Vú Nuôi Của Rồng

Chương 108: Chương 108: Nữ nô Tiêu Mỵ




Nhìn nữ nhân trước mặt A Khờ vội ho khan lên một tiếng:

- E hèm, mấy tên nam nhân các ngươi tên nào dám nhìn thêm nàng một chút, ta sẽ đem mắt của kẻ đó móc xuống!

Lời hắn vừa nói ra, cả một đám nam nhân như hổ đói vội nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhắm mắt lại, không có bất kỳ tên nào dám làm trái lời của hắn. Mà A Khờ lúc này cũng đem con chuột tinh Hứa Thời Thiên đá văng đi, rồi tự mình lấy y phục ra mặc lên cho nàng. Nàng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì trong bụng, nên ánh mắt rất là sợ hãi mà tránh đi. A Khờ đem nàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mặc đến đầy đủ, mới gật đầu nói ra:

- Ngươi quả nhiên là rất giống với tỷ tỷ của ngươi!

A Khờ nói lời này làm cho thân thể thiếu nữ khẽ run lên, ánh mắt của nàng trong veo mang theo một tầng hơi nước ngước lên nhìn hắn:

- Ngài... ngài biết tỷ tỷ của ta?

A Khờ nhìn nàng gật đầu mỉm cười, rồi khẽ đưa tay chạm lên cái dấu ấn màu đỏ in trên trán của nàng. Nàng bị động tác của hắn dọa đến phát khiếp. Hắn nhưng mà đem hai vai của nàng giữ chặt, mày nhíu lại đầy vẻ giận dữ:

- Nói đi, là ai đã đem cái dấu ấn này in lên trán ngươi?

Lời này của hắn làm cho một gã trung niên mập mạp đứng ở gần đó hai đầu gối run lên cằm cặp, quỳ mạnh xuống đất mà dập đầu kêu to:

- Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng! Nàng là do ta mua về từ chợ nô lệ, ta thấy nàng xinh đẹp lại có thực lực không tệ nên mới dẫn đi theo. Ta chỉ là đem nàng làm người hầu, tuyệt chưa làm ra cái gì quá đáng với nàng! Xin ngài hãy tin ta, nàng ta tuyệt đối vẫn còn trong sạch! Ta xin thề với ngài!

A Khờ không nói một lời, tay phải vỗ xuống, đem đầu của gã đàn ông mập mạp đánh nát như tương. Nhìn thấy cảnh tượng này không ít tu sĩ tán tu sợ hãi mà bỏ chạy. A Khờ cũng không có đuổi theo, mà để mặc cho con rồng nhỏ Tiểu Long lao đến, đem đám tu sĩ này đốt đến không còn hình thù. Tất cả những người còn lại đều bị kịch liệt chấn nhíp rồi. A Khờ đem thiếu nữ trước mặt chỉnh chu lại quần áo một lần nữa, mới ân cần hỏi thăm:

- Ngươi nói đi, ngươi làm sao lại bị bắt bán thành nô lệ? Tỷ tỷ của ngươi không có bị làm sao chứ?

Nàng nghe hắn hỏi hơi có chút sợ hãi nói ra:

- Ta... ta không biết! Lúc ta bị bắt đi thì tỷ tỷ cũng bị người ta bắt đi, cả đại ca của ta cũng bị bắt. Bọn họ đều bị đưa về một tòa thành nào đó của nhân loại, ta cũng không biết rõ tên. Ta là bị bắt đi nửa đường thì được người kia mua lại. Hắn thấy ta xinh đẹp, nên có ý... có ý muốn ta hầu hạ cho hắn. Nhưng... nhưng hắn quả thật là chưa kịp đụng đến người ta thì đã bị ngài giết chết rồi!

Nàng lời nói tuy có chút run rẩy nhưng lại ý tứ rất rõ ràng. A Khờ lửa giận trong lòng suýt nữa bộc phát đem cái thây của tên mập kia đánh tan. Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, miệng thì thầm bên tai của nàng:

- Tiêu Mỵ, ngươi yên tâm đi! Có ta ở đây rồi, ta sẽ không để ai ức hiếp ngươi nữa đâu!

Tiêu Mỵ cũng không biết người thanh niên này tại sao lại biết được tên của mình. Nhưng cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, nàng như có chút quen thuộc, lại như có cái gì đó vẫn không kịp thích ứng. Hắn thấy nàng hơi động đậy liền biết lúc này mình hơi có chút thất thố, nên vội buông nàng ra mà nói:

- Xin lỗi, là ta đã làm ngươi sợ hãi rồi!

