Vụng Trộm Cưng Chiều Em

Chương 20: Chương 20: Canh trứng tảo tía




Nghỉ đông nhoáng cái liền qua.

Trong lúc này,Tần An Nhiên thử tìm Khúc Sam Sam nói vài thứ,nhưng cô ấy chưa đáp lại.

Ngày đầu tiên khai giảng,sáng sớm,Tần An Nhiên đến phòng học,lúc sau Khúc Sam Sam đến đây,cô thử chủ động cùng cô ấy chào hỏi,nhưng ngữ khí đối phương như trước rất nhạt nhòa.

Tần An Nhiên trong lòng yên lặng thở dài,cô cũng không biết giải quyết như nào mới tốt.Khúc Sam Sam người này,lúc thường khá tốt,đụng tới chuyện yêu đương liền cùng thiểu căn cân* giống nhau,quả thật làm cô đau đầu.

Lúc này,chuông vào học vang lên,chủ nhiệm lớp Trương Mĩ Linh đi đến.

“Tới,vào đi” Cô ấy vừa bước vào cửa,lại quay đầu về hướng cửa cười nói một câu.

Ngay sau đó một nam sinh bước vào.

Sau đó tất cả nữ sinh đều nhốn nháo.

Tần An Nhiên giật mình mà nhìn đến,vậy mà là Hứa Giác.

Cậu lưng đeo túi sách,thân đồng phục,tóc dài hơn chút so với những ngày trong kỳ nghỉ,trên trán hiện ra chút lười biếng,ngũ quan như trước thanh tú,da trắng môi hồng,ánh mặt trời từ sau lưng cậu chiếu lại đây,cả người phản quang nhiễm chút màu vàng,mặt mày rạng rỡ.

Cậu đứng với vẻ mặt bình tĩnh,tầm mắt tùy ý đảo qua toàn bộ lớp,dừng trên người Tần An Nhiên vài giây,ánh mắt lóe lên.

“Đây là bạn học Hứa Giác” Trương Mĩ Linh ở trên bục giảng giới thiệu “Cậu ấy lần này là cố gắng cuộc thi cuối kỳ tiến vào lớp thực nghiệm,mọi người hoan nghênh”

Sau khi Hiệt Tú Nhất Trung phân ban trọng điểm,từng học kỳ căn cứ theo thành tích xếp hạng mà đổi lớp,tiến vào lớp chỉ 5% bạn học bình thường có tư cách tiến vào lớp thực nghiệm.

Tần An Nhiên nghĩ,nói như vậy,Hứa Giác lần này xếp hạng,nằm trong top 20 của lớp?Cậu thành tích thế nào mà đột nhiên lên nhiều như vậy?

“Hứa Giác,em cùng mọi người chào hỏi đi” Trương Mĩ Linh nhiệt tình nói với cậu.

“Chào mọi người” Hứa Giác lời ít ý nhiều,trên mặt cũng không có nhiều biểu tình.

“....Tự giới thiệu đi”Trương Mĩ Linh nói thêm.

“Tôi là Hứa Giác “ Lần này hơn một chữ.

Trương Mĩ Linh không nói chuyện,đành phải chỉ cho cậu ghế trống ở hàng cuối.

Học kì mới bắt đầu,họp lớp đầu tiên,Trương Mĩ Linh đơn giãn bố trí công việc liên quan một chút,sau đó nói “Bảng xếp hạng kết quả cuối học kỳ trước đang ở trên bục giảng,muốn xem tan học đến xem”,liền tản ra.

Vừa tan,rất học bạn học đến chỗ bục giảng,lớp thực nghiệm mọi người vô cùng coi trọng thành tích.

Tần An Nhiên hiển nhiên đã ở trong đó,bục giảng bị bao phủ ba tầng,cô đứng ở bên cạnh,không chen được.

Bỗng nhiên cô chú ý tới,Hứa Giác ngồi ở vị trí cuối với tư thế ngồi nhàn hạ,cũng không có nóng lòng đến bục giảng xem thành tích. Đối diện với ánh mắt của cô,Hứa Giác hơi nâng nâng đầu,mang vẻ mặt đắc ý.

Ý là chính mình tiến vào lớp thực nghiệm nên rất giỏi sao? Tần An Nhiên nghĩ thầm rằng,cô muốn hay không hiện tại đi chúc mừng cậu?

Lúc này,vừa lúc có bạn học từ bục giảng đi xuống dưới,lộ ra khe hở,cô không kịp nghĩ nhiều,thừa cơ chui vào.

Tần An Nhiên,lớp xếp hạng 10,niên cấp hạng 11.

