Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 44: Chương 44: Huyết khí ngất trời




Nơi Cố Lâm Uyên hạ xuống chính là núi Trương Gia, nơi này cây rừng xanh um, dã thú khắp nơi, không nhìn thấy dấu vết có người ở.

Vô Vi chân nhân lại ra vẻ quen đường quen nẻo, dẫn ba người đi sâu vào rừng.

Trên nay ông không cầm pháp bảo la bàn có thể tìm phương vị định lành dữ nữa, mà là cầm một cái iPhon X.

Cho dù xây dựng cuồng ma, xây dựng thông tấn của nước Hoa Hạ có mặt trên toàn thế giới, cho dù trong rừng sâu, tín hiệu iPhone vẫn đầy, Vô Vi chân nhân mở GPS xác định vị trí, điểm xanh đại biểu cả nhóm theo con đường ngắn nhất mà app chỉ định, đến một nơi được đặt tên là “Làng du lịch nghỉ dưỡng Linh Minh“.

“Hôm nay các môn phái đều không lưu hành việc ẩn cư, trừ cấm địa của môn phái, những sản nghiệp khác đều cũng có thể ở tìm được đường trên bản đồ.” Vô Vi chân nhân giới thiệu cho ba người.

“Hết cách rồi, muốn được vang danh. Xã hội hiện đại vật giá tăng vọt, muốn tìm viên linh ngọc có thể khắc ngọc giản truyền công cũng không dễ dàng, viên bạch ngọc lớn chừng bàn tay, hở tí là ra mấy triệu trên hội đấu giá, thật nhiều môn phái tu chân đều biết không thể buông bỏ truyền thống, dành dùng thẻ USB di động cho các đệ tử đời tiếp theo học bài nhập môn.”

“Linh Minh Phái tương đối cố chấp, không muốn theo thời. Nhưng họ cũng không giống như Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái, bản thân đã là điểm du lịch, lại không giống Hà Lạc Phái chúng tôi và Tịnh Thổ Tông, có quan hệ tốt với cao tầng nước Hoa Hạ, dựa vào nghiệp vụ bốc quẻ và siêu độ là có thể tăng trưởng tài sản. Cho nên hằng năm họ chỉ có thể dựa vào vài miếng đất công ty Hoa Tu phân xuống, làm mấy sơn trang nghỉ dưỡng nguyên sinh (→ Chú thích: Thật ra chính là trang trại du lịch cao cấp), mà kiếm sống thôi. Nghe nói quý trước tiền Linh Minh Phái vay ngân hàng còn chưa trả hết, suýt phải liệt vào danh sách đen thất tín.”

Vân Tu: “...”

Vừa nói vậy, đột nhiên có chút không muốn đánh nhau cùng môn phái trang trại du lịch này.

Dù sao mọi người nhắc tới, dều là đồng hành, người đồng hành này còn sống tương đối thảm.

Cố Lâm Uyên lại không có khái niệm có đồng hành hay không, hắn lại là con rồng cướp địa bàn, chỉ biết đè ép đối thủ cạnh tranh.

―― Đều là làm ngành dịch vụ nên nhất định phải phân ra một lão đại đầu rồng.

“Linh Minh Phái này làm làng du lịch nhiều năm như vậy, cũng không có thành tích gì nổi trội?”

Ví dụ như top 10 sơn trang nghỉ dưỡng các loại?

“... Không có.” Vô Vi chân nhân nói: “Nhắc tới cũng lạ. Linh Minh Phái luôn tạo cảm giác tâm không ở đây. Làm sơn trang mười mất năm, tiếp đãi hàng ngàn hàng vạn khách du lịch đến từ năm sông bốn biển, ngay cả thực đơn làng du lịch cũng chưa từng thay đổi.”

Mỗi ngày đều là trứng gà ta, gà mái hầm, canh trứng gà rau củ dại. Ba món này, đã sớm hết thời, khách du lịch cũng không muốn tới, sợ toàn là đồ cũ.

“Không tiền đồ.” Cố Lâm Uyên lời ít ý nhiều phê bình: “Ngay cả đặc sản cũng không có.”

Không giống vườn thực vật nhà mình, có côn trùng chiên xù, côn trùng nướng, côn trùng chưng, quả thực bất chấp tất cả lấy yêu tu làm thức ăn, còn có một con nhện ba cách ăn.

