Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 15: Chương 15: Tuyệt đối có nội tình đen tối




Khi ánh mắt của các học sinh nhìn trở lại trên lôi đài, chỉ thấy sắc mặt của Triệu Tầm Văn trắng bệch, cong người nằm trên mặt đất, hai tay bảo vệ trứng, thần sắc vô cùng đau khổ.

Mà Vương Hạo đứng bên cạnh Triệu Tầm Văn đang rụt chân về, vỗ nhẹ vào vai trọng tài vẫn đang trợn mắt há hốc mồm, nghiêm túc nói:

- Trọng tài, ta phải nói rõ trước, đây không phải là tập kích, ta đã dựa theo phương pháp mà ngươi đã nói, kết thúc tư oán với hắn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu thi đấu lôi đài rồi.

Bắt đầu thi đấu lôi đài em gái ngươi ấy!

Như vậy thì làm sao bắt đầu được hả?

Trọng tài liếc mắt nhìn Triệu Tầm Văn đã bị hôn mê, một cú đá này, trứng nhất định cũng đã vỡ vụn, làm gì còn sức lực đứng dậy để thi đấu lôi đài với ngươi?

Cùng lúc đó, trong lòng trọng tài cũng có hơn vạn con ngựa đang lao nhanh, hắn thề rằng sau này sẽ không bao giờ nói chuyện với Vương Hạo nữa, tên khốn khiếp này quá vô liêm sỉ, không những chọc giận hắn không nói được lời nào, còn moi móc những sơ hở trong lời nói của hắn.

Cuối cùng, trọng tài cũng không tiện đưa ra phán quyết, chỉ có thể gửi tín hiệu đến hiệu trưởng Chung Ly, mời hắn đến phán quyết.

Khu vực khách quý.

Tô Mộc xoa thái dương, cảm thấy công việc giáo dục Vương Hạo sau này sẽ rất tốn sức.

Thông qua hai trận đấu lôi đài này, hắn có thể nhìn ra được năng lực ứng biến của Vương Hạo rất mạnh, cho dù gặp phải đối thủ cường đại hơn mình, cũng có thể dựa vào sự khôn vặt dễ dàng ứng phó được.

Đối với điểm này, hắn vô cùng hài lòng, như vậy sau này hắn sẽ không phải lo Vương Hạo bị thua thiệt.

Nhưng liên quan tới việc giáo dục Vương Hạo, hắn vẫn cần phải tranh thủ thời gian mới được, không thì hài tử này một khi học được cái xấu, tuyệt đối sẽ là chuyện vô cùng khủng khiếp.

- Tô tiền bối, ngươi xem chuyện này...

Hiệu trưởng Chung Ly miễn cưỡng hỏi.

Tô Mộc khẽ nói:

- Tuy rằng thủ đoạn có chút vô liêm sỉ, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách Vương Hạo, trọng tài của các ngươi cũng phải có trách nhiệm.

- Đúng, đúng, đúng, Tô tiền bối yên tâm, sau này ta nhất định sẽ tìm trọng tài chính quy.

Hiệu trưởng Chung Ly vội vàng gật đầu nói đúng, hắn làm sao có thể không nhìn ra, đây là Tô Mộc đang bảo vệ Vương Hạo.

Chỉ có điều cũng đúng, nếu như bây giờ Vương Hạo bị loại, cũng có nghĩa là phải nói lời tạm biệt với bốn trường đại học trọng điểm lớn.

Tuy rằng với thân phận của Tô Mộc thu Vương Hạo vào đại học Thiên Bắc là việc rất dễ dàng, nhưng danh tiếng đi cửa sau chung quy cũng không dễ nghe.

Dù sao nhân vật lớn như Tô Mộc có chức vụ càng cao thì càng cần giữ thể diện.

- Không sai, sau này chúng ta cũng phải tiếp thu giáo huấn, tìm trọng tài chuyên nghiệp.

Hiệu trưởng các trường THPT lớn cũng đều là nhân tinh, đều gật đầu trả lời.