Tần An Nhiên giật mình,vì cái gì nhiều ra một người?

Bởi vì lớp thực nghiệm thành tích dẫn đầu cách xa,cho nên theo lý mà nói giống nhau trong xếp hạng lớp,chính là xếp hạng niên cấp.

Chẳng lẽ nói -------------

Cô lại cúi đầu,lấy tay chỉ,một người đi lên......

Hứa Giác!

Thứ nhất!

Cậu cư nhiên đứng nhất trường?!

Tần An Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu,nhìn về hướng Hứa Giác chỗ cuối lớp học. Giống như trời sinh nhân duyên tốt,lúc này chỗ ngồi của cậu được vây bởi không ít bạn học,nam sinh nữ sinh đều có,cùng cậu nói chuyện.

Ánh mắt của Hứa Giác như có như không đảo qua tới giữa khoảng cách giữa các bạn học,ý tứ hàm xúc trong mắt còn sâu sắc hơn chút.

Xem ra cậu đã biết xếp hạng của chính mình

Tần An Nhiên chen ra khỏi đám đông,cô thấy người đứng sau nhiều lắm,không có tiếp tục tụ tập,trực tiếp về chỗ ngồi

Thành tích cậu tiến bộ nhanh như thế,quả thực làm cho cô cảm thấy thật kỳ diệu. Nhưng mờ mờ ảo ảo,kết hợp với tình huống trước đó cô giảng bài cho cậu,cô lại cảm thấy giống như sớm có dấu hiệu báo trước.

Rất nhanh chương trình học buổi sáng đã xong,khi giữa trưa ăn cơm,Khúc Sam Sam nói cơ thể chính mình không thoải mái,không muốn ăn cơm. Vì thế,Tần An Nhiên một mình đi tới căng tin.

Cô lấy cơm xong,trước tiên tìm chỗ ngồi,sau đó đi đến cửa sau căng tin để tìm canh miễn phí.

Hôm nay canh miễn phí là canh trứng tảo tía,tảo tía xanh thẫm lẫn với hoa trứng màu trắng sữa,có một ít hành lá và tiêu bột nổi trên đó, thành phần trông khá phong phú.

Cô cầm lấy thìa,lấy một chiếc bát khác bên cạnh, múc hơn nửa bát.

Bỗng nhiên, một bàn tay cầm lấy bát.

“Cảm ơn” Hứa Giác cầm bát,trực tiếp uống 1 hớp,thần sắc thản nhiên.

Tần An Nhiên nhìn cậu một cái,cũng không cùng cậu cãi cọ,lại cầm một bát khác,múc vào bát.

“Cậu lần này sao thi tốt vậy?” Cô trong tay cầm bát,không có đi vội,nhịn không được hỏi.

“Tôi nghĩ cậu thấy tôi câu đầu tiên cậu sẽ nói,chúc mừng cậu” Ngữ khí Hứa Giác thản nhiên,tựa hồ có chút bất mãn.

“Nga,kia............Chúc mừng chúc mừng” Tần An Nhiên không nghĩ tới lần này cậu mặt ngoài coi trọng lễ nghi như vậy.

“Chậm.Muốn tới tôi không hiếm”

Vậy cậu còn lấy canh của tôi. Tần An Nhiên nói thầm trong lòng.

“Trước đây tôi bổ túc cho cậu lâu như vậy,cũng không thấy cậu thi tốt,sao lần này đạt điểm cao vậy?” Tần An Nhiên lại hỏi tiếp,cô rất là muốn biết.

“Lúc trước không nghĩ muốn học,hiện tại muốn học” Ngữ khí Hứa Giác tùy ý đáp,nhưng không dấu được vẻ tự đắc trên mặt “Không lên tiếng thì thôi,gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc,nghe qua lời này chưa?”

Tần An Nhiên lại hỏi:“Như thế nào hiện tại muốn học?”

Hứa Giác liếc mắt nhìn cô một cái:“Cậu là mười vạn vì sao?”

Tần An Nhiên không nói gì,cô bỗng nhiên nghĩ đến,thời điểm lớp sáu tiểu học,có một ngày cô trên đường tan học về nhà,ở hàng hiên gặp Hứa Giác đang đứng.

Cậu nhìn thấy cô,trực tiếp hỏi:“ Cậu sơ trung định thi trường nào?”

Sau đó ba năm sau,cùng cảnh tượng,cậu lại hỏi:“ Cậu cao trung thi trường nào?”

Ngay cả câu thức đều là giống nhau,vẻ mặt cũng là giống nhau.Mang theo một tia ngạo kiều,lại có một tia bình tĩnh.

