Vườn Thực Vật Quỷ Quái

Chương 12: Chương 12: Gọi tiếng ba ba




Viên Tú tâm tình không tệ mà một tay xách cổ áo Nay Prasong, tay kia xách theo con bù nhìn về chỗ tạm trú.

Hắn giao Nay Prasong cho ngưu yêu, dặn hắn trước tiên soát người, chờ người vừa tỉnh sẽ đánh hắn bất tỉnh, còn cố ý căn dặn dùng lực yếu một chút đừng đánh chết.

Ngưu yêu cẩn thận thử độ mạnh yếu trên tay chân Prasong.

Sau khi đập nát hai cánh tay một cái chân, hắn hàm hậu cười cười với Viên Tú: “Không thành vấn đề, yên tâm đi!”

Nhìn Nay Prasong đau tỉnh bị ngưu yêu “bốp” một cái đấm lên đầu ngất đi, không chết, Viên Tú gật đầu.

Hắn tìm được Vân Tu, đưa con bù nhìn thoạt nhìn vô cùng quái lạ.

“Lấy được từ trên người thầy pháp, nghe nói là loại thực vật quý.”

Vân Tu cẩn thận dùng một ma pháp dò xét, sau đó từ trong nhánh cỏ dài ngắn không đồng nhất lấy ra một hạt giống dẹp hơi khô.

Tung ra một ma pháp sinh mệnh, vỏ hạt giống cỏ chết vô cùng chậm rãi nứt ra, run rẩy lộ ra một mầm non mịn màng.

“Ding.” App Kế hoạch bảo vệ thực vật quý hiếm trong đầu hắn thông báo: “Phát hiện giống mới gây trồng nhân tạo của thế giới gốc, hiện tại phân loại thành thực vật cần bảo hộ cấp hai, mời người phát hiện đặt tên cho giống mới.”

“Loại cỏ này tên là gì?” Vân Tu hỏi Viên Tú.

“Nghe nói là Âm Dương thảo.” Viên Tú nói.

Vân Tu đưa cái tên vào trong app.

“Ding. Giống mới “Âm Dương thảo” đã ghi vào hệ thống, có thể rút thưởng cho nhân viên.”

“... Rút thưởng hoàn tất. Phần thưởng “Tức Nhưỡng” đã phát cho nhân viên, xin chú ý kiểm tra và nhận.”

Một khắc sau, Tức Nhưỡng liền xuất hiện trong không gian trữ vật cho nhân viên của Vân Tu.

Nhân viên của Tổ chức công ích Vạn Giới từ trước đến nay đều được thưởng những thứ cần thiết nhất cho nhân viên lúc này, Vân Tu nhìn Tức Nhưỡng, nghĩ đến vườn thực vật còn chưa mở hồi còn ở hiện đại, cảm thấy đây chính là lựa chọn tốt.

Yêu tu cao thấp trong Ma cung sau khi dung nhập vào hiện đại thì cần tìm việc làm, không bằng trước tiên làm việc trong vườn thực vật nhà mình, đỡ phải không biết thường thức chọc phải rắc rối gì ở ngoài.

Hơn nữa so với chọc phải rắc rối, Vân Tu càng sợ đám yêu tu trí lực không trót lọt này bị đám lừa đảo phàm nhân gạt đi bán hàng đa cấp, làm xã hội đen, hoặc là bị kéo đến bệnh viện dỏm cắt thận.

Dù sao hắn nghe Cố Lâm Uyên nói, thế giới này đã nằm ở thời đại mạt pháp, hạn chế của thiên đạo đối với người tu hành phi thường nghiêm ngặt, tu sĩ cấp cao thương tổn người phàm rất có thể sẽ dẫn phát trời phạt.

Đây chính là thiên đạo nghiêm phạt so với chín đợt lôi kiếp hóa long của Cố Lâm Uyên càng đáng sợ hơn.

Vì không để thiên đạo chú ý, Vân Tu quyết định phải cho nhóm yêu tu trong Bắc Thần Ma cung thể nghiệm sinh hoạt phàm nhân ở thế giới này trước.

──

“Được rồi, Bắc Thần đâu rồi?” Xử lý xong chính sự, Viên Tú cuối cùng cũng rảnh rỗi quan tâm cố chủ không thấy bóng dáng.

“Hắn vào vườn hoa ngắm chim.” Vân Tu nói.

“Ngắm chim?” Viên Tú hỏi lại.

“Sao vậy?” Vân Tu quay đầu nhìn hắn. Trong mắt y Cố Lâm Uyên chỉ là một vị long thành niên chừng ba trăm tuổi, là con nít nha, thích chim nhỏ đủ mọi màu sắc rất bình thường. Lúc trước không phải vẫn còn xem khổng tước khiêu vũ trong Ma cung hay sao?

