Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 15: Chương 15: Sữa Đậu Nành Óc Chó




Sau khi cầm lại tiền quyên góp,Tần An Nhiên trả lại tất cả tiền của tất cả các bạn học trong lớp, ngày hôm sau cô đến đồn cảnh sát giải trình sự việc, sau đó giao cho những người có chuyên môn.

Sau đợt quyên góp đó,cuộc sống trở lại bình thường

Những ngày tháng cao nhất trôi qua rất nhanh, giống như trong nháy mắt,đã đến cuối học kỳ.Thời điểm này cũng là lớp 11 phân lớp,cao nhất sau khi kết thúc phân ban tự nhiên và văn khoa,đến lúc đó lại một lần nữa phân lớp. Mà kết quả thi cuối kỳ,sẽ là trọng điểm để chia lớp

*Cao nhất=THPT

Vào ngày cuối cùng đi học,Tần An Nhiên cùng các bạn trong lớp nói tạm biệt,chuẩn bị về nhà

Bỗng nhiên Mã Hành Phong xuất hiện,ngăn cản cô

Cầm trên tay một gói lớn sữa bột đậu nành óc chó,đưa cho Tần An Nhiên cười nói: “Lớp trưởng đại nhân,đây là tập thể nam sinh lớp đưa cho cậu,không tính là đáng giá,chỉ là tâm ý.Uống giúp sáng mắt,ích khí bổ thận,chúc cậu mãi mạnh khỏe xinh đẹp”

Tần An Nhiên rất là ngạc nhiên,chỉ vào hỏi:“Tặng tớ?”

Cô luôn cho rằng mối quan hệ của chính mình và nam sinh trong lớp không tốt lắm, có thể bởi vì cô quản lý toàn bộ bọn họ, cho nên đều phiền cô. Nhưng không nghĩ tới, thời điểm sắp phân lớp, bọn họ thế nhưng chung nhau tặng cô quà.

“Đúng vậy. Cám ơn cậu giống như mẹ già chiếu cố chúng ta.” Mã Hành Phong nhếch miệng cười nói.

Tần An Nhiên nhận lấy, nhìn thấy túi sữa bột đậu nành óc chó, cô thật đúng là cảm động

“Tớ còn nghĩ, các cậu đều chán ghé tớ đâu.” Cô yên lặng địa nói.

“A, vì cái gì?”

“”Bởi vì các cậu dường như không sẵn sàng nói chuyện với tớ, và luôn luôn tránh đi”

“Nga, cái kia a.” Mã Hành Phong cười gian xảo, “Này cậu yên tâm, chúng ta xa lánh cậu, là bởi vì vi nguyên nhân khác......”

Cậu ta nói còn chưa dứt lời, đã bị Hứa Giác cắt ngang, không biết khi nào cạu đi tới phía sau Tần An Nhiên

“Về nhà đi?” Cậu nói với Tần An Nhiên.

“Ừ”

“Cùng đi thôi”

Cậu phỏng chừng là muốn đi đến nhà bà nội

Tần An Nhiên gật đầu, cùng Mã Hành Phong tạm biệt, cùng cậu đi đến cửa lớp

Liền như vậy một đường đi đến ngõ, Hứa Giác bỗng nhiên lên tiếng: “Cậu lựa chọn văn khoa hay khoa học tự nhiên?”

“Khoa học tự nhiên” Tần An Nhiên không chút nghĩ ngợi nói

Hứa Giác gật đầu, đột nhiên lại toát ra một câu: “Tống Thư Giai hẳn là chọn văn khoa đi?”

“Hẳn là vậy.”

Hứa Giác nghe xong, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, ngữ điệu ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nói “Vậy hai người sẽ không học cùng lớp”

“Ừ.” Tần An Nhiên đáp.

Hứa Giác nghiêng đầu nhìn cô,dường như điều tra hỏi thêm một câu:“Thực tiếc nuối a”

“Vì cái gì?” Tần An Nhiên quay đầu nhìn câu,khó hiểu hỏi

“Bởi vì....” Hứa Giác ngưng lại,nhất thời không đưa ra được lý do

“Bất quả quả thực,các bạn cùng lớp phân tán,thực đáng tiếc” Tần An Nhiên quay đầu lại,thở dài “Cảm giác một năm,cảm tình vừa mới đi lên,lại chuyển sang lớp mới”

Hứa Giác không nói tiếp

“Đúng rồi cậu chọn gì?” Tần An Nhiên bỗng lại hỏi

“Khoa học tự nhiên”

“A”

“Chúng ta không còn học cùng lớp nữa.” Hứa Giác thản nhiên nói

Tần An Nhiên cũng biết,chính mình thành tích nếu bình thường phát huy,vào lớp thực nghiệm là không thành vấn đề,mà Hứa Giác sẽ tiến vào lớp thường.Đây là lần đầu tiên từ khi còn nhỏ,hai người không chung lớp

Bất quá trong lớp nhiều bạn học đều đi,nếu đều phải thương cảm một phen,chỉ sợ đều không được

Vì thế,cô nắm chặt tay,cười khích lệ với cậu và nói:“ Chúng ta từng người trong lớp đều cố lên đi!”