Nhưng lần nào cũng vậy,cậu đều có thể phát huy khiến cô mở mang tầm mắt,vượt qua ranh giới xét tuyển của trường đó, và xuất hiện cùng lớp với cô trong học kỳ mới.

Tựa như hiện tại giống nhau.

Chính là lần này,thành tích của cậu lần đầu vượt qua cô,nhưng lại đem cô hạ nhiều như vậy.

Cô đang rơi vào trầm tư,bỗng nhiên,sau lưng không biết bị ai đụng một chút,cả người phía trước đổ xuống. Cô chân trái vội vàng đi về phía trước,nỗ lực đứng vững,nhưng kinh ngạc phát hiện,bát canh trứng tảo tía trong tay mình đã đổ vào người Hứa Giác.

Rong biển xanh thẫm và bông trứng dính đầy trên quần áo cậu, và nước canh chảy xuống ngực cậu, nhỏ giọt xuống đất.

Tần An Nhiên nhìn thấy tình trạng bi thảm này,nhất thời giật mình,không biết nên phản ứng như thế nào.

Sau lưng cô bạn học nam kia,cúi đầu nhận lỗi (ở đây là một cái kính mình dịch thành cúi đầu):

Ai,thực xin lỗi thực xin lỗi,ngượng ngùng.....”

Nhưng là cậu ta cũng không biết làm thế nào cho phải.

Hứa Giác dừng một chút,cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình,mím môi,một lát sau mở miệng:“Quên đi”

“Hả?”Tên bạn học nam kia kinh dị nhìn cậu.Đây là không cùng cậu ta so đo?

“Không có việc gì,cậu đi đi”Hứa Giác đối với cậu ta nói.

“Nếu không,tôi giúp cậu đem về nhà giặt?” Cậu ta đề nghị nói.

“Không cần”

Tên bạn học nam kia thấy Hứa Giác cũng không có tính toán làm khó xử cậu ta,vì thế thành thật nói xin lỗi,rồi bước đi.

“Vậy quần áo cậu làm sao bây giờ?”Tần An Nhiên hỏi.Còn buổi chiều lên lớp, không thể ăn mặc như thế này được.

“Tôi trong túi có đồ thể dục,vốn tính buổi chiều thay chơi bóng,cậu đi lấy giúp tôi lại đây”Hứa Giác nói với cô,chỉ chỉ khu ăn cơm bên kia.

Tần An Nhiên nhìn lại,nhìn thấy túi sách của Hứa Giác ở xa xa trên ghế.

“Nga,được” Cô đáp lại,hỏi “ Vậy cậu đi đâu thay?”

“Đằng sau có khu bể bơi nhỏ,bên cạnh có một loạt phòng thay quần áo,tôi đi đến đó đổi,cậu giúp tôi đem quần áo lại đây”

Nói xong,Hứa Giác theo cửa sau căng tin ra ngoài.Tần An Nhiên rời khu cơm,đem đồ thể dục trong túi của cậu lôi ra,sau đó cũng đi tới hướng chỗ bể bơi nhỏ.

Hiện tại giữa trưa,bể bơi không có một bóng người. Bên cạnh một dãy phòng thay đồ riêng, nơi mọi người có thể thay đồ bơi của họ, hầu hết các cửa đều mở.

Tần An Nhiên cầm quần áo,tầm mắt đảo qua,thấy một cửa đóng,bước tới,nhẹ nhàng gõ cửa,hỏi:“ Hứa Giác,cậu ở trong sao?''

Cửa kẽo kẹt mở một chút,lộ ra khe hở không lớn không nhỏ.

Hứa Giác đã đem áo cởi,để lộ khuôn ngực săn chắc và cơ bụng săn chắc, đưa tay ra chuẩn bị lấy quần áo.

“A!” Tần An Nhiên nhìn thấy cảnh tượng này,theo bản năng quay đầu,không nhìn tới cơ thể cậu.

Sau đó cô duỗi tay về phía sau,đưa cho cậu.

Quần áo được tiếp nhận,chỉ nghe ngữ khí Hứa Giác ở phía sau mang theo chút trêu tức nói:“ Cậu đều đã xem qua,như thế nào hiện tại lại rụt rè?”

“Ai xem qua!” Tần An Nhiên tranh cãi,như trước không có quay đầu lại.

“Cậu còn đặc biệt chạy tới nhà bà nội nhìn,nhanh như vậy không nhớ rõ?”

“Kia không phải là tôi muốn xem,là tôi bất đắc dĩ xem”

“Đúng,là tôi lấy gậy gộc,buộc cậu dọn ghế ngồi trước mặt tôi xem “Hứa Giác châm chọc nói.