Nàng nhìn hắn cười, nụ cười trong vắt của nàng làm hắn liên tưởng đến nụ cười của một thiếu nữ, một thiếu nữ mà dù là trong mơ hay thực tại, hắn đều luôn luôn nhớ thương trong lòng.

- Tiêu Lăng, rốt cuộc nàng đang ở đâu?

A Khờ ánh mắt đỏ hoe nhìn về một phía chân trời xa xôi. Mặc dù nói hắn đã gặp qua Tiêu Lăng một lần bên trong bảo tháp, nhưng người này cũng chỉ là một cỗ phân thân của Minh Nguyệt cung cung chủ. Hắn cũng không biết, cuối cùng ai mới là Tiêu Lăng thật sự. Hay nói đúng hơn, trong lòng hắn ai mới là Tiêu Lăng mà hắn yêu thương nhất.

Bỏ lại những rắc rối trong lòng, A Khờ đem theo nhóm người Sở Kỳ và một ít tên tán tu muốn đi theo lưu lại ấn ký mà bắt đầu hành trình đến một tòa thành nằm ở phía tây biên giới Đại Việt Đế quốc, Hắc Thạch Thành. Lại nói, nhóm người Nhược Tử sau khi cùng nhau vây công Thanh Dực hoàng tử thất bại, để hắn chạy thoát trở ra. Các nàng liền chia nhau đi tìm tung tích của A Khờ cùng với quả trứng rồng bị mất tích. Một lần này, Long Tinh Nguyệt mang theo không gian pháp bảo của A Khờ đeo vào trên người. Đi bên cạnh nàng còn có Phán Quan và hai quỷ hồn Hắc Bạch Vô Thường. Mỹ Hầu Vương và Ngưu Ma Vương đều đã tách ra đi riêng. Mà Nhược Tử thì đem theo quân đội của mình tập hợp với các thế lực của Đại Việt Đế quốc để thu tin tức.

Trong một cái rừng cây nho nhỏ, nhóm người Long Tinh Nguyệt dừng lại tạm thời nghỉ chân một lúc. Nhược Lan cái bụng lúc này càng ngày càng muốn nhô ra, không biết mấy dạo gần đây làm sao trong người nàng tu vi đột nhiên tăng mạnh, bây giờ tu vi của nàng đã bước vào cảnh giới tông sư. Mà Lục Thanh Y và Bạch Tố Tố đều nhìn bụng nàng mà rất ngưỡng mộ. Bạch Tố Tố là người nhìn nàng ngưỡng mộ nhất:

- Lan tỷ, ta làm sao cùng với phu quân song tu nhiều lần như vậy mà bụng của ta còn chưa lớn lên? Ta cũng muốn bụng mình lớn lên như bụng của tỷ tỷ vậy!

Tuy tu vi của các nàng cách biệt rất xa, nhưng dựa trên bối phận hai nàng Lục Thanh Y và Bạch Tố Tố phải kêu Nhược Lan một tiếng tỷ tỷ mới phải phép. Nhược Lan biết tính tình của nàng thiện lương, nghĩ ra cái gì liền nói cái đó, không có cẩn thận và mưu kế được như Lục Thanh Y, nên chỉ cười hiền mà nói ra:

- Là ta với chàng lúc trước còn là phàm nhân có quan hệ nên mới thụ thai được. Các ngươi tu vi cao như vậy, muốn thụ thai cũng không có dễ dàng đâu.

Nghe Nhược Lan nói ra lời đó sắc mặt của Tố Tố có chút không vui:

- Như vậy... như vậy nếu như sau này ta không thể có con với phu quân, phu quân liệu có bỏ rơi ta không?

Nàng hỏi ra ai cũng im lặng mà không nói. Đặc biệt là Lục Thanh Y, nàng ta thừa biết địa vị của mình ở trong lòng A Khờ đều kém rất xa Nhược Lan và Tố Tố. Mà nàng cũng biết cái tên phu quân này rất là hoa tâm, đến một lúc quả nhiên như lời Tố Tố nói ra không phải nàng là người rất có thể bị hắn vứt bỏ hay sao. Nhìn thấy khung cảnh trầm lắng nặng nề, Linh Diễm Vương bất đắc dĩ mới đứng dạy chen vô:

- Thưa mấy vị nữ chủ nhân, mấy vị nếu muốn thụ thai, không phải là không có cách! Tộc người rắn chúng ta vốn dĩ là có một cái bí pháp làm ra được loại chuyện này. Nhưng cái này cũng không phải là chắc chắn mười phần đạt đến mười phần. Bên trong còn có ẩn chứa một ít nguy hiểm nhất định! Nếu các vị không ngại nghe đến thì ta sẽ nói ra cho mà nghe!