“Đúng thế.” Vô Vi chân nhân hôm nay vỗ mông rồng đã rất có phong phạm yêu tu Ma cung, ông không chậm trễ tiếp lời: “Làm sao có thể so sánh với long quân được.”

Vân Tu: “...”

Không đâu, các người có hiểu gì lầm về đặc sản?

“Vậy ngài biết Nguyên Đan, a, chính là azan Dan, y và Linh Minh Phái có ân oán gì sao?” Vân Tu hỏi.

Lúc rời khỏi Tam Giác Vàng, Huyền Khải chân nhân hình như có nhắc, Nguyên Đan là vì trêu chọc Linh Minh Phái, mới bị ném tới Tam Giác Vàng lấy công chuộc tội.

“Tiểu Đan à...” Vô Vi chân nhân quả nhiên biết chuyện này. Ông trầm ngâm một chút, thở dài nói: “Đứa nhỏ này thật sự đáng tiếc. Bần đạo cũng là sau chuyện mới nghe đến, cậu ấy thật ra là cháu trai của Quán Tâm chân nhân.”

“Cái gì?”

Ngay cả Cố Lâm Uyên không hứng thú với chuyện của người khác, đều ở dỏng lỗ tai trong ngực Vân Tu.

“Người thân của chưởng môn bị y giết trong tin đồn, chính là...”

Vô Vi chân nhân gật đầu một cái: “Là cha ruột của cậu ấy.”

“Hầy, chuyện này nói ra rất dài dòng, thật ra thì cũng không trách cậu ấy được...”

“Azan Dan, đi ra!”

“Cho rằng đổi tên thành Nguyên Đan, thì có thể che giấu chuyện xấu xa lúc trước mày làm sao?”

“Làm sao? Nghiệt chủng chính là nghiệt chủng, không biết từ đầu ôm đùi mấy yêu tu, bây giờ ngay cả ông nội ruột cũng không nhận? Đúng là rất uy phong!”

Ngoài cổng vườn thực vật Quỷ Quái, mười mấy đạo sĩ trẻ tuổi vây quanh một lão đạo râu tóc bạc phơ, quát ầm ĩ với trư yêu xung phong làm bảo vệ gác cửa.

Trư yêu ngước mắt lên, lười biếng nhìn họ một cái, ngồi trên ghế trạm gác, ngáp một cái.

Xong chưa? Ở đây ồn ào gần nửa tiếng, mà chỉ nói chứ không đánh.

Phải chi đánh thì tốt quá? Gã có thể đóng cửa thả Hôi Hôi rồi.

―― Ừm, biệt danh giám đốc Ngưu đặt cho lang yêu, những ngày qua đã phổ biến cả vườn thực vật.

“Kêu Nguyên Đan ra đây!” Lão đạo chờ đệ tử nói xong mới mở miệng. Ông ta có một gương mặt nhìn rất hung dữ, cau mày quắc mắt: “Hắn còn dám trở lại?! Nhưng tội danh giết cha thí thân, khi sư diệt tổ của hắn, hôm nay vô luận như thế nào đều phải nói rõ với bần đạo!”

“Ờm...” Trư yêu uống hết một bình trà, đập ly lên bàn mọt cái, khuyên các đạo sĩ trước mặt, “Tiến sĩ Nguyên nhiều việc, lại vô cùng có trách nhiệm, chưa tới lúc tan ca sẽ không tùy tiện bỏ việc, bằng không mấy người đi vào tìm y?”

Tìm thì tìm!

Sợ hắn sao?

Lão đạo nhấc chân định vào trong vườn thực vật.

“Ấy, chờ đã.” Trư yêu nhàm chán đã lâu, cuối cùng cũng có chuyện làm. Gã ra khỏi phòng bảo vệ, cơ thể cao lớn chắn trước mặt mọi người, huýt sáo một cái, một con chó vườn màu xám tro từ bên phải đi ra, lạnh lùng nhìn các đạo sĩ.

“Đi vào phải mua vé.” Trư yêu đưa bàn tay như cây quạt, để dưới mũi lão đạo: “Chiết khấu, một người năm trăm, giá theo nhóm.”

Lão đạo: “...”

Từ trên đạo bào màu lam giặt thành trắng bệch của họ, có thể nhìn ra Linh Minh Phái hai bàn tay trắng!

