Vừa Chạm Là Cháy

Chương 15: Chương 15: Trông mặt mà đối nhân xử thế






Dưới sự đe dọa cùng dụ dỗ của Phương Chiêu, Vu Nhiên cuối cùng cũng nói cho cậu ta về tình hình thực tế, đương nhiên không phải nói thẳng "Sở Miên bịa rằng kê kê của mày tháo dỡ được", mà là giơ một cây kem ống Vượng Vượng biểu thị cho cậu ta xem.

"Chỗ đó của mày, chính là cái này." Đôi tay của Vu Nhiên cầm kem "rắc" một tiếng bẻ gãy, khiến cho Phương Chiêu đang nhìn không tự giác mà hai chân căng thẳng.

Phương Chiêu khó có thể tin mà nhìn mắt Sở Miên, tiếp theo lòng đầy căm phẫn mà chụp bả vai Vu Nhiên, trách cứ: "Đều tại mày! Dạy hư nam thần rồi!"

"Thôi đi, đây là cậu ta bại lộ bản tính." Vu Nhiên đối mặt Sở Miên, đưa nửa cây kem đã bẻ gãy cho hắn, kết quả nhận được một ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ của Sở Miên.

Vu Nhiên liền dứt khoát cho cả hai cây vào miệng, vụn đá hòa tan thành nước dọc theo vỏ nhựa mềm mà chậm rãi chảy xuống, cậu không cần nghĩ ngợi gì mà duỗi đầu lưỡi liếm sạch sẽ. Đáy mắt Sở Miên thoáng thấy hình ảnh này còn cảm thấy không có gì, nhưng khi Vu Nhiên vừa uống mấy ngụm nước đá liền nhịn không nổi mà phát ra thanh âm sảng khoái, Sở Miên liền bước nhanh chân tránh xa cậu một chút.

Vu Nhiên ngậm vỏ kem, hỏi: "Buổi chiều thi môn gì?"

Phương Chiêu: "Chính trị cùng lịch sử, được mở sách, đừng lo, đi học đều được gạch trọng điểm."

"Ai nha, tao không gạch." Vu Nhiên nhìn về hai người họ, "Chúng ta mau về thôi, cho tao mượn một cây bút nhớ."

Ba người ở bên ngoài không lâu lắm, khi bọn họ quay về tới hàng hiên liền phát hiện trong lớp dường như yên tĩnh đến lạ thường. Vu Nhiên đi từ cửa sau vào, không thấy giáo viên theo dõi giờ nghỉ trưa mà thấy một cô gái xa lạ không mặc đồng phục ngồi giữa phòng học.

Vu Nhiên chỉ thấy bóng dáng cô, tóc dài thẳng đen nhánh xõa tung, áo trên cũng là màu đen, còn lộ ra bả vai gầy trắng. Cô ngửa đầu, nói với một nữ sinh có đôi mắt hẹp dài trong lớp: "Chính là cậu, người nhà cậu không dạy cậu không được tùy tiện chạm loạn vào đồ vật của người khác à? Lén dùng xong còn không biết thu dọn sạch sẽ, cậu là cố ý khiến người khác khó chịu hay là trời sinh thiếu đạo đức?"

Vu Nhiên chưa từng gặp qua ai trong lứa đồng niên mà mắng người lưu loát như vậy, mỗi chữ đều mang theo cay nghiệt bén nhọn. Người bị cô mắng chính là ủy viên chi đoàn trong lớp, dường như bởi vì chưa từng gặp loại tình huống này mà đứng tại chỗ trợn tròn mắt trong chốc lát.

Lớp trưởng Hướng Tuyết Hoa nhìn không được, đứng ra nói: "Thật ngại quá, bởi vì cậu vẫn luôn không tới trường học nên chúng tớ mới sử dụng bộ bàn ghế của cậu."

