Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2: Chương 2: Lâm Minh




Mộ Thiên Tuyết rõ ràng mà lạnh lùng nhổ ra những lời này, tùy theo thân thể của nàng lăng không hóa thành điểm điểm tinh quang, toàn bộ linh hồn, thần thức hóa thành lưu quang dung nhập vào bên trong Thần tinh Ma Phương.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Thiên Minh Tử đại biến, hắn không chút do dự xé mở không gian, nghĩ muốn chạy trốn, mà đúng lúc này, năng lượng khủng bố trên Thần tinh Ma Phương bạo phát.

Phảng phất như tinh thể nổ mạnh, không gian bốn phía giống như trang giấy phá vỡ đi ra, lúc này một vạn Thần Vực cường giả đi đến Lạc Tuyết giới mới ý thức tới nguy cơ sinh tử, bọn hắn có được năng lực tự do xuyên qua giới diện, cũng nghĩ trốn vào hư không, nhưng đã không còn kịp rồi…

Không gian chung quanh bị năng lượng khủng bố trong nháy mắt hủy diệt, dòng xoáy phong bạo cực lớn cuốn bọn họ như mảnh giấy vụn đi vào, sau đó thân thể của bọn hắn hóa thành bụi bặm tan biến, linh hồn bị phong bạo quấy thành mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ linh hồn này bị dòng xoáy xoay tròn thu nạp đến bên trong Ma Phương.

Không gian sụp xuống phạm vi lớn, khiến cho một góc của Lạc Tuyết giới hoàn toàn trở thành Tử Vực, nơi này đầy dẫy không gian phong bạo hủy diệt hết thảy, mà miếng Thần tinh Ma Phương thôn phệ tất cả mảnh nhỏ linh hồn kia, cũng bị không gian phong bạo này cuốn đi, bay vào hư không...



Thất Huyền Vũ Phủ, ở thủ đô Thiên Vận Thành của Thiên Vận quốc, lưng tựa Đại Chu Sơn, do có thể thiết lập tông môn Thất Huyền Cốc truyền thừa võ học sáu trăm năm.

Làm đại tông môn Vũ Phủ, Thất Huyền Vũ Phủ có được rất nhiều truyền thừa võ học, cũng có đại sư võ học tọa trấn dạy học, tự nhiên đã trở thành Thánh Địa võ học trong suy nghĩ của tất cả người tuổi trẻ có chí tu võ của Thiên Vận quốc, đương nhiên tương ứng, cánh cửa Thất Huyền Vũ Phủ tuyển nhận đệ tử cũng tương đối cao, dùng ngàn dặm mới tìm được một để hình dung cũng không đủ.

Ngày mùa hè nắng chói chang, dưới chân núi Đại Chu Sơn, trong một mảnh rừng rậm, một thiếu niên mười mấy tuổi, hai đấm quấn quít lấy vải, trên thân trần trụi đứng ở trước một gốc cây đại thụ, một quyền lại một quyền nặng nề nện vào thân cây.

Bồng!

Bồng!

Thanh âm nặng nề vang vọng trong rừng, vỏ cây đại thụ bị nện rõ ràng hãm xuống dưới một khối, lộ ra mộc chất màu xám trắng, trên mộc chất mang theo điểm điểm vết máu.

Thiếu niên tên là Lâm Minh, có được thiên phú tam phẩm võ học.

Tại Thiên Vận quốc, có một nửa người hoàn toàn không có võ học thiên phú, căn bản không thích hợp luyện võ.

Trong một nửa khác lại có tám phần trở lên chỉ có nhất phẩm võ học thiên phú, cho dù luyện võ cũng sẽ không có bất luận thành tựu gì.

Còn lại mười không còn một thì đó, đại khái có chín thành có nhị phẩm võ học thiên phú, nếu chăm chỉ luyện võ mà nói, ngược lại có thể có chút thành tựu, nhưng muốn trở thành cao thủ võ đạo lại là hi vọng xa vời.

Tam đẳng võ học thiên phú của Lâm Minh có thể nói là thượng đẳng, miễn cưỡng cũng coi là trong trăm có một, nhưng mà cái võ học thiên phú này, muốn đi Thất Huyền Vũ Phủ vẫn còn kém không ít!

Lâm Minh rất rõ ràng điểm này, vừa vặn nữ hài Lan Vân Nguyệt với Lâm Minh cùng nhau lớn lên, cùng một chỗ tu luyện, đồng dạng như Lâm Minh, có được tam phẩm thiên phú, hai người liền cùng một chỗ ước định thi vào Thiên Vận Vũ Phủ, so với Thất Huyền Vũ Phủ kém hơn không ít.

Thiên Vận Vũ Phủ là một phần của Thiên Vận quốc, thành lập đến bây giờ không quá tám mươi năm, công pháp, truyền thừa, nội tình đều rất có hạn, mà công pháp võ học truyền thừa đối võ giả rất quan trọng, nếu không có công pháp võ học tốt, muốn hoàn thành giai đoạn luyện thể, ngưng tụ kinh mạch là khó như lên trời.

Ngưng Mạch kỳ là cảnh giới mà phần đông võ giả hướng tới, cũng là ranh giới thứ nhất của tu võ chi đạo, một khi ngưng mạch, tuổi thọ của võ giả gia tăng thật lớn, hơn nữa có thể được phong làm quý tộc, cả đời cẩm y ngọc thực, phúc để tử tôn.