“.........”Tần An Nhiên nhất thời nghẹn lời.

“Đi thôi”Cửa bị đẩy ra toàn bộ,Hứa Giác từ trong đi ra,cậu đã thay xong.

Hai người lần nữa trở lại căng tin,đồ ăn của Tần An Nhiên lúc trước còn nguyên ở tại chỗ.Hứa Giác cũng đi đến chỗ cửa sổ lấy cơm,ngồi xuống đối diện cô

Tần An Nhiên đang chuẩn bị động đũa,bỗng nhiên,mâm ăn trước mặt bị lấy đi,mâm ăn của Hứa Giác được đặt trước mặt cô

“Hả?”Cô không rõ ý tứ gì

“Món ăn của cậu đã nguội rồi,cậu không phải không ăn đồ nguội sao?” Hứa Giác rất tự nhiên gắp đồ ăn trong mâm của cô,lại bổ sung nói “ Yên tâm,tôi lấy toàn đồ cậu thích sống lâu trăm tuổi”

Tần Ân Nhiên lúc này mới chú ý tới,trong mâm ăn của cậu là rau cần mộc nhĩ,sau đó còn có thịt bò cùng thịt gà,mỗi ô lưới đều có đầy đủ các loại rau.

“....Cám ơn a” Tần An Nhiên nói,nhưng cô có chút ngượng ngùng “Chính là,mâm ăn của tôi toàn đồ ăn chay..........”

Nhưng lại chỉ có một phần đồ ăn

“Không có việc gì,cậu không phải vừa mới múc cho tôi một phần món ăn mặn sao?”

“Cái gì?”

“Canh trứng tảo tía”

“.........”

“Ăn đi,một chút không thịt cũng sẽ không ra sao”

Tần An Nhiên cũng không nói gì,hai người ăn.

Bỗng nhiên,Hứa Giác mở miệng hỏi:“Đúng rồi,sao hôm nay một mình cậu đến ăn?”

“Nga,bởi vì Khúc Sam Sam không thoải mái” Tần An Nhiên nhớ tới việc này,tâm tình liền trầm xuống chút

“Làm sao vậy?”Hứa Giác cảm thấy vẻ mặt cô không tốt lắm.

“A,kỳ thực nói đến hơi dài......” Tần An Nhiên thở dài,bất quá thật vất vả có người nghe cô nói hết,cô đang định nói từ đầu

“Vậy cậu liền nói ngắn gọn” Hứa Giác mặt không chút thay đổi nhắc nhở cô.

“....................”

Người này thực sự không có sự đồng cảm.

Tần An Nhiên vừa ăn,vừa nói về sự việc với Lưu Huy trong kỳ nghỉ bằng những từ ngữ đơn giản nhất.

Hứa Giác nghe xong,không phát biểu cảm nghĩ,chỉ là giật giật khóe miệng “ A,nữ sinh”

Tần An Nhiên cũng không biết,rốt cuộc là cậu nói Khúc Sam Sam,hay là nói cô.

Nhưng cô không hy vọng Hứa Giác sẽ có bất kỳ sự giúp đỡ nào, mà cô hy vọng có người có thể lắng nghe mình.Lúc sau nói ra,giống như trong lòng thoải mái hơn

Hai người cơm nước xong,liền một lần nữa về phòng học.

Thời điểm nghỉ ngơi buổi chiều,Mã Hành Phong đến tìm Hứa Giác chơi bóng.Khi giải lao,hai người ngồi trên mặt đất bên ngoài sân bóng

“Lớp mới như thế nào?”Mã Hành Phong hỏi

“Ổn” Ngữ khí Hứa Giác thản nhiên

“Với nữ thần của cậu ở một lớp còn không vui vẻ?” Mã Hành Phòng cười gian xảo

Hứa Giác không đáp lại lời này,lại hỏi “ Cậu có biết nam sinh tên Lưu Huy không?”

“Khối chúng ta?”

“Ừ”

“Lớp 10?”

“Cậu có biết hắn?”

“ Bàn trước tôi Lí Mạn Tinh hình như là bạn gái cũ của cậu ta”

“Cậu làm sao biết được?”

“Oh,tôi cũng không muốn biết,nữ sinh đó suốt ngày tán gẫu bát quái,thời điểm tôi chuyển đến lớp mới một tuần,tôi còn biết có bao nhiêu người trong gia đình cô ta,yêu đương vài lần tất cả rõ ràng”

Hứa Giác không nói chuyện,suy nghĩ nói:Lí Mạn Tinh.......

Editor: Sorry mọi người nhiều,dạo này mình bận ôn thi mãi mới có thời gian edit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.