Thiếu nữ tóc đen lập tức ngắt lời giải thích của cô: "Dù tính tôi không tới trường học thì đồ của tôi các cậu có thể tùy tiện sử dụng sao? Bàn ghế là tài sản công hữu của trường học, trừ giáo viên có tư cách tới nơi này ngồi thì các cậu dựa vào cái gì mà chạm vào? Cậu là lớp trưởng đúng không, cậu kêu người từng dùng bàn ghế của tôi từng người ra xin lỗi, nếu không việc này sẽ không để yên."

Cô nói xong liền khoanh hai tay trước ngực, không kiên nhẫn mà dựa lưng vào ghế dựa. Phòng học lặng ngắt như tờ, mọi người hai mặt nhìn nhau đều không biết nên làm gì cho phải, không khí đọng lại lạnh như băng.

Lúc này có một giọng nam thoải mái nhẹ nhàng vang lên, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng: "Rất xin lỗi!"

Mọi người theo tiếng nói mà nhìn lại, thấy Vu Nhiên tới chỗ nữ sinh, thành khẩn xin lỗi: "Tớ từng ngồi ở đây vài lần, bởi vì bàn tớ quá lộn xộn, không có chỗ ngủ."

"Ngủ?" Vừa nghe thấy là giọng nam sinh, thiếu nữ lại càng thêm bực bội, "Chẳng lẽ cậu không biết "nam nữ khác biệt" sao? Dù tính chỗ tôi không ai ngồi, cậu nghĩ là có thể ngồi ở chỗ nữ sinh mà không cảm thấy gì?"

Cô cau mày, chuẩn bị phóng thích một lời ác ý mới.

Nhưng khi cô xoay mặt đối diện trực tiếp với Vu Nhiên, phát hiện ngũ quan thiếu niên tuấn lãng như vậy, lời nói chanh chua tới bên miệng rồi nhanh chóng nuốt trở lại.

Mày cô giãn ra, xua xua tay không thèm để ý với Vu Nhiên nói: "Không có việc gì, nhìn mặt cậu đẹp trai như vậy, tôi tha thứ cho cậu."

- Dứt khoát trông mặt mà đối xử, đây đúng là nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản của cô.

Sở Miên khi nãy đi vào phòng học vẫn không lên tiếng mà nhìn chằm chằm nữ sinh, hiện tại rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, đi qua đá ghế dựa của cô một cái.

Động tác này không khác gì khiêu khích, ánh mắt sắc bén của thiếu nữ lập tức trừng hắn, không ngờ mặt lại cứng đờ.

Lệ khí của cô tiêu tán không còn một chút tăm hơi, môi run rẩy hỏi Sở Miên: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"

Sở Miên nhìn từ trên cao xuống, đánh giá khóe mắt có chút mờ mịt của cô: "Có phải cậu uống rượu không? Đi ra ngoài rửa mặt."

Đầu nữ sinh có chút choáng váng, không biết do tác dụng của cồn hay vì thấy Sở Miên, cô cúi đầu vội vàng đẩy đám người ra khỏi phòng học, rất lâu cũng chưa trở về.

Như là chứng kiến một trò khôi hài kết thúc, mọi người cũng chậm rãi trở về chỗ. Ủy viên chi đoàn khi nãy bị nữ sinh mắng vô cùng hung ác lúc này mới nhớ tới tức giận, trong miệng bắt đầu oán giận không dứt, sau đó bị Hướng Tuyết Hoa khuyên sang một bên ôn tập.

Chờ không khí trong phòng học náo nhiệt trở lại, Vu Nhiên mới hỏi một câu: "Ai vậy?"

"Người vẫn luôn không đi học trong lớp mình... Thôi Hà?" Phương Chiêu nhớ lại tên cô, nhìn về phía Sở Miên, "Cậu ấy không sao chứ?"

Sở Miên lấy sách lịch sử của mình đưa cho Vu Nhiên, thuận miệng trả lời: "Cô ấy chính là người thích tự tìm việc, đừng để ý."