Không thể không nói, đời sống Tinh Linh hơn một nghìn năm quả thật đã nặn đắp lại tam quan của y.

“...” Viên Tú mấy ngày này cũng học cách dùng điện thoại di động. Hắn là một hòa thường vô cùng hợp thời, lướt Weibo còn rành hơn Vân Tu, thấy thế biểu tình trong chốc lát khó có thể miêu tả: “Ngươi không cảm thấy filter gia trưởng của mình có hơi dày ư?”

Còn ngắm chim? Cố Lâm Uyên quả thật ra vẻ rất giỏi!

“Có ư?” Vân Tu khó hiểu.

Hắn luôn luôn cảm thấy mình là một ba ba tốt, tuy là Cố Lâm Uyên vẫn không thừa nhận.

“Quên đi.” Viên Tú cảm thấy tim thật mệt, toàn bộ con người trong Ma cung cũng không có mấy ai có thể câu thông bình thường, hắn hỏi: “Trọng Hề và Bắc Thần ở cùng nhau?”

“Đúng vậy.” Vân Tu nói.

Hắn còn nhớ rõ lúc trước con khổng tước xòe đuôi kia muốn câu dẫn cá chạch nhà mình học cái xấu việc xấu, không quá yên tâm để một con rồng như Cố Lâm Uyên cùng con chim này đơn độc ở chung.

Viên Tú nghĩ thôi cũng biết lý do Vân Tu phái Trọng Hề trông coi Cố Lâm Uyên không giống với điều mình đang nghĩ. Hắc lắc đầu, kiếm tu kia ít nhiều cũng ở kỳ Hóa Thần, tu vi không kém là bao so với Cố Lâm Uyên, Ma quân đổ bình dấm chua muốn giết người, hắn vẫn có thể cản một hai... nhỉ.

──

Viên Tú không hổ là người đã làm đại tổng quản Ma cung gần trăm năm, hiểu tiểu tâm tư của Bắc Thần Ma quân không thể rõ ràng hơn.

Cố Lâm Uyên đang dẫn theo Trọng Hề, vào phòng của Nghiêm Lăng An, mỹ danh kỳ viết —— An ủi bệnh nhân.

Hai người họ biến pháp y trên người thành quần áo người thế giới này thường mặc. Trọng Hề là cả người tây trang màu trắng phối hợp với áo sơ mi đeo nơ, Cố Lâm Uyên thì ăn mặc giống y đúc phiên bản thu nhỏ của hắn.

—— Hết cách rồi, là do Cố Lâm Uyên đột nhiên quyết định đến, lại không thể cho Vân Tu biết, chỉ phải tùy tiện từ quảng cáo mua sắm trên TV sao chép trang phục của MC.

Hai người ăn mặc thoạt nhìn cứ như trang phục cha con.

Trong lòng Nghiêm Lăng An cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy khi Trọng Hề giới thiệu: “Vị này chính là Cố thiếu gia, tôi họ Trong, là quản gia của thiếu gia”, biểu tình của Nghiêm Lăng An trong lúc nhất thời có chút khó có thể hình dung.

Nếu thật hình dung, đại khái chính là biểu tình (⊙o⊙)? này.

Rất nhanh hắn đã điều chỉnh xong, cảm ơn hai người rồi lấy trái cây ra (→ Chú thích: Thăm bệnh phải tặng trái cây, cũng học từ trên TV) cũng mời hai người ngồi xuống.

Vừa hàn huyên vừa âm thầm quan sát, Nghiêm Lăng An càng nhìn càng cảm thấy không đúng.

Ăn mặc giống nhau còn chưa tính, còn có màu tóc giống nhau, màu mắt thậm chí cử chỉ phong thái cũng tương tự. Hoài nghi của Nghiêm Lăng An đạt đến mức tối cao khi hai người đồng thời nắm tay lại đặt dưới ống tay áo, rồi liếc nhìn nhau.

Ngay cả động tác theo thói quen đều tương đồng như vậy, lấy một người làm chức nghiệp nằm vùng rèn luyện mỗi ngày như hắn, đỉnh đầu của chủ nhân ngôi nhà này... sợ rằng có hơi xanh?

(đỉnh đầu xanh = đội nón xanh = cắm sừng)

ORZ

Hắn nghĩ nhiều rồi.

Kỳ thực chỉ là bởi vì bản thân Vân Tu không hiểu quy củ của tu chân giới, vì vậy cực kỳ nhiều thường thức, bao gồm cả hành vi cử chỉ, hình dáng lễ phép của Cố Lâm Uyên, đều do Trọng Hề cùng Viên Tú tay bắt tay dạy dỗ, mà thôi.

──

“Nghỉ ngơi ở đây lâu như vậy, vẫn không có nhìn thấy ân nhân cứu mạng đã đưa tôi từ căn cứ Trat ra ngoài, xin hỏi có thể cho tôi cơ hội tự mình cảm tạ người đó không?”

