Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 53: Chương 53: Chính nhân quân tử. (1)




Do dự một chút, Đỗ Thiếu Phủ ôm lấy thiếu nữ, đặt nằm sấp ở trên tảng đá, từ phía sau cởi trang phục ra một ít, từ trong lòng lấy ra một ít dược vật chữa thương thoa lên.

Những dược vật này đều đến từ người Bạch Báo Liệp Yêu Đoàn, thân là Liệp Yêu Giả, trên người đều sẽ tùy thân mang theo một ít dược vật chữa thương, bởi vậy Đỗ Thiếu Phủ cũng thu hồi một ít chuẩn bị bất cứ tình huống nào, không nghĩ tới hiện tại dùng ở trên người nữ nhân này.

Nguyên bản là muốn tìm nữ nhân này báo thù, không nghĩ tới nữ nhân này lại bất tỉnh, điều này làm cho Đỗ Thiếu Phủ có chút không biết làm sao, nếu mặc kệ mà nói, sợ là không bao lâu sẽ trở thành đồ ăn cho Yêu thú qua lại. Nếu gặp gỡ mạo hiểm giả, Liệp Yêu Giả qua lại, sợ là sẽ thảm hại hơn, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, đến lúc đó đối với nam nhân thường xuyên tiến vào trong Man Thú sơn mạch, mấy tháng không có chạm qua nữ nhân sẽ phát sinh cái gì, vậy thì có thể nghĩ.

Nhìn da thịt sau lưng thiếu nữ trắng noãn như ngọc, tựa như bạch ngọc nõn nà, Đỗ Thiếu Phủ một bên thoa vết thương, một bên thầm nghĩ, nam hài chính nhân quân tử, tâm địa thiện lương như mình, trên đời nhất định là tìm không thấy a.

- Sao còn có một vết thương!

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ xử lí xong miệng vết thương trên lưng thiếu nữ, đột nhiên chú ý tới trên đùi nàng có vết máu, vết máu kia từ trong nội khố gắt gao bao vây lấy bờ mông tràn ra, làm nó ướt sũng, có thể thấy được miệng vết thương nhất định rất sâu.

- Người tốt làm đến cùng a.

Đỗ Thiếu Phủ cảm thấy mình thật vĩ đại, không chỉ không quản nữ nhân này chết sống, ngược lại giúp nàng chữa thương, cau mày, lấy ra một thanh chủy thủ, thật nhiệt tình cắt la quần trên bờ mông, lộ ra da thịt rắn chắc, có một loại đường cong hoàn mỹ, rất câu tâm hồn người a.

Không biết vì sao, nhìn thấy đường cong kia, Đỗ Thiếu Phủ run lên, trong lòng có một loại cảm giác không hiểu, bất quá nhìn thấy trên bờ mông có hai lỗ máu như ngón tay, liền tỉnh táo lại, bắt đầu nhẹ nhàng thoa dược vật lên.

Nhưng ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ còn không tự chủ được nhìn quét kiều mông bóng loáng rắn chắc kia, đặc biệt là bờ mông và đùi hình thành đường cong tuyệt vời, nhìn nhìn, trong lòng liền có một loại cảm giác muốn bốc hỏa.

Rốt cục thoa dược vật xong, Đỗ Thiếu Phủ thu hồi bình dược, mới phát hiện rõ ràng chỉ là hai miệng vết thương cỡ ngón tay, nhưng hiện tại trên bờ mông lại tràn đầy dược vật.

- Như vậy mới bảo hiểm một ít, sẽ tốt với miệng vết thương hơn, tránh lây nhiễm.

Trong lòng Đỗ Thiếu Phủ tự nói với mình, bôi thuốc tự nhiên là nhiều một ít mới tốt, mình cũng là hảo tâm. Nhìn bờ mông bị mình thoa đầy dược vật chữa thương, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng nhịn không được thì thào nói nhỏ:

- Bất quá, thật rất rắn chắc, cũng rất co dãn...

- Di, sao ta lại chảy máu mũi.

Thời điểm ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ còn bồi hồi ở trên bờ mông cùng hai chân thon dài, đang muốn kiểm tra nửa cái mông khác của thiếu nữ xem có miệng vết thương hay không, đột nhiên phát hiện, trong mũi mình chảy ra máu cam, lúc này mới không thể không buông tha cho suy nghĩ trong lòng.

Cuối cùng Đỗ Thiếu Phủ từ trong gói đồ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, phủ lên trên người nữ tử bị thương. Quần áo đều là cướp từ người của Liệp Yêu đoàn, vì sợ mình lại mặc lá cây lần nữa, Đỗ Thiếu Phủ đề phòng mang theo một bộ quần áo, hiện tại cho nữ nhân này dùng a.

Sau khi thu thập một phen, liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mắt một cái, Đỗ Thiếu Phủ cười tà, ở trên người thiếu nữ sờ soạng một lần, mỹ danh là kiểm tra xem còn có thương thế hay không, sau đó mới thối lui đến một bên nghỉ ngơi.

Sáng sớm, một mảnh yên tĩnh, giữa không trung, sương nù màu trắng bao phủ rừng rậm, như ẩn như hiện, phiêu phiêu đãng đãng, thật có vài phần huyễn lệ.

- Tiểu tặc, ngươi làm cái gì, ta muốn giết ngươi!

Một thanh âm bén nhọn quanh quẩn ở trong rừng rậm yên tĩnh, nữ tử cung trang không biết khi nào đã thức tỉnh, vuốt bờ mông của mình, hoa dung thất sắc, sau đó đánh tới Đỗ Thiếu Phủ đang khép hờ hai mắt, khoanh chân mà ngồi, nhưng có vẻ lực bất tòng tâm.

Đỗ Thiếu Phủ tựa hồ sớm có phòng bị, thân hình lập tức đứng dậy lui ra, đồng thời hô:

- Cô nương, miệng vết thương của ngươi chưa lành.

Thiếu nữ nghe vậy lập tức dừng lại, lúc này mới phát hiện vừa rồi mình kích động, miệng vết thương lộ ra, cảnh xuân đại tiết...

- Rống...

Vương Lân Yêu Hổ đột nhiên xuất hiện, Đỗ Thiếu Phủ nhảy lên lưng Vương Lân Yêu Hổ, Vương Lân Yêu Hổ vỗ cánh rời đi.

Trước đừng nói thiếu nữ không có khí lực truy đuổi, cũng không có thời gian truy, muốn từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo thay, lại phát hiện Túi Càn Khôn của mình đã không cánh mà bay, một ít vật phẩm vụn vặt cũng biến mất không thấy.

- Tiểu tặc, đừng để ta gặp lại ngươi, để ta thấy ngươi, ta thề nhất định bầm thây ngươi vạn đoạn.

Trong rừng rậm có thanh âm khẽ kêu truyền ra.

- Nữ nhân này thật sự là nói trở mặt liền trở mặt, quả nhiên không phải tài liệu làm thị nữ, lần sau gặp loại chuyện này, nhất định không thể xen vào việc của người khác.

Giữa không trung, Đỗ Thiếu Phủ nghe tiếng quát ở phía sau, cả người run lên, trong tay nắm một cái Túi Càn Khôn, khuôn mặt mang theo mỉm cười, thì thào nói nhỏ:

- May mắn không có thiệt thòi, bất quá cái xúc cảm kia thật đúng là không tệ...

Quần sơn chồng chất, tựa như ba đào ở trên biển phập phồng, mãnh liệt mênh mông, hùng vĩ tráng lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.