Vu Nhiên hỏi: "Hai người trước kia học chung trường sao?"

"Không phải, nhưng chúng tôi từ nhỏ đã thường xuyên tham gia thi đua cùng nhau, cho nên quen biết từ rất sớm."

"Cổ thật hung dữ." Vu Nhiên mở sách ra đánh dấu, "Vừa rồi làm tớ sợ đến nhảy dựng, còn tưởng rằng cổ muốn đánh tớ."

Sở Miên liếc cậu: "Cậu đến cháu trai phó hiệu trưởng còn đánh rồi, sợ cô ấy làm gì."

"Cổ là con gái mà, đại trượng phu như tớ lại động thủ với một nữ sinh gầy yếu như vậy, đổi sang cậu cậu không thấy xấu hổ sao?"

Hai môn thi buổi chiều đều được mở sách nên thi tương đối nhẹ nhàng, ghi chép trong vở chính là đáp án. Vu Nhiên đưa mắt bảo Sở Miên nộp bài thi trước, hai người đến sân thể dục đánh cầu lông.

"Tất sát chiêu - Phượng Hoàng hồi toàn liệt diễm cầu! Xem chiêu!" Vu Nhiên tung cầu lên cao, dùng hết toàn lực mà giơ vợt đánh nó về phía Sở Miên, sau đó bị đối phương hoàn hảo tiếp được mà đánh trả, "Đáng giận! Thế mà bị cậu chọc mất thủ thuật che mắt của tớ..."

Vận động liên tục khiến mặt Sở Miên nóng lên, còn có một tầng đỏ nhàn nhạt. Chơi được vài hiệp thì hai người đều mệt mỏi, buông vợt ra thở dốc dồn dập.

Vu Nhiên giương mắt, thấy một người ngồi trên bậc thang ngoài khu dạy học cũng đang nhìn về phía mình.

Cậu nhắc nhở Sở Miên: "Thôi Hà giống như tìm cậu, tớ đi mua nước, lát nữa sẽ về."

Sở Miên gật đầu, thay Vu Nhiên nhặt vợt lên, đi thẳng tới chỗ Thôi Hà.

Thôi Hà nhai kẹo cao su, câu đầu tiên vẫn là vấn đề trước đó: "Tại sao cậu lại ở Thành Tuấn?"

"Thi được vào." Sở Miên ngồi xuống, bâng quơ giải thích, "Trung khảo ngủ quên, rất nhiều bài không làm."

"Tôi không tin." Thôi Hà không có một chút chần chờ, "Loại sai lầm cấp thấp này làm sao cậu có thể phạm được, chắc chắn trước đó cậu đã uống thuốc rồi."

"Không tin thì cậu đi hỏi giáo viên thành tích trung khảo của tôi đi." Sở Miên cởi áo khoác đồng phục đặt ở bên cạnh, ngón tay vén tóc trên trán, lúc này mới có chút mát mẻ.

Thôi Hà im lặng một lúc, cô chằm chằm nhìn thẳng mặt Sở Miên, giống như thử tìm một tia chột dạ trong mắt nam sinh. Nhưng Sở Miên vẫn keo kiệt để lộ bất cứ cảm xúc gì như cũ, cái này khiến Thôi Hà bó tay, chỉ có thể thử hỏi hắn một câu: "Có phải vì cậu trốn bọn họ hay không?"

"Ai?"

"Giáo viên cùng bạn học sơ trung của cậu." Thôi Hà nói, "Không phải cậu rất ghét bọn họ sao?"

"Cậu không cùng trường với tôi, không hiểu rõ tình huống." Sở Miên lấy khăn ướt ra, thong thả ung dung lau tay, "Mặc kệ tôi trốn bọn họ hay không thì tôi vẫn là không thi đậu ba trường đầu thành phố, Thành Tuấn chính là trình độ thật sự hiện tại của tôi."

"Nói hươu nói vượn. Làm sao cậu không giữ được dự thính?"

"Không đăng ký."