- Loại trọng tài không chuyên nghiệp này, không chỉ nhiều lời, còn gây hiểu lầm cho tuyển thủ, thật sự không tốt.

- Trách nhiệm của trọng tài chính là phán đoán thắng thua, không nên nhiều lời.

- Trọng tài gây hiểu lầm cho đối thủ, quả thật đáng ghét.

Tô Mộc quay đầu liếc nhìn, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm, hắn rất hài lòng đối với biểu hiện của đám hiệu trưởng này, đã như vậy hắn sẽ ở lại xem tiếp cuộc thi đấu của Trăm Trường Tranh Bá.

Bởi thân phận đặc biệt của Vương Hạo, cho dù sau này Vương Hạo đến đại học Thiên Bắc, hắn dự định tạm thời sẽ không công khai ra thân phận của Vương Hạo.

Chỉ đợi đến sau khi Vương Hạo càn quét học viện Hoàng Gia, hắn mới công khai, để cho học viện Hoàng Gia một lần nữa mất hết mặt mũi.

Cho nên nhất định không được bộc lộ sớm thân phận của Vương Hạo, việc đi cửa sau này cũng đừng nghĩ tới nữa.

Hơn nữa, với Thiềm Điện Bộ mà Vương Hạo lĩnh ngộ tới Đăng Phong Tạo Cực, thừa sức có thể tiến vào đại học Thiên Bắc, căn bản không tính là đi cửa sau.

Rất nhanh, trọng tài trên lôi đài nhận được tín hiệu đáp lời của hiệu trưởng Chung Ly, nói hắn sau này bớt lời chút, đồng thời tuyên bố Vương Hạo thắng lợi, thuận lợi lọt vào cuộc so tài giữa bốn người mạnh nhất.

Sau khi trọng tài mặt mày tối sầm tuyên bố Vương Hạo thắng lợi, trong nháy mắt các học sinh ở phía dưới nhốn nháo cả lên.

- Có nhầm hay không vậy? Bất ngờ tập kích người khác vẫn có thể lọt vào danh sách bốn người mạnh nhất.

- Nội tình đen tối, trong này nhất định có nội tình đen tối.

- Nhất định là nam tử đê tiện Vương Hạo này đã tặng Kích Tình Tứ Xạ cho hiệu trưởng, cho nên mới qua được.

- DM nó, huynh đệ nhận được tin tức này ở đâu?

- Như này còn cần phải nhận tin tức sao? Vương Hạo một quỷ nghèo, ngoài Kích Tình Tứ Xạ ra hắn còn thể lấy ra được cái gì nữa?

- Có lý.

Thảo nào lần trước Vương Hạo trốn học, ngoài mặt thì phạt Vương Hạo phải khắc tượng đá, nhưng sau lưng lại liên tiếp ba ngày, mỗi bữa đều là suất ăn đắt tiền, hóa ra bọn họ sớm đã cấu kết với nhau làm việc xấu rồi.

- Phân tích rất hợp lý, không thể ngờ được, hóa ra hiệu trưởng là loại người như vậy.

- Ta đã nói hiệu trưởng già như vậy, tại sao lại có một nữ thư ký xinh đẹp chân dài, hóa ra sự việc là như vậy.

- Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký, hiệu trưởng đúng là người già nhưng tâm không già à!

- Quả thật là một lão già dâm đãng, lại thêm nam tử đê tiện Vương Hạo này, danh tiếng của trường THPT số 11 sắp bị phơi bày khắp đường phố rồi.

Hiệu trưởng Chung Ly nghe thấy vậy, giận dữ đến nỗi suýt thì phun ra máu tươi, sức tưởng tượng của đám tiểu hốn đàn này thật sự quá thái quá rồi.

Cùng lúc, ánh mắt của hiệu trưởng các trường THPT lớn đều nhìn vào hiệu trưởng Chung Ly, trước sau cũng có chút suy nghĩ, ngay cả ánh mắt Tô Mộc cũng có chút kỳ quái.

