành cho hậu bối đối diện, “Nếu chưa có lựa chọn tốt thì có thể tới Thanh Thành Phái của chúng tôi. Thanh Thành Phái cũng là đại phái danh môn, không sợ hãi thế lực Linh Minh Tông. Tôi và mẹ của cậu năm xưa từng quen biết, chăm sóc con của cô ấy là điều nên làm.”

“Đa tạ.” Azan Dan có thể nhìn ra lời nói của vị trưởng giả này đều là thật lòng, hắn khẽ cười: “Không tiện làm phiền quý phái nhiều, dù sao cũng là tôi giết chưởng môn đệ tử Linh Minh Tông, bị tu chân giới truy nã, làm như vậy sẽ không tốt đối với thanh danh của Thanh Thành Phái.”

Không chờ Huyền Khải chân nhân nói thêm, hắn nói tiếp: “Lại nói, tôi đã tìm được công việc mới.”

“Công việc mới? Đãi ngộ tốt không? Có trở ngại tu hành không?” Huyền Khải chân nhân truy vấn, sợ hắn nản lòng thoái chí, từ đây thoát khỏi tu chân giới.

“Cũng không tệ lắm.” Azan Dan trả lời: “Đãi ngộ còn chưa nói, có ích cho tu hành, nội dung công việc cụ thể thì......”

Hắn chỉ tán cây che trời trong vườn hoa đằng trước, cùng với nhóm điểu yêu ưu nhã bay lượn giữa không trung.

“Giúp chủ nhân nơi này nuôi chim.”

Huyền Khải chân nhân: “...”

Nuôi một đám đại yêu hóa hình?

Xét từ góc độ nào đó, nếu trái tim đủ lớn, đây đúng là một công việc tốt ngàn dặm mới tìm được một.

――

Thu dọn hết tất cả đồ vật đều, đoàn người (yêu) Vân Tu cuối cùng cũng có thể rời khỏi Tam Giác Vàng đã cư trú hơn nửa tháng.

Đứng trong vườn hoa, Viên Tú duỗi tay một cái, phòng ốc tinh xảo tú mỹ hóa thành một ánh lưu quang, bay vào tay áo của hắn.

Vân Tu hơi hơi mỉm cười, cũng vươn tay, thực vật chung quanh mang theo bùn đất, lục quang chợt lóe, hoàn toàn đi vào linh phố tùy thân của y.

Chư vị tu chân giả vây xem: “......”

Hóa ra, phòng ốc mình cư trú lâu như vậy... thế nhưng lại là một cái pháp bảo ư?

Nhìn phòng ốc và thực vật bị mang đi, để lại một khu thổ địa trụi lủi ở nơi đây, họ vừa cảm thán tiền bối tài đại khí thô, xa xỉ lấy pháp bảo làm nhà ở, vừa cầm lòng không đậu mà nghĩ: Xem khả năng dời núi nhổ cây lưu loát này đi, dù tiền bối định phá bỏ di dời, cũng có thể tiết kiệm được số tiền lớn!

Xe thương vụ đã sớm chuẩn bị sẵn, các yêu tu hóa thành nguyên hình, nhóm điểu yêu tỏ vẻ mình có thể bay trên trời, ngẫu nhiên đậu lên nóc xe nghỉ ngơi là ổn, trư yêu và ngưu yêu cũng bày tỏ mình có thể đuổi theo xe, tuyệt đối không kéo chân sau của đoàn đội.

Ngay cả nữ ma tu còn lại, cũng bày tỏ mình tu luyện truy ảnh quyết, có thể giấu mình trong bóng xe.

Vì thế cuối cùng may mắn ngồi chung một xe với ma tôn cũng chỉ còn Vân Tu, Trọng Hề, Viên Tú, miêu yêu và hồ yêu, còn rất rộng.

À, không bao gồm Viên Tú, yêu tăng này nhìn mọi người trong xe, thong thả nói: “Bần tăng đi bồi dưỡng tí tình cảm với quan nuôi chim mới nhận chức.”

