Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 3: Chương 3: Huyết Nhân Sâm




Lâm Minh không biết đánh bao nhiêu quyền, rốt cục đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, hắn vịn thân cây ngồi xuống trên một tảng đá, từ trong hành trang trên mặt đất lấy ra thảo dược, sau khi vò nát liền vẽ loạn lên vết thương chồng chất trên nắm tay, người luyện võ nhất định phải thường xuyên sử dụng dược thảo trị thể, nếu không sẽ lưu lại ám thương, ám thương tích lũy nhiều, sau này có thể tàn phế thậm chí tử vong.

Thảo dược này tên là Thiết Tuyến Thảo, lấy cái tên này, mặc dù trong Thiết Tuyến Thảo sinh ra chất lỏng lục sắc có công hiệu chữa thương, nhưng mà khi dùng Thiết Tuyến Thảo chữa thương, sẽ đau đớn toàn tâm.

Lâm Minh cắn răng nhịn xuống loại đau nhức này, từ trong bao lấy ra vải trắng mới, một vòng một vòng băng bó nắm tay lại.

Trên thực tế, dược thảo so với Thiết Tuyến Thảo càng hữu hiệu, dược tính lại ôn hòa có rất nhiều, nhưng đều không ngoại lệ, giá cả sang quý, dùng gia cảnh của Lâm Minh căn bản không cách nào mua nổi.

Cha mẹ của Lâm Minh ở Thanh Tang Thành kinh doanh một tửu lâu quy mô không nhỏ, nhưng mà tài sản tửu lâu này cũng không thuộc về phụ mẫu Lâm Minh, mà là thuộc về Lâm thị gia tộc của Thanh Tang Thành.

Tuy Lâm Minh cũng họ Lâm, nhưng mà cùng người trong Lâm thị gia tộc tộc đã cách vài đời huyết thống, người trong tộc đem một bộ phận sản nghiệp giao cho chi thứ, họ hàng xa, phụ mẫu của Lâm Minh kinh doanh tửu lâu này, hàng năm ngoại trừ phần trăm gia về gia tộc, phần thu vào có thể nói tương đối khả quan, dùng để sinh hoạt giàu có là dư dả, nhưng mà dùng để cung cấp cho Lâm Minh luyện võ là lấy trứng chọi đá.

Vốn phụ mẫu của Lâm Minh hi vọng Lâm Minh có thể kế thừa gia nghiệp, làm một chưởng quỹ tửu lâu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Minh một lòng cầu học, liền lấy toàn bộ tích súc trong nhà ra, mua sắm dược tài chữa thương cho Lâm Minh.

Bây giờ, tích súc trong nhà từng chút từng chút tiêu hao, mà Lâm Minh lại thủy chung dừng lại ở Luyện Thể tầng thứ nhất.

Luyện Thể kỳ là giai đoạn thứ nhất của tu võ, dẫn chân nguyên tôi thể, tổng cộng có lục trọng, nhất trọng luyện lực, nhị trọng luyện nhục, tam trọng luyện tạng, tứ trọng dịch cân, ngũ trọng rèn cốt, lục trọng ngưng mạch. Sau đó võ giả sẽ bước vào giai đoạn Tụ Nguyên.

Dùng Thiết Tuyến Thảo bôi tốt miệng vết thương, Lâm Minh nghỉ ngơi nửa canh giờ, để cho miệng vết thương đầy đủ hấp thu dược lực thảo dược, thời điểm hắn đứng người lên chuẩn bị tiếp tục luyện quyền, một thiếu niên dáng người mập mạp, trong tay cầm một thanh trường kiếm tinh xảo từ trong rừng cây đi ra, hắn chứng kiến Lâm Minh liền cười hì hì nói:

- Minh ca, hôm nay là thời gian Thất Huyền Vũ Phủ báo danh nhập môn khảo hạch, ngươi không phải đã quên chứ, còn ở nơi này luyện quyền?

Thiếu niên này tên là Lâm Tiểu Đông, tuổi so với Lâm Minh ít hơn, hắn từ nhỏ với Lâm Minh cùng nhau lớn lên, là huynh đệ quan hệ rất thiết.

Lâm Tiểu Đông là đệ tử dòng chính Lâm gia, bất quá tuy nói là đệ tử dòng chính, nhưng đệ tử dòng chính trong gia tộc cũng có địa vị cao thấp, Lâm Tiểu Đông hoàn toàn là thuộc về đoạn kết, cha mẹ của Lâm Tiểu Đông đồng dạng là kinh thương, đi với nhà Lâm Minh vô cùng gần.

Lâm Minh nhìn Lâm Tiểu Đông, sau đó liền chuyển hướng tới cái cọc gỗ, nói ra:

- Vừa mới bắt đầu người báo danh rất nhiều, xếp hàng phải mất một hai canh giờ, ở nơi đó đợi cũng là lãng phí thời gian.

- Kháo, chút thời gian này huynh cũng không buông tha, không đến mức như vậy a.

Lâm Tiểu Đông có chút khoa trương nói, hắn đến gần cái cọc gỗ, chứng kiến quyền ấn cùng vết máu loang lổ trên cọc gỗ, lại nhìn hai tay tràn đầy băng vải của Lâm Minh, liền hít một ngụm lương khí, nói ra:

- Huynh thật sự là đủ điên khùng, Thiết Mộc bị huynh đánh thành cái dạng này, luyện pháp như vậy, chỉ dựa vào Thiết Tuyến Thảo mà nói, huynh chưa thành tài đã bị tàn phế!

Lâm Minh không nói chuyện, võ đạo chi lộ, là cùng trời tranh mệnh, dùng tam phẩm thiên phú của hắn, muốn bước vào Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch kỳ là rất khó, nếu như lúc tuổi còn trẻ không cố gắng, tuyệt đối là không có hi vọng.

Nếu như liều mạng, tuy khả năng sẽ tích ám thương tàn phế, nhưng cũng có khả năng thành công trước khi ám thương tích lũy phát tác, một khi thành công bước vào Ngưng Mạch kỳ, chân nguyên rèn luyện thân thể, ám thương sẽ biến mất.

Đối với Lâm Minh mà nói, đây là tử chiến đến cùng, cũng là một hồi đánh bạc để lên tánh mạng.

Lâm Tiểu Đông thở dài một hơi, từ trong lòng ngực móc ra một cái bao bố, từng tầng mở ra, nói ra:

- Minh ca, cái này cho huynh.

Lâm Minh nhìn lại, liền thấy một cây Huyết Nhân Sâm đỏ tươi như máu lẳng lặng nằm ở trong bao vải, cây Huyết Nhân Sâm này nhìn về phía trên ít nhất cũng một trăm năm, là cực phẩm dưỡng thương dưỡng huyết, mỗi lần dùng một phiến mỏng cũng đủ, hơn nữa dược tính ôn hòa, dược lực cường đại, cây sâm này giá trị ít nhất cũng hơn một trăm năm mươi lượng hoàng kim, tương đương với một năm thu vào của gia đình Lâm Minh.

Thân thể Lâm Minh ngưng một chút, lắc đầu nói:

- Cây Huyết Nhân Sâm này huynh không thể nhận.

Huynh đệ là huynh đệ, nhưng mà Huyết Nhân Sâm này quá quý trọng, gia đình Lâm Tiểu Đông chỉ là đoạn kết của dòng chính Lâm gia, tuy gia cảnh tốt hơn nhiều so với nhà Lâm Minh, nhưng nếu như dùng để cung cấp cho Lâm Tiểu Đông tu luyện mà nói, cũng sẽ không dư dả đi đến nơi nào.

Lâm Tiểu Đông lại đem Huyết Nhân Sâm kín đáo đưa cho Lâm Minh, nói ra:

- Huyết Nhân Sâm này chính là mua cho huynh, đệ tu luyện bữa đực bữa cái, ám thương trên người có cái rắm, dùng cái này chính là lãng phí, huynh không cần để ý, huynh lại trả trở về sẽ không có ý nghĩa, kỳ thật phụ thân của đệ đối với đệ cũng không có yêu cầu cao gì, chỉ là hi vọng đệ đời này có thể bảo trụ danh phận dòng chính Lâm gia, đừng để mất đi là được.

Lâm Minh trầm mặc một lát, vẫn là thu Huyết Nhân Sâm vào, nói ra:

- Hảo, Huyết Nhân Sâm này huynh nhận, có cây nhân sâm này, huynh càng có khả năng phá tan Ngưng Mạch cảnh.

- Ha ha, như vậy mới phải chứ, chẳng những xung phá Ngưng Mạch cảnh, hơn nữa phải đánh trở mình tên cẩu tạp chủng Chu Viêm kia, lão tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt!

Chu Viêm...

Lâm Minh thở nhẹ một hơi, thiên phú của mình không tệ, nhưng mà thiên phú của Chu Viêm lại là tuyệt đỉnh, Chu Viêm đã sớm được Thất Huyền Vũ Phủ chọn trúng tuyển, hơn nữa là đệ tử cao cấp trong Thiên Chi Phủ, thực lực đạt tới luyện thể tầng ba đỉnh phong, dù vậy, Lâm Minh y nguyên vì mình định ra mục tiêu siêu việt Chu Viêm.

Không phải là vì Lan Vân Nguyệt, mà đây là một cánh cửa tất yếu phải vượt qua trên võ đạo chi lộ, là tâm ma mà hắn phải vượt qua, mặc dù cuộc đời này hắn đuổi theo Chu Viêm, có khả năng phải dùng vài chục năm, thậm chí trăm năm!

...

Tại chân núi Đại Chu Sơn, có một bầy kiến trúc kéo dài đạt hai mươi dặm, nơi này chính là bản doanh của Thất Huyền Vũ Phủ cùng Thiên Vận Vũ Phủ, hôm nay là thời gian báo danh kiểm tra nhập môn của Thất Huyền Vũ Phủ, trên quảng trường trước cửa chính Thất Huyền Vũ Phủ, tụ tập một đám người.

Lâm Minh và Lâm Tiểu Đông cũng đã cố ý lùi thời gian lại, nhưng mà lúc đi đến quảng trường, bọn họ phát hiện còn là đánh giá thấp người báo danh, người báo danh sắp xếp ba đội ngũ, mỗi hàng đều dài vài chục thước, sắp xếp xuống dưới như vậy, như thế nào cũng phải hơn nửa canh giờ.

- Đợi a.

Lâm Tiểu Đông thở dài, bất đắc dĩ đứng ở cuối hàng.

- Ân.

Lâm Minh nhẹ gật đầu.

- Di, bên kia rất ít người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.