“.....”Hứa Giác vẻ mặt không hiện gì nhìn cô,không nói gì cả

Tới cửa nhà,Tần An Nhiên tạm biệt với cậu,liền mở cửa đi vào

Ngày hôm sau cuộc thi cuối kỳ,Tần An Nhiên như thường lệ sáng sớm đứng ở ban công học thuộc lòng,nắm chặt thời gian cuối cùng ôn tập.Cô nhất định phải vào lớp thực nghiệm

“Ai”Một âm thanh vang lên

Tần An Nhiên vừa quay đầu,nhìn thấy Hứa Giác đứng trong hành lang,hai tay đút túi quần, liền như vậy nhìn cô

“Sớm a” Tần An Nhiên cười với cậu,tiếp đón

Hứa Giác gật đầu,một hồi sau mới đáp lại, “Hôm nay là thi tuần”

“Ừ,đúng vậy” Cô đương nhiên biết là thi tuần,nếu không thì như nào sáng vậy có người học thuộc vào sáng sớm?

Thấy cô không phản ứng gì,Hứa Giác không nhịn được mở miệng,ngữ khí đúng lý hợp tình:“ Tôi đến ăn bánh khoai từ nhân táo”

“........”

Người này dùng là từ “Dến”,mà không phải từ “Phải”, đây có phải là kết luận nơi đây là cô cung cấp điểm tâm sao?

Tuy rằng cô quả thực làm

Vì vậy, trong lòng có ý muốn than thở, Tần An Nhiên vẫn là đi vào phòng bếp, bưng hai miếng lên đĩa, nghĩ, xong lại làm một cốc sữa đậu nành óc chó, bưng tới ban công, đưa ra..

Hứa Giác một tay cầm điểm tâm,một tay bưng cốc. Cắn một miếng, còn nói ra lời thoại quen thuộc: “Quả nhiên ngọt,ngấy”

“..........”

Tần An Nhiên thực giận, nhưng sau khi trả qua chuyện quyên góp kia, quan hệ giữa hai người đã tốt lên, cô vẫn cố nhịn, mặc dù biết tính tình của Hứa Giác tới tới lui lui,lặp lại không chừng,nhẫn nhịn như vậy không biết được bao lâu

Sau khi ăn xong hai chiếc bánh, Hứa Giác nhấp một ngụm sữa đậu nành, vị ngọt của quả óc chó hòa với vị ngọt của sữa đậu nành tràn ngập trong không khí,có một hương vị mềm mại và ấm áp sau khi thức dậy vào buổi sáng.

Tần An Nhiên cười nói “Bột sữa đậu nành này là tập thể nam sinh các cậu tặng cho tôi”

“Tôi biết”

“Lúc ấy đem làm tôi hoảng”

“Tại sao? Từng tịch thu đồ của nam sinh?”

“Không phải,tôi cảm thấy rất ngạc nhiên,tôi luôn cho rằng các cậu ghét tôi.” Tần An Nhiên nâng cằm nói. “Nói thật, một thời gian dài, tôi vẫn cảm thấy tự trách mình vì không xứng làm lớp trưởng.”

Hứa Giác nuốt một ngụm sữa đậu nành,vẻ mặt phức tạp,nhìn cô không nói chuyện

“Kỳ thực,lúc này phải phân lớp,tôi còn rất luyến tiếc nam sinh lớp chúng ta,tuy rằng nghịch ngợm một chút,nhưng mọi người rất tốt.Ngày thường làm chuyện gì cũng tích cực,có công việc gì bẩn công việc gì mệt đều xông đến trước nữ sinh......”Tần An Nhiên hơi thương cảm nhớ lại,nói về chủ đề này cô lại cảm thấy xúc động

Hứa Giác nhìn cô chằm chằm một lúc,mới hỏi:“Nói xong?”

“Hả?Ừ...”

“Kia lấy giúp tôi một miếng,tôi còn muốn ăn” Hứa Giác nói,hoàn toàn khó hiểu trước tình cảm này

“...........”

Tần An Nhiên không còn cách nào,chỉ đành vào phòng bếp,lại lấy thêm cho cậu một khối

Hứa Giác nhận lấy, thản nhiên hỏi: “Cậu tổng cộng làm bao nhiêu cái?”

“Tám cái,sao vậy?”

“Chú dì ăn sao?”

“Nếm qua”

“Vậy bây giờ còn lại bao nhiêu?”

“Không tính miếng trên tay cậu,còn lại 3 cái” Tần An Nhiên nhịn không được “ Cậu hỏi cái này làm gì?”