“À được rồi, người đã cứu tôi chính là một thanh niên tóc dài màu bạc, cậu ấy trông dễ nhìn vô cùng, tướng mạo so với mọi diễn viên minh tinh tôi từng thấy còn thanh tú hơn.”

Sau khi hàn huyên vài câu, Nghiêm Lăng An vô cùng nho nhã lễ độ, cũng vô cùng thành khẩn đưa ra thỉnh cầu với quản gia nơi này.

“...” Trọng Hề không trả lời, mà là quay đầu nhìn nhìn Cố Lâm Uyên.

Đừng để bình dấm chua nhấn cho chết chìm nhá.

Phải nói, may mà Nghiêm Lăng An không có linh lực, cho nên hắn mới nhìn không thấy lúc này trước mặt mình sóng ngầm đã cuộn trào mãnh liệt.

Cố Lâm Uyên biến hóa tuy chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn ở tu chân giới nhiều năm rồi, làm một vị long thành niên toàn thân đều là bảo, tâm tư phức tạp trong lòng hắn còn không hề ít hơn đám long tộc Đông Hải đa mưu túc trí kia đâu.

Lời khuôn sáo quanh co lòng vòng vừa rồi của Nghiêm Lăng An, hắn mới nghe đã hiểu.

Thanh niên tóc dài màu bạc, tướng mạo xuất chúng, còn là ân nhân cứu mạng của mình... Đây không phải là Vân Tu sao?

Cũng biết nhặt về đều là phiền phức mà! Làm một con rồng được Vân Tu nhặt về nhà, Cố Lâm Uyên vô cùng có quyền lên tiếng, nội tâm của hắn reo cảnh báo trước tiên.

—— Dám nhớ thương người của ta!

Đừng nói là bình dấm chua, biển dấm chua trong lòng Cố Lâm Uyên đều sắp lật rồi! Thủ hạ của hắn thức thời duỗi tay vào túi pháp bảo trong tay áo, lệ khí trên người sống động như thật.

Nhưng mà một đạo kiếm khí vô hình từ sau ra trước, mở tay hắn ra.

Trọng Hề quay đầu nhìn Cố Lâm Uyên một cái, linh kiếm bản mệnh trong tay áo phun ra nuốt vào hàn quang.

Hai người đối diện chốc lát, Cố Lâm Uyên chậm rãi buông tay ra.

Chân chính trấn trụ được Cố Lâm Uyên cũng không phải là linh kiếm của Trọng Hề, mà là vật bên cạnh linh kiếm—— một cái máy trí năng đang mở giao diện trò chuyện, bên trên đã gõ số di động của Vân Tu.

Dám xằng bậy, liền cho ngươi lộ tẩy, Trọng Hề dùng ánh mắt nói.

Mà ngón tay của hắn đang lơ lửng trên phím gọi đi.

Lại nói Trọng Hề đối với việc sử dụng điện thoại di động mặc dù không tinh thông như Viên Tú, nhưng ngoại trừ lên mạng ra thì cũng rất là thuần thục.

Sau khi cướp sạch tiểu căn cứ ma túy nhóm yêu tu mỗi người có một cái điện thoại di động iPhone mới nhất. Đồ nhỏ này của phàm nhân so với ngọc giản đưa tin cò muốn tiết kiệm linh lực hơn nhiều, chỉ có mấy ngày, trong căn cứ có mấy yêu tu mắt đã dính lên màn hình điện thoại di động cả ngày không rút ra được.

Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi Cố Lâm Uyên nhìn thấy tên của Vân Tu thì tạm thời ngừng chiến.

Nhưng đây cũng không có nghĩa là buông tha. Hắn nhìn Nghiêm Lăng An, đột nhiên mỉm một nụ cười ngọt ngào.

Trong ánh mắt cảnh cáo của Trọng Hề, hắn nói: “Chú ơi, chú muốn tìm ba ba còn làm cái gì?”

Nghiêm Lăng An: “... Ba ba?!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố Lâm Uyên: Chú ơi, chú muốn tìm ba ba con làm cái gì? Có phải chú muốn làm mẹ kế của con không?

Nghiêm Lăng An: Không, chú muốn làm cha dượng của con.

Cố Lâm Uyên:...

Cảnh sát nhân dân Nghiêm Lăng An, chết, hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.

Nguyên nhân tử vong: Bị Bắc Thần Quân biến về nguyên hình đặt mông đè chết.

P/s:

Nghiêm Hựu Chi: Thật hâm mộ kiểu chết này, có thể tiếp xúc gần gũi với PP của Long quân

Vân Tu (Ánh mắt nhìn tên biến thái): Anh muốn làm gì với cá chạch nhà tôi?! Hắn vẫn còn là con nít!

#Một món nợ xấu#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.