Thậm chí trong lòng Tô Mộc đang nghĩ, cái xấu Vương Hạo học được có phải là vì trên không nghiêm nên dưới mới loạn hay không?

Mà Vương Hạo cũng vô cùng bất ngờ. Như vậy lại thật sự có thể qua cửa ải sao? Phải biết rằng hắn đã chuẩn bị rất nhiều lý do!

Lẽ nào, lão già hiệu trưởng Chung Ly này thật sự người già nhưng tâm không già sao? Xem ra lần sau gặp mặt nhất định phải tặng hai lọ mới được, không thì sau này làm việc xấu không có ai chùi đít cho, chung quy không được tốt lắm.

Lúc này, hiệu trưởng Chung Ly khóc không ra nước mắt, một đời anh minh của hắn lại bị hủy hoại trong tay tên tiểu tử khốn khiếp Vương Hạo này, thậm chí hắn còn cảm nhận thấy, danh hiệu truyền kỳ giới giáo dục đang cách hắn càng lúc càng xa rồi.

Trên lôi đài, Vương Hạo không để ý đến những tiếng chỉ trích, chỉ vui mừng lắng nghe tiếng hệ thống truyền đến bên tai:

- Đinh đinh, chúc mừng Ký chủ một cước khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn, chỉ số tội ác khiến người ta giận sôi máu, đạt được 10000 điểm phản diện.

- Lại kiếm được một vạn điểm vào sổ, bây giờ đã có bốn vạn một nghìn điểm, cũng là lúc tăng cường sức mạnh bản thân một chút rồi.

Vương Hạo mở vòng tay trí năng ra, phát hiện một trăm vạn Cao Đại Mai đồng ý đưa hắn cũng đã được chuyển tới.

Sau khi danh sách bốn học sinh mạnh nhất tham gia thi đấu xuất hiện, phía nhà trường quyết định buổi thi đấu hôm nay kết thúc, ngày mai sẽ tiếp tục so tài.

Nhìn thấy không còn thi đấu, Vương Hạo rời khỏi trường THPT số 11, đi về hướng hiệu thuốc, hắn muốn dùng một trăm vạn vừa kiếm được mua chút dược thảo, sau đó điều chế một loại thuốc tăng cường, hỗ trợ bản thân đột phá một lần nữa.

Đương nhiên, cũng không được quên hai lọ Kích Tình Tứ Xạ cho hiệu trưởng Chung Ly, nhất định phải nhanh chóng đưa cho người ta, không thì hiệu xuất làm việc sau này làm sao tốt được?

Nhưng Vương Hạo không chú ý, phía sau lưng hắn có một bóng người đang lặng lẽ đi theo.

Mà bóng người này cũng không phát hiện ra, tất cả hành động của hắn đều bị Tô Mộc đang ngồi trên khu vực khách quý nhìn thấy hết.

Tô Mộc khẽ nói:

- Tiểu Chung, đi theo xem sao.

Hiệu trưởng Chung Ly cũng nhìn về phía Tô Mộc đang nhìn, sau khi hắn cảm nhận thấy bóng người đi theo Vương Hạo có khí tức độc nhất của tổ chức khủng bố DY, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.

Tổ chức khủng bố DY là một trong những tổ chức tội ác của Tinh Tế Liên Bang, bọn họ buôn bán quân hỏa, rửa tiền đen, bồi dưỡng sát thủ, phát động hoạt động vũ trang...Chỉ cần có thể kiếm tiền, thì không có việc gì mà đám người này không dám làm.

Nhưng bây giờ người của tổ chức khủng bố DY đi theo sau Vương Hạo để làm gì? Là bọn họ nhận được nhiệm vụ ám sát Vương Hạo? Hay là bọn họ muốn kéo Vương Hạo xuống nước?

Nhưng bất kể là loại nào, đối với Vương Hạo, điều này đều không phải chuyện gì tốt lành.

Sau khi hiệu trưởng Chung Ly rời đi, Tô Mộc nheo mắt lại, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.