"Cái gì?"

"Nhất trung cùng Thực nghiệm tôi không đăng ký, Cảng Ngoại cử đi dự thính tôi cũng từ chối, bởi vì muốn học khoa học tự nhiên." Sở Miên giải thích rất nhanh một lần, không đợi Thôi Hà truy hỏi liền trực tiếp đẩy đề tài đến bên cô, "Lần này cậu thi xong có đi học hay không?"

"Không biết... Mẹ nó, phiền muốn chết, cha tôi ba ngày trước tự nhiên gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm hỏi tình hình tôi ở lớp." Trong lòng Thôi Hà nóng nảy, lấy dây buộc tóc từ trong cặp ra, ngẩng đầu buộc lung tung, "Sau đó ổng biết một tháng nay tôi không tới đi học, về nhà thiếu chút nữa đã đánh gãy chân tôi."

Nói xong, cô kéo ống quần, để Sở Miên nhìn thoáng qua vết bầm trên làn da.

Sở Miên cau mày: "Cho nên trước khai giảng cậu xin nghỉ..."

"Tìm người giả mạo cha tôi." Thôi Hà thở dài, "Bỏ đi, không nhắc tới lão ngốc đó."

Sở Miên thu lại tầm mắt, nói với cô: "Về sau đi học hẳn hoi."

"Chẳng thú vị gì cả..."

"Giả thiếu nữ bất lương có ý nghĩa gì?" Giọng Sở Miên lạnh lẽo, "Dáng vẻ giữa trưa của cậu thật sự ngu xuẩn muốn chết."

Ngữ khí bất mãn quen thuộc của hắn khiến Thôi Hà cười ha hả, kết quả vui quá hóa buồn, không cẩn thận mà nuốt kẹo cao su. Cô lập tức bóp cổ họng cố gắng nôn khan, khóe mắt chảy ra nước mắt, tiếc là kẹo cao su cuối cùng vẫn là theo yết hầu mà đi vào thực quản.

Cô bi ai mà thở một hơi thật dài.

Tiếp theo Thôi Hà chợt nhớ tới một việc khác: "Bạn đẹp trai vừa rồi đánh cầu với cậu là ai? Bạn cậu?"

"Vu Nhiên." Sở Miên giới thiệu tên với cô, sau đó phủ định quan hệ "bạn bè" giữa bọn họ, "Chỉ là gần đây tương đối quen thuộc với cậu ta thôi, bạn bè... Coi như không phải, dù sao đến lúc phân ban sẽ không liên..."

Hắn còn chưa nói xong, một cơn buồn ngủ đã đánh úp mãnh liệt.

Thôi Hà xoay mặt liền phát hiện Sở Miên đã nhắm mắt lại, thân mình gập xuống rất thấp. Cô nhanh chóng bắt lấy bả vai hắn, không để hắn ngã quỵ xuống bậc thang trước mặt.

Vu Nhiên xách theo nước trở về, thấy Thôi Hà đang không biết làm sao mà nhìn quanh bốn phía, hai người bốn mắt giao tiếp, thiếu nữ tự quen thuộc mà cười cười vẫy tay với cậu, kêu cậu qua đây hỗ trợ.

Vu Nhiên không nói hai lời liền đi qua, đặt hai chai Nhịp đập lên mặt đất, giơ tay ôm Sở Miên đang ngủ say vào lồng ngực mình. Động tác này tự nhiên đến mức Thôi Hà nhất thời không phản ứng lại, vài giây sau cô mới ngơ ngác nhìn Vu Nhiên, hỏi: "Cậu muốn ôm cậu ta về phòng học sao?"

"Hả? Cứ để cậu ấy ngủ thỏa thích đã." Vẻ mặt Vu Nhiên bình thản, "Trên người tớ thoải mái hơn, không thể để cậu ấy nằm trên mặt đất."

"..." Thôi Hà á khẩu không trả lời được, rất nhanh liền cười một tiếng, cảm thấy thú vị với người tên Vu Nhiên này.

