[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?

Chương 18: Chương 18




18.

Ngụy Vô Tiện kiễng mũi chân lên, xóa đi khoảng cách rất nhỏ còn lại giữa hai người bằng một nụ hôn.

Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, Ngụy Vô Tiện chợt nhận ra, nụ hôn này đến muộn quá rồi. Lúc nãy ở Tàng Thư Các, thậm chí sớm hơn, ở trên bãi cỏ, hoặc là trước khi hai người ra khỏi Tĩnh thất, hắn nên sớm hôn y.

Tình cờ thuận theo mộng cảnh mà có thể trở lại quá khứ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, những chuyện hắn muốn làm thực sự rất nhiều. Không chỉ muốn hết lòng mà yêu thương Lam Trạm của những năm này, còn muốn thăm Lam đại ca một chút, dạo quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ một vòng, tạm biệt tiểu Tư Truy bốn năm tuổi vừa mới gặp lại... Bởi vì bọn họ đều là những người thực sự quan trọng, bù đắp vào khoảng trống mười mấy năm cô độc này của Lam Vong Cơ...

Nhưng cuối cùng, dù đại não đã dùng lý trí sắp xếp tất cả, đúng lúc lại bị tình cảm khống chế hoàn toàn. Đột nhiên hắn cảm thấy, những chuyện kia có cũng được mà không có cũng được. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đáng lẽ ra ngay từ khi bắt đầu hắn vốn nên dính ở bên người Lam Vong Cơ, tận đến khi rời đi mới thôi. Dù sao bây giờ nhận ra vẫn còn chưa muộn. Hắn không để tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, tất cả mọi thứ đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hình bóng của Lam Trạm là rõ nét, duy nhất mình y mà thôi.

Cánh môi quấn quýt lấy cánh môi, thay đổi mọi góc độ mà triền miên cùng nhau. Ngụy Vô Tiện dùng lưỡi đẩy khóe miệng đang mím chặt của đối phương ra, giống như một đứa trẻ không ngừng mút mát đôi môi mềm mại kia. Không chủ động như hắn, động tác của Lam Vong Cơ lại vô cùng bị động. Từ khi hắn bắt đầu hôn, y gần như đã không thể nhúc nhích. Tận đến khi Ngụy Vô Tiện kiễng chân lên một lúc lâu rồi, y mới kịp thời giữ lấy vòng eo thon gọn, đem người siết chặt vào trong lồng ngực, phối hợp với đối phương đem nụ hôn đẩy sâu hơn. Lam Vong Cơ cảm thấy, so với lần ở núi Bách Phượng, lúc này y càng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lần vây săn đó là do y không khống chế được tình cảm của mình, hoàn toàn làm theo bản năng, vừa kích thích lại vừa mãnh liệt. Ngụy Vô Tiện lại còn giãy giụa phản kháng, vô tình kích động ham muốn chinh phục của nam nhân trẻ tuổi, khiến cho lý trí của y bị thiêu rụi không còn một mảnh, hai mắt mờ đi.

Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, y đang tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào, còn cẩn thận nghiêm túc thầm nghĩ xem bước tiếp theo nên làm cái gì...

Làm như vậy có được không?

Có khi nào Ngụy Anh sẽ không thích hay không?

Có làm hắn đau không?

Y học theo đối phương, nhấm nháp bờ môi mềm mại nhưng lại chậm chạp không dám đưa đầu lưỡi xâm chiếm lấy khoang miệng hắn như lần trước. Ngụy Vô Tiện nhận ra điều này, cũng không có bất kỳ biểu hiện thúc giục gì, thay vào đó hắn chủ động hé miệng đón nhận đầu lưỡi của y đang thăm dò bên ngoài, dùng lưỡi mình nhẹ nhàng khiêu khích Lam Vong Cơ. Hai người thăm dò lẫn nhau một chút, sau đó không nhịn được mà cuốn lấy nhau trong một trận môi lưỡi triền miên.