Nói rồi, hắn xuống xe, rồi sáp tới bên cạnh azan Dan.

“Nếu đã gia nhập vào chỗ này của chúng ta, thì không thể dùng tên của thầy pháp nữa. Nếu không muốn dùng họ ban đầu của mình, đừng ngại theo họ bần tăng, đặt tên là Viên Đan? Ừm, đồng âm với Nguyên Đán, còn rất hân hoan.”

Azan Dan: “...”

Ngồi sau lưng hai người họ Huyền Tín nữ quan không nhịn nổi, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Viên Tú.

Hòa thượng này thật lớn lối!

――

Xe chạy băng băng, thông qua đồn biên phòng, tới cảnh nội nước Hoa Hạ.

Các yêu tu có thể nhập cư trái phép, cho nên trước đó Vô Vi chân nhân chỉ làm chứng minh thư cho Vân Tu, Viên Tú, Trọng Hề, Cố Lâm Uyên, nữ ma tu năm người (rồng) thôi.

Bởi vì chủ sở hữu không tự đến nơi làm hồ sơ, cho nên nói chính xác, là đồ giả, sau khi trở về còn phải làm bổ sung, nhưng xuất phẩm của Hoa Tu, mọi thứ đều giống hệt hàng thật của Bộ Công an.

“Mời mở cửa sổ xe.”

Lính tuần tra đồn biên phòng kiểm tra từng tấm chứng minh thư, khi kiểm tra đến tấm của Vân Tu thì hơi khựng lại.

Đùa nhau à? Ảnh chứng minh thư còn có thể photoshop thành như vậy? Giấy giả mà cũng làm quá là phách đi?

“Vân Tu là vị nào?”

Vì trước đó Vô Vi chân nhân có dặn, cho nên Vân Tu uống một bình ma dược ngụy trang, biến tóc và mắt mình thành màu đen, lại giấu tai dài của tinh linh đi.

Y hạ kính xe xuống, bình tĩnh nói: “Là tôi.”

Lính gác ngây ngẩn cả người, hắn ghìm súng tới gần cửa sổ xe, tỉ mỉ đánh giá Vân Tu một lần, không có dấu vết thẩm mỹ, cũng không giống trang điểm hoặc là hóa trang.

Thuần thiên nhiên, người thật còn đẹp như vậy.

Lính gác vẫy vẫy tay, “...... Qua đi.”

Đúng là thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có. Vị Vân Tu tiên sinh này nếu debut mở một buổi fanmeeting á, fan mê gương mặt của y phỏng chừng có thể chen lún tổ chim.

――

Xe tới Tây Song Bản Nạp, Hoằng Nguyên phương trượng kêu đệ tử đặt vé bay đến Tấn An Trường Nhạc, tạm biệt đám người Vân Tu.

“Bần tăng đến đây chỉ để nhìn thấy chân long một lần, hiện giờ tâm nguyện đã xong, cũng không tiếp tục làm phiền các vị nữa.”

Nói xong, ông chuyển sang Cố Lâm Uyên, cúi đầu, hòa ái nói: “Hôm nào long quân muốn tới biệt trang Lâm Hải tu hành, thì thông báo cho lão nạp, lão nạp nhất định sẽ cùng chư vị đệ tử quét dọn giường chiếu cung nghênh.”

“Ừ.” Cố Lâm Uyên nói, nể mặt lão hòa thượng là fan trung thành của mình, vui lòng hạ mình cho lão sờ sờ đầu rồng của mình.

Phương trượng mang theo vảy rồng mà Nghiêm Hựu Chi giao cho ông, thể xác và tinh thần thoải mái đi mất, bước chân nhẹ nhàng, một chút đều không giống như là một lão nhân gia hơn một trăm tuổi.

Bởi vì sư phụ yêu cầu, Nghiêm Hựu Chi tay trái một con sí nhật điểu, tay phải một con sí nhật điểu, đỉnh đầu còn đội một con chim nhỏ, mặt không biểu tình đi bên cạnh mọi người.