"Hai người là bạn bè sao?"

Thôi Hà lại đưa vấn đề này với Vu Nhiên, đối phương không chút do dự mà đưa ra đáp án chắc chắn với cô: "Đương nhiên."

Thôi Hà lại hỏi: "Ở trường thì cậu thường xuyên chăm sóc cậu ta?"

"Cũng đại khái thế, mỗi ngày cậu ấy đều phải ngủ."

"Cậu không chê cậu ta phiền toái sao?"

Vu Nhiên nghi hoặc hỏi lại: "Này có gì mà phiền toái? Em trai mười một tuổi của tớ còn phiền toái hơn cậu ấy nhiều."

Vu Nhiên thấy nữ sinh cười rộ lên, gương mặt vừa anh khí vừa không mất đi vẻ đẹp nhu hòa, giống như nữ chính phim võ hiệp Hongkong cậu từng xem qua khi còn nhỏ. Thôi Hà đứng lên, phủi phủi bụi đất sau quần, nói: "Được, vậy tôi liền tin cậu một lần, không được bắt nạt Sở Miên, không thì tôi sẽ đánh cậu."

Cô xoay người bước lên bậc thang, thuận tay kéo dây buộc tóc, tóc lại một lần nữa tung xõa. Cô đi vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Vu Nhiên, lại hỏi một lần: "Cậu là thật sự tình nguyện trở thành bạn bè với Sở Miên?"

Vu Nhiên ngẩng đầu, chỉ là nặng nề "Ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào. Nhưng ánh mắt cậu cũng đủ chân thành, Thôi Hà không chút hoài nghi, nhoẻn miệng cười với cậu liền nghênh ngang bước đi.

Sở Miên ngủ một giấc này thật sự rất sâu, trong lúc đó có rất nhiều học sinh thi xong trở về cũng không thể đánh thức hắn. Chờ ánh tà dương cuối cùng nơi chân trời biến mất, hắn mới chậm rãi hồi phục ý thức, mặt cọ cọ lên lớp vải dệt quen thuộc, phát hiện là Vu Nhiên.

Cổ hắn ngủ đến đau nhức, lười nhúc nhích liền tiếp tục dựa vào ngực Vu Nhiên, hỏi một câu: "Thôi Hà đâu?"

"Mọi người đều tan học về nhà ăn cơm rồi." Vu Nhiên nhẹ giọng nói, "Tớ gọi cậu vài lần cậu đều không tỉnh."

Sở Miên nhắm mắt dưỡng thần, giọng nói có chút khàn khàn: "Cô ấy nói gì với cậu?"

"Không có gì, chỉ hỏi tớ có coi cậu là bạn bè không."

Sở Miên đột nhiên mở mắt ra, khoang mũi có thể ngửi thấy mùi hương trong sạch mát mẻ trên đồng phục Vu Nhiên. Hắn ngồi dậy, xoa xoa bả vai mỏi mệt của mình, đổi đề tài: "Đi thôi, đừng lề mề quá muộn."

Chờ hắn cầm lấy cặp sách lại cúi đầu liền phát hiện Vu Nhiên còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vì thế thúc giục: "Còn không đi?"

Giọng Vu Nhiên không có cảm xúc hớn hở ngày thường, trầm thấp đến có chút xa lạ: "Sở Miên, vừa rồi tớ phát hiện ra một việc."

"Việc gì?"

Bóng tối đã buông xuống, tầm nhìn bọn họ chỉ còn một mảnh màu lam sậm, ai cũng không thấy rõ mặt đối phương. Gió lạnh quét qua, ngón tay Sở Miên không tự giác mà cuộn tròn, đầu ngón tay vân vê cọ xát lòng bàn tay.

Tiếp theo, hắn nghe thấy Vu Nhiên chậm rãi nói: "Cậu khóc trong lúc ngủ."

- -------------------------

Đây là kem ống:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.