“Lẽ nào lại thế!” Tính thử mười mấy người đi tìm một kẻ thù lại mất tám ngàn, lão đạo trong túi ngay cả tám trăm cũng không có giận tím mặt.

“Hạng người sài lang trư cẩu! Ban ngày ban mặt, lại dám công khai cướp bóc!”

Trư yêu, lang yêu: “...”

Câu này từ nửa câu đầu đến nửa câu cuối đều phù hợp với sự thật, một chữ đều không sai.

Nhưng sao nghe vào lại làm người ta khó chịu vậy ta?

Dưới tâm tình khó chịu, trư yêu móc ra iPhone X, gọi cho giám đốc Ngưu.

“Giám đốc Ngưu. Có người đến vườn thực vật chúng ta trả thù.”

“Biết rồi. Kêu người ta đăng ký, xếp hàng lấy số trước.” Giám đốc Ngưu trả lời.

Ngưu Phát Tài cũng coi là nguyên lão của Ma cung rồi, gió to sóng lớn gặp không biết bao nhiêu, mười mấy người tới trả thù có là gì, nhớ năm đó Ma tôn chiếm đất xưng vương ở quỷ quái giới, khiêu khích yêu tu ma tu không phục mình, ai tới đánh kẻ đó, vậy mới gọi là gió tanh mưa máu...

Đội ngũ tới cửa Ma cung trả thù xếp hàng từ trên núi xuống dưới núi, số người đông đảo, dài chừng mấy trăm thước, xúc tiến tăng trưởng kinh tế chung quanh núi Thước Mộc cực cao.

Thuận tiện nói một câu, đám yêu ma sở dĩ nói văn minh có công đức như vậy, là vì Ma tôn nói, xếp hàng không giết, nhiều lắm là cắt đứt hai chân ném xuống núi, nếu không xếp hàng...

Emmmmmmmmm, trong hậu hoa viên của Ma cung hình như còn thiếu không ít phân bón hoa.

“Đăng ký xong dẫn người ra khu nghỉ ngơi chờ đợi, đậu phộng hạt dưa nước trà đẩy đủ, nhớ phải thu phí. Nếu như người trả thù gây chuyện ở vườn thực vật, tìm Trọng Hề tiên sinh.”

Kiếm tu Trọng Hề trước kia lại là cao thủ đứng thứ hai Ma cung, tu vi còn mạnh hơn Viên Tú một chút. (→ Chú thích: Dĩ nhiên, da mặt thì không hề.)

“Không phải.” Giọng trư yêu vang dội, trong ánh mắt bất thiện của Quán Tâm chân nhân trắng trợn tố cáo bậy bạ với lãnh đạo đằng sau điện thoại: “Đám đạo sĩ này nghèo kiết xác, không bỏ tiền đã muốn cường ngạnh xông tới, muốn trốn vé! Bọn họ người đông thế mạnh, ta và Hôi Hôi không nhất định ngăn được!”

“Cái gì?” Giọng giám đốc Ngưu cao lên một chút, “Trốn vé?! Ngươi chờ, ta tới liền!”

Trả thù chẳng sao, nhưng trốn vé thì không thể nhịn.

Thành thật móc tiền đi vào tham quan, còn tay còn chân đi ra ngoài không tốt sao?



Chuyện xảy ra ngoài cổng chỉ chốc lát sau đã lọt tới tai Nguyên Đan.

Y đang trong linh phố tỉa cành lá cho một cây cỏ tình yêu, nghe vậy đôi mắt lạnh lùng, trên gương mặt anh tuấn hiện một chút u âm.

Viên Tú đứng trước cửa sổ, đưa tay sờ đầu chim di vằn truyền tin, từ tăng bào móc ra một viên socola đút cho nàng, không có vấn đề nói: “Cùng một đám người chết sắp xuống mồ có gì phải tức giận? Không bằng nghĩ xem cậu thích phân bón hoa thế nào?”

Nguyên Đan: “...”

Y đã biết phân bón hoa cường lực thường dùng từ đâu ra rồi.

Dùng giọng điệu không thèm để ý thảo luận chuyện nghiền xương thành tro, trong thế giới cũ mấy người tuyệt đối không phải kẻ hiền lành gì đâu!

Có điều cũng lạ, sau câu an ủi này của Viên Tú, thật ra y không hề tức giận nữa.