Mà ở phương diện bồi dưỡng Ngưng Mạch võ giả, Thiên Vận Vũ Phủ kém Thất Huyền Vũ Phủ quá nhiều.

Lâm Minh một lòng cầu học, tự nhiên cũng mộng tưởng có thể đi Thất Huyền Vũ Phủ, thiên phú không đủ mà nói, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ cùng nghị lực để đả động giám khảo, bất quá hi vọng không phải quá lớn, mà một khi tiến vào Vũ Phủ kiểm tra thất bại, phải cần lãng phí nửa năm thời gian chờ đợi tiếp theo, đối võ giả mà nói, thời gian đồng dạng rất quý giá.

Căn cứ vào điểm này, lại thêm nguyên nhân Lan Vân Nguyệt, Lâm Minh liền quyết định tiến vào Thiên Vận Vũ Phủ.

Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt qua nhiều năm như vậy cùng một chỗ tu luyện, cùng nhau chơi đùa, tuy bởi vì tuổi còn nhỏ quá, không có đến tình trạng đàm hôn luận gả, nhưng giữa hai người đã có tình cảm mông lung, mà phụ mẫu của Lâm Minh cũng rất yêu mến Lan Vân Nguyệt, thường xuyên gọi Lan Vân Nguyệt về nhà ăn cơm.

Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt trong lúc đó một mực có hảo cảm lẫn nhau, giữa hai người chỉ còn một cửa sổ hơi mỏng, chỉ đợi tuổi của song phương lại lớn thêm một chút, sẽ xuyên phá cửa sổ này.

Lâm Minh đối với ước định giữa hai người rất xem trọng, hắn quyết định, mặc dù ở Thiên Vận Vũ Phủ, hắn cũng phải trùng kích Ngưng Mạch cảnh!

Nhưng mà ngày Thiên Vận Vũ Phủ kiểm tra, Lan Vân Nguyệt lại không xuất hiện.

Lâm Minh vốn tưởng rằng Lan Vân Nguyệt bởi vì có chút sự tình không có thể tới, về sau mới biết được, Lan Vân Nguyệt tiến nhập Thất Huyền Vũ Phủ, mà tiến cử nàng trở thành đệ tử Thất Huyền Vũ Phủ chính là Thanh Tang Thành đệ nhất gia tộc Chu gia, thiên tài thiếu gia Chu Viêm.

Tuy Lâm Minh chỉ có mười lăm tuổi, nhưng mà thuở nhỏ theo phụ mẫu lưu lạc ở bên ngoài, tâm trí khách quan thục hơn hài tử cùng tuổi, hắn biết rõ Chu Viêm tiến cử Lan Vân Nguyệt vào Thất Huyền Vũ Phủ ý vị như thế nào.

Đại gia tộc như Chu gia, đệ tử tuyển thê tử chẳng những phải xem dung mạo khí chất nhà gái, hơn nữa phải xem thiên tư võ học, thiên tư cao, khả năng sinh ra hậu đại thiên tài sẽ rất lớn. Tuy gia thế Lan Vân Nguyệt bình thường, nhưng nữ hài có tam phẩm thượng đẳng thiên phú là cực kỳ không tệ .

Tuy Chu gia muốn tìm thiên tư cao hơn cũng không phải là không có, nhưng mà bản thân dung mạo Lan Vân Nguyệt xinh đẹp, khí chất xuất chúng, cho nên, Chu Viêm thích nàng cũng rất bình thường.

Còn đối với Lan Vân Nguyệt mà nói, Thất Huyền Vũ Phủ cùng Thiên Vận Vũ Phủ, vô luận là kỳ ngộ, vinh quang cùng khả năng lấy được thành tựu sau này, hai người đều không thể so sánh, nhất là hấp dẫn bước vào Ngưng Mạch cảnh, đem thanh xuân kéo dài mấy chục năm, càng làm cho nữ hài tử không cách nào kháng cự.

Đối mặt hấp dẫn như vậy, chỉ sợ không riêng gì Lan Vân Nguyệt, có lẽ đại đa số nữ hài đồng dạng sẽ chọn Chu Viêm, thực tế bản thân dung mạo của Chu Viêm cũng không tệ, gia thế và tiền đồ càng là hơn xa Lâm Minh.

Tuy trong nội tâm hiểu rõ, nhưng mà chuyện này đối với Lâm Minh không có đả kích là không thể nào, hắn nhốt mình ở trong phòng ba ngày, ba ngày sau, hắn ra khỏi phòng, ăn cơm, ngủ, tu luyện, hơn nữa tu luyện so với trước kia càng thêm khắc khổ.

Trước lúc Lan Vân Nguyệt rời đi, hắn lập chí đột phá Ngưng Mạch kỳ, truy cầu cảnh giới võ học rất cao, hiện tại Lâm Minh như trước như thế. Nếu như nói lúc trước trong lòng hắn còn có chút buông lỏng mà nói, như vậy sau khi Lan Vân Nguyệt rời đi, ngược lại càng thêm kiên định ý chí của hắn.

Hắn quyết định sửa thi Thất Huyền Vũ Phủ, mặc dù quá trình này khó khăn nặng nề.

Bồng!

Bồng!

Nắm tay nặng nề nện lên thân cây, loại cây này tên là Thiết Mộc, chẳng những vỏ cây cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa có năng lực tự lành rất mạnh, rất nhiều võ đạo sơ học giả đều chọn loại Thiết Mộc này luyện lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.