Đều là Vân Tu hữu nghị tặng cho.

Anh hao tâm tổn huyết dùng thủ thuật che mắt cho mấy con chim này, còn mặc trang phục mua trong shop thời trang trẻ em cạnh sân bay, ý đồ che giấu sự thật chúng nó có hai đôi cánh ba cái chân.

Người đuổi máy bay chung quanh đều cách anh rất xa, cho dù Nghiêm Hựu Chi mặc nguyên một bộ tây trang mấy chục vạn quý giá, cũng không che giấu được sự thật lúc này cả người anh nhăn nhúm, trên quần áo dính lông chim, trông giống người chăn nuôi đầu óc có bệnh.

Nghiêm・người chăn nuôi・Hựu Chi trầm mặc nhìn sư phụ đi chếch bên cạnh anh, thoải mái trẻ trung tiên phong đạo cốt.

Vô Vi chân nhân ha hả cười, chậm bước chân chờ đệ tử, vươn tay muốn vỗ vỗ bờ vai của anh, lại nhìn thấy vết bẩn màu trắng trên mặt anh.

Vô Vi chân nhân: “......”

Ông như không có việc gì mà để tay lơ lửng giữa không trung, hiền lành cách không vỗ vỗ, nói với đại đồ đệ: “Hựu Chi à, hãy thành thật hầu hạ ba vị thái sư tổ nha.”

Nghiêm Hựu Chi: “...”

Ha hả.

――

“Tiên sinh, chim sống không thể lên máy bay.”

Hứng ánh mắt của mọi người lấy vé máy bay, Nghiêm Hựu Chi lau mồ hôi, đi đến cửa tàu bay, để hai con thái sư tổ trong khuỷu tay trái phải phịch cái buông xuống thở ra một hơi.

Nhân viên sân bay do dự nửa ngày, nhìn chằm chằm nam nhân tây trang mặc trang phục trẻ em kỳ quái cho gà, vẫn là không nhịn được gọi bảo an sân bay lại đây.

Vô Vi chân nhân cười tủm tỉm đứng ra giải thích thay đệ tử: “Chào cô, đây không phải gà dùng để ăn, là sủng vật của cháu trai tôi, vẫn luôn nuôi như con trai của mình.”

Nhân viên: “...”

Thật là cánh rừng lớn chim gì cũng có, chỉ nghe nói nuôi chó như con trai, mèo như con trai, vẫn là lần đầu nghe có người nuôi gà như con trai, còn một hơi nuôi ba con!

“Vậy cũng không được,“ Cô kiên trì nguyên tắc: “Công ty hàng không quy định như vậy. Nếu không...... Ngài mua cho cháu trai ngài thùng hàng không, kí gửi vận chuyển sủng vật sống đi.”

Vô Vi chân nhân: “......”

Nghiêm Hựu Chi không chờ sư phụ trả lời, gấp gáp nói: “Không thành vấn đề, xin hỏi làm thủ tục ở đâu?”

Ngay cả thẻ ngân hàng anh đều móc ra rồi.

......

Cuối cùng, hứng ánh mắt “cái tên đồ đệ bất hiếu này” của Vô Vi chân nhân, ba con thái sư tổ vẫn là bị nhốt vào lồng sắt, lên khoang vận chuyển hành lý kí gửi.

“Nghe nói bên trong vừa nhỏ vừa tối, hy vọng thái sư tổ sẽ không sinh ra vấn đề tâm lý quá lớn.” Vô Vi chân nhân sầu lo cảm thán nói.

Các yêu tu sinh trưởng ở địa phương của quỷ quái giới, bởi vì không có chứng minh thư, cho nên lát nữa cũng bị chuyển lên khoang ký gửi vận chuyển: “......”

Sí nhật điểu có thể sinh ra vấn đề tâm lý gì chứ? Chấn kinh quá độ nên không đẻ trứng sao?

[Giải thích tên chương: Vì tác giả được lên thành viên VIP nên chị viết một chương 10 ngàn chữ = Nhập V vạn chữ:)))))))))]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.