Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 89: Chương 89: Lại ngộ phiền toái (1)




- Vậy ngươi cũng đừng nghĩ khôi phục, ta không thể trở thành Linh Phù Sư, cũng có thể tu luyện võ đạo, mà ngươi, không có ta trợ giúp, tin tưởng ngươi rất khó khôi phục.

Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn không bị Chân Thanh Thuần uy hiếp.

- Cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán.

Chân Thanh Thuần cũng không phải dễ chọc, hắn sống nhiều năm như vậy, cũng không phải dễ dàng bị nắm mũi dắt đi, trừng Đỗ Thiếu Phủ nói:

- Hôm nay tiểu tử ngươi không bái sư, ta là quyết không dạy.

- Không nên nói tuyệt tình như vậy.

Đỗ Thiếu Phủ nhìn Chân Thanh Thuần, ngượng ngùng cười nói:

- Chúng ta không thành thầy trò, còn có thể làm huynh đệ, chúng ta kết bái thành huynh đệ, bộ dáng của ngươi thoạt nhìn còn rất nhỏ, ta lớn hơn ngươi, ta làm ca ca, ngươi làm đệ đệ, ngươi xem thế nào?

- Chân Thanh Thuần, lão đệ, ngươi đừng chạy vào trong tháp a, chúng ta kết bái thành huynh đệ cũng rất tốt mà.

- Cùng lắm thì về sau ban ngày ngươi làm ca ca, ban đêm ta làm ca ca, ngươi xem được không, như vậy ngươi sẽ không ăn thiệt thòi.

...

Ba canh giờ sau, trong sơn cốc, Đỗ Thiếu Phủ cung kính quỳ trên mặt đất, nhìn bầu trời nói:

- Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, ta Đỗ Thiếu Phủ, hôm nay ở đây thề, cùng Chân Thanh Thuần kết thành huynh đệ, về sau huynh từ đệ ái, làm ca ca có nghĩa vụ chiếu cố đệ đệ, trân trọng đệ đệ, quan tâm đệ đệ, đệ đệ tùy tình huống có thể chiếu cố ca ca, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, nếu như vi phạm lời thề, thiên lôi đánh xuống, đầu sinh ghẻ, chân sinh mủ, mông mọc đầy mụn nhọt.

- Đỗ Thiếu Phủ, cái gì kêu là làm ca ca có nghĩa vụ chiếu cố đệ đệ, trân trọng đệ đệ, quan tâm đệ đệ, đệ đệ thì tùy tình huống có thể chiếu cố ca ca?

Thân hình hư ảo của Chân Thanh Thuần cũng quỳ trên mặt đất, ánh mắt hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ, ba canh giờ qua, ở dưới các loại uy bức lợi dụ của Đỗ Thiếu Phủ, hắn rốt cục bị bắt thỏa hiệp, duy nhất tranh thủ đến, là mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải làm đại ca.

Nhưng giờ phút này Chân Thanh Thuần chỉ cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, tuyệt đối nghẹn khuất, hắn là thân phận nào, nếu truyền đi ra ngoài, dù hắn khôi phục đến thời kì toàn thịnh, nét mặt già nua cũng không thể đi ra gặp người a.

Đỗ Thiếu Phủ xoay người nhìn Chân Thanh Thuần cười hắc hắc nói:

- Thanh Thuần ca, ngươi mau bái đi, làm ca ca tự nhiên phải chiếu cố đệ đệ, dù sao ngươi lại không ăn thiệt thòi.

Chân Thanh Thuần không nói gì, bất đắc dĩ theo Đỗ Thiếu Phủ bái xuống, thề một lần, nhưng thật nói không ra được lời như đối phương.

- Kết thúc buổi lễ, từ đây về sau, chúng ta chính là huynh đệ, từ nay về sau, thật sự là phải hâm mộ ngươi.

Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, mỉm cười, bái Chân Thanh Thuần làm thầy, cảm giác mình rất chịu thiệt, nhưng không bái Chân Thanh Thuần làm thầy, Chân Thanh Thuần lại mặc kệ, Đỗ Thiếu Phủ cũng sợ Chân Thanh Thuần đến lúc đó sẽ không nghiêm túc dạy mình, nhưng hiện tại kết bái, hết thảy liền không giống, phát ra thề độc, còn sợ Chân Thanh Thuần hố mình sao.

- Hâm mộ ta cái gì?

Chân Thanh Thuần đứng dậy, ánh mắt vẫn có vẻ cực kì nghẹn khuất.

- Hâm mộ ngươi là đại ca kết bái của ta, hâm mộ ngươi về sau có một đệ đệ kết bái như ta, thật sự là hâm mộ a.

Vẻ mặt Đỗ Thiếu Phủ nghiêm túc.

Thật lâu sau, trên khuôn mặt nghẹn khuất của Chân Thanh Thuần, há mồm hộc ra một chữ:

- Cút!

Đỗ Thiếu Phủ cười, cũng không để ý, nhìn Chân Thanh Thuần nói:

- Thanh Thuần ca, chúng ta đã là huynh đệ, ngươi làm ca ca, sẽ không ngay cả một chút lễ gặp mặt cũng không có chứ, ngươi thật sự không có võ kỹ cùng Linh khí gì sao, Linh Dược cũng được a, ta không ngại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.