“À”Hứa Giác vừa ăn vừa nghĩ” Vậy cậu bình thường ăn bao nhiêu cái?”

“Sáng ăn một cái, lúc giải lao thi ăn một cái”

“Vậy đi” Hứa Giác đưa tay nhanh chóng nhét miếng còn lại vào miệng,lại duỗi tay nói “Tôi còn muốn ăn”

Người này sao có thể ăn nhiều vậy? Mỗi miếng cô làm không phải nhỏ,trọng lượng rất lớn. Cậu ăn ba cái

“Cậu sao có thể ăn như vậy?” Cô không nhịn được hỏi “ Cậu sáng nay rất đói sao?”

“Không phải đói,mà là bụng trống rỗng”

“..........”

Tần An Nhiên cau mày nhìn cậu một cái,sớm biết rằng cậu đem nơi này thành nhà ăn,cô liền làm nhiều hơn chút.Nhưng là cậu đã đưa tay ra,cô cũng không thể không cho, vì vậy cô phải quay lại lấy cho cậu một cái

Lấy được miếng cuối,vẻ mặt Hứa Giác tựa hồ là rất vừa lòng,uống cạn ly sữa đậu nành trong tay, đặt lên ban công, vẫy tay với cô, sau đó rời đi.

Tần An Nhiên lắc đầu, đem đĩa và chén đi vào bếp rửa sạch, quay lại ban công tiếp tục đọc sách.Qua nửa giờ, cô cũng ăn một miếng bánh, sau đó xách cặp đi học.

Cuộc thi buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi thi xong, Mã Hành Phong định rủ Hứa Giác đi ăn trưa,kết quả tìm một vòng,tìm thấy cậu trên bãi cỏ ở lầu đông nam. Hứa Giác gác chân, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhàn nhã nằm dưới nắng

“Ăn cơm đi?” Mã Hành Phong đi đến bên người cậu,vỗ vỗ cậu

“Không ăn,ăn không vào” Hứa Giác mắt cũng chưa mở

“Vì cái gì? Vừa thi giữa trưa còn ăn không vào?”

“Buổi sáng ăn nhiều lắm,không đói”

“Cậu điểm tâm ăn nhiều vậy làm chi?”

“Gia vui”

Nói xong,Hứa Giác cầm một lá ngô đồng bên cạnh che mặt trời,lại tiếp tục ngủ. Mã Hành Phong đành cùng người khác đi ăn

Một lát sau,nữ sinh lớp khác Ngô Mộng Du đi tới.Cô xa xa liền nhận ra Hứa Giác,thử thăm dò đến gần chút

Hứa Giác nhận thấy được động tĩnh,mở lá cây ra,hơi híp mở mắt ra

“Xin chào,bạn học Hứa Giác,cậu ở đây làm gì?” Ngô Mộng Du cười tươi,hỏi

“Cho muỗi ăn” Hứa Giác thuận miệng nói,nhíu mày,giống như là khó chịu khi bị quấy rầy thanh tịnh

“.....Cậu sao không đến căng tin ăn cơm?”

“Tôi đi ăn cơm,muỗi ăn gì?”

“............”

Ngô Mộng Du thấy thái độ cậu không tốt lắm,vốn còn muốn bỏ đi,nhưng khó có cơ hội như vậy lại nghĩ không đi. Cô đã sớm chú ý tới nam sinh khôi ngô này,cô lớn như vậy nhưng chưa từng gặp được ai đẹp như cậu. Sau khi hết giờ tập,bọn học cố tình đi ngang qua cửa sổ lớp 11,chính vì muốn nhìn cậu nhiều hơn

Vì thế,lưỡng lự,cô lại cố lấy dũng khí mở miệng:“Hứa Giác...”

Hứa Giác đơn giản ngồi dậy,mày nhíu lại,ngữ khí có chút mất kiên nhẫn “ Cậu là có chuyện gì sao?”

“Cái đó... Tớ..Tớ muốn mời cậu một bữa?”

Hứa Giác quét mắt nhìn cô ta một cái,hỏi “Cậu sẽ làm bánh khoai từ nhân táo sao?”

“Hả?”Ngô Mộng Du không dự đoán được cậu hỏi như vậy. Theo lời cô ta đi ăn cơm,là đi ra ngoài ăn a. Chẳng lẽ cậu lầm là cô sẽ làm ở nhà cho cậu?

Vì thế,cô ta thành thật đáp “ Tớ sẽ không,nhưng là tớ nói là...”

“Vậy không được”

Nói xong,Hứa Giác lại nằm xuống,đem lá ngô đồng kia một lần nữa để trên mặt

Ngô Mộng Du không hiểu ý tứ của đoạn đối thoại này,nghĩ nghĩ,cô còn nói thêm:“Nhưng là,tớ sẽ làm bánh sơn tra đường phèn”

“Không được” Hứa Giác một mực từ chối “ Không đủ ngấy ngọt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.