“Mấy vị chân chân của Linh Minh Phái từ trước đến giờ không lợi lộc không dậy sớm, lần này biết rõ trong vườn thực vật có đại yêu hóa hình, còn muốn tới tìm tôi gây chuyện, sợ rằng có người cho họ nhiều lợi lộc gì đó.”

Nguyên Đan buông cây kéo trong tay xuống, cầm túi đựng cổ trùng và bùa giáng đầu trong tay, ném đi.

“Cũng được,“ Y nói: “Không bằng đi xem đến cùng bọn chúng hát kịch hay gì.”



Giám đốc Ngưu cũng không phải là một mình đi gặp mọi người của Linh Minh Phái.

Gã đi theo Ma tôn đã dài, là một con trâu giang hồ, biết rõ lúc đối mặt với người (hoặc yêu) tới trả thù, bất luận song phương thực lực thế nào, đầu tiên phải có khí thế.

Vì vậy nửa đường, gã gọi về một đám yêu tu trong vườn, sừng điêu, cẩm kê, khổng tước, Nguyên Bảo...

Nguyên Bảo lão sư là cố ý muốn theo tới, hắn nghĩ tới nghĩ lui, mình cứ cống hiến thôi kiểu gì cũng được bình chọn làm nhân viên ưu tú, không thể làm gì khác hơn là lộ mặt lúc xảy ra đại sự, cho thấy mình kiên quyết đứng trên lập trường của vườn thực vật, để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo.

Đây là một con gấu trúc hết sức xã hội.

“Vườn thực vật chúng tôi đang thử kinh doanh, không chấp nhận đoàn du khách.” Giám đốc Ngưu đi tới trước cổng, trước đưa ra quan điểm chính cho lần gặp mặt này, “Vị lão tiên sinh này nếu như nhất định phải vào tham quan, chiết khẩu, một người sáu trăm, không trả giá.”

Gã đảo mắt liền tăng thêm một trăm giá vé cho mỗi người, tạm thời là tiền dịch vụ và tiền tổn thất tinh thần của các yêu tu.

Quán Tâm chân nhân giận đến sắc mặt đỏ tím, giống như đột phát bệnh tim: “Lẽ nào lại như vậy!”

Giá vé của mười mấy người, còn nhiều hơn doanh thu một ngày của làng du lịch nữa, đây không phải là giật tiền thì là cái gì?

Quá ác liệt!

Ông ta đang muốn vén tay áo tiếp tục tranh (trả) biện (giá), đột nhiên, dưới chân bất ngờ chợt trầm xuống, sau đó trời đất quay cuồng.

Lúc trước khu vực này đã có chấn động nhè nhẹ, có đều khu vực Xuyên Thục vốn nằm ở khu động đất đứt gãy, mọi người chỉ coi là lại gặp trận động đất cấp thấp động, không quá mức để ý.

Giây phút này, mặt đất lại rung động càng ngày càng lợi hại, thậm chí ngay cả năm chữ to kim loại “Vườn Thực Vật Quỷ Quái” trên cổng cũng có chút không yên.

Mặt đấy bốn phía đột nhiên chao đảo, giống như có rồng đất chui qua, vây quanh phạm vi mấy trăm thước ở cổng vườn thực vật kết thành một ngôi sao sáu cánh, huyết khí ngất trời, kèm theo uế khí, lao ra dọc theo sao sáu cánh, hội tụ đến góc đỉnh. Huyết khí đỏ tươi tựa hồ muốn tạo thành một nhà tù, giam nhóm giám đốc Ngưu ở giữa.

“Ha ha ha!” Quán Tâm chân nhân thu hồi vẻ nóng nảy trên mặt, đột nhiên cười to.

“Đại yêu hóa hình cái gì? Chỉ là một đám súc sinh không có sức mạnh không có trí khôn mà thôi! Có thể làm nền tảng tu hành cho tu sĩ bọn ta, là vinh hạnh của chúng mày!”

Tác giả có lời muốn nói:

Long quân: Đặc sản của chúng ta có côn trùng chiên xù, côn trùng nướng, côn trùng chưng, quả thực bất chấp tất cả lấy yêu tu làm thức ăn, còn có một con nhện ba cách ăn.

Tri chu yêu: Sau này ta dùng tám cái chân quỳ đi vẫn không được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.