Vừa nghe xong chuyện này ánh mắt hai nữ yêu xà liền sáng lên. Đặc biệt là ánh mắt của Lục Thanh Y, nhưng nàng không ngốc giống như muội muội Bạch Tố Tố của mình. Nàng dè chừng mà nhìn sang Linh Diễm Vương:

- Ngươi chưa từng kết hôn, làm sao ngươi biết được loại chuyện này?

Những người có mặt ở đây ngoại trừ Tiêu Lăng do con thỏ trắng bên trong tòa bảo tháp biến hình đi ra là im lặng không nói lời nào, chúng nữ đều đưa ánh mắt vô cùng tò mò mà nhìn sang Linh Diễm Vương. Nàng bị nhìn đến có chút đỏ mặt, xấu hổ nói:

- Thật ra, trước đây ta cũng từng có một vị hôn phu. Nhưng mà trước khi bọn ta kết thành đạo lữ song tu, thì chàng ấy bị kẻ thù giết chết. Nên là từ đó đến nay ta chỉ có tu luyện tăng cường thực lực, hòng tìm đến kẻ thù mà báo thù cho chàng. Đáng tiếc mấy chục năm trước, kẻ đó lại bị người ta giết rồi. Cho nên cái bí thuật này ta biết đến cũng không có gì kinh ngạc. Với lại, hai nữ chủ nhân đều là xà thân hóa thành, ta nghĩ chắc không có gì bất tiện cho lắm!

Nàng nói đến cuối cùng vẫn phải đưa mắt qua nhìn đến sắc mặt của Nhược Lan một chút. Bây giờ thân phận của nàng chính là nô lệ của A Khờ, trước mặt mấy nữ chủ nhân này vẫn phải cúi thấp đàu. Mặc dù điều này cũng không có ai ép buộc đến nàng, nàng vẫn phải lưu tâm một chút. Nhược Lan hiểu ý tứ của Linh Diễm Vương nên mới đứng dậy nói ra:

- Chuyện sinh con đẻ cái cho phu quân là trách nhiệm của nữ nhân bọn ta! Nếu các nàng đã được phu quân đem về ngà rồi, thì cũng nên để các nàng ấy gánh lấy trách nhiệm này đi! Thôi, ta cản thấy hơi mệt! Ta muốn đi nghỉ ngơi một chút!

Thấy nàng rơi đi, Linh Diẽm Vương rất tinh ý gọi ra Bạch U, Bạch Lan nói:

- Hai người các ngươi đi theo chăm sóc nữ chủ nhân! Còn chuyện ở đây có ta lo là được rồi!

Hai nàng Bach U và Bạch Lan liền vâng dạ mà lui ra. Còn Linh Diễm Vương thì lúc này mới ngồi xuống giảng giải cho chúng nữ nghe về mấy thuật phòng the dành cho nữ xà để dễ bề sinh con. Các nàng ban đầu nghe đến đều rất ngượng ngùng. Đặc biệt là thánh nữ xà tộc U Lan và hai thị tỳ Bạch Liên, Bạch Linh. Nhưng nghe dần đến về sau ánh mắt ai nấy cùng đều chăm chú, hơi thở gấp gáp hẳn lên. Mà Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đang ở bên ngoài đi tuần tra nên là không có cơ hội nghe đến mấy chuyện diễm lệ như vậy. Ba quỷ hồn đang ngồi thiền định mà đưa hồn lực ra ngoài dò xét, đột nhiên cả ba đều mở mắt ra nhìn nhau. Vì bọn họ lúc này phát hiện ra có một thứ vô cùng khủng khiếp đang lao đến đây. Khi ba quỷ hồn chạy vội về nơi báo tin cho chúng nữ, đã thấy các nàng đều cảnh giới mà nhìn về phương hướng cách đây mấy chục dặm phía trước.

A Khờ lúc này trên đường đi đến Hắc Thạch Thành cũng gặp phải chuyện rắc rối tương tự. Vốn dĩ mọi thứ đều rất thuận lợi, không biết là con chuột tinh Hứa Thời Thiên ăn no rồi dửng mơ, hay là ngứa tay thành thói mà đi trộm đồ của một đám nữ yêu không nên chọc đến, làm cho cả một nhóm người gần trăm người chạy đi vô cùng chật vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.