Sau khi phá vỡ ranh giới của chính mình, một nụ hôn kịch liệt là điều tất yếu xảy đến. Lam Vong Cơ run run đưa tay lên, vô cùng chuẩn xác mà chế trụ cái gáy của Ngụy Vô Tiện kéo lại gần. Ngụy Vô Tiện hơi ngửa đầu, Lam Vong Cơ lập tức cúi xuống, từng tấc trong khoang miệng của hắn liền bị y chiếm lĩnh hoàn toàn.

“Ưm... Lam Trạm... ưm... a...”

Trong lúc môi lưỡi giao triền, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà rên rỉ vài tiếng mơ hồ, hai tay hắn vòng lên ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ. Hắn sớm đã không còn là thiếu niên chưa trải sự đời năm đó, sẽ không vì một nụ hôn mà hoa mắt chóng mặt... Huống hồ lúc này Lam Trạm đúng là cẩn thận từng li từng tí. Hai người ôm nhau sát đến mức hắn vừa mở mắt ra thì hàng mi như cánh quạt liền khẽ lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ của người kia. Còn Lam Vong Cơ lúc này đang hơi nhíu mày, hai mắt vẫn khép chặt, rõ ràng là toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nụ hôn này. Đáy lòng của Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt đã mềm mại như nước.

Bất kể là khi nào, Lam Vong Cơ trong lúc hôn hắn đều vô cùng chuyên tâm.

Ngụy Vô Tiện chẳng suy nghĩ nữa, không hề do dự thừa dịp Lam Vong Cơ đang đặt toàn bộ sự chú ý lên nụ hôn ngọt ngào kia mà động thủ, vươn tay cởi đai lưng, mở vạt áo người ta ra.

Đương nhiên là Lam Vong Cơ biết hắn đang làm cái gì, đôi mắt nhạt màu khẽ mở, hai người gần trong gang tấc đối diện với nhau một lát. Ngụy Vô Tiện nhận thấy bàn tay vốn đang đặt trên eo lưng hắn chuyển động, Lam Vong Cơ cũng đã bắt đầu vụng về cởi quần áo của hắn ra.

Một thân bạch y trên người lúc này, chính Ngụy Vô Tiện cũng không muốn cởi ra quá sớm. Đây là quần áo Lam Vong Cơ tặng hắn, y cũng vô cùng thích nhìn thấy hắn mặc nó trên người... Hắn cậy vào việc mình làm mấy cái chuyện cởi quần lột áo của đối phương thuần thục hơn Lam Vong Cơ, động tay hai ba lần liền cởi ngoại bào của y ném xuống đất. Sau đó một bàn tay không hề đứng đắn nhắm thẳng mục tiêu vào vật nằm ở thân dưới của Lam Vong Cơ, nắm lấy vuốt ve một trận. Ngay lập tức Lam Vong Cơ toàn thân cứng đờ.

“!!!”

Tuy rằng cách một lớp trung y, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ vừa đụng vào liền cảm nhận được vật kia vừa cứng vừa nóng, ở trong lòng bàn tay hắn nảy lên một cái, mạnh mẽ chứng tỏ sự tồn tại.

Lam Vong Cơ bị hắn chạm đến như vậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là phải né tránh. Lúc này da mặt Hàm Quang Quân đã trắng bệch đến mức nào, trong lòng Ngụy Vô Tiện vốn đã sớm đoán trước được. Hắn nhanh chóng túm lấy cánh tay, giữ chặt Lam Vong Cơ đang muốn nghiêng người trốn thoát, lôi y trở về, nháy nháy mắt trêu chọc:

“Ngươi đừng có chạy nha!”

“...” Lam Vong Cơ nghẹn ngào một lúc lâu, không nói nên lời.

Lúc y bắt đầu cởi quần áo của Ngụy Vô Tiện thì đã nghĩ tới những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng khi tính khí của mình đột nhiên bị một người khác chạm vào, y vẫn cảm thấy vừa thẹn thùng vừa khẩn trương.

So với Lam Vong Cơ lúc này vô cùng ngây ngô thì Ngụy Vô Tiện đúng là vô cùng thuần thục lão luyện. Hắn thành thạo liếm khóe môi, kéo Lam Vong Cơ đang đứng trước giá sách rời đi. Người kia giống như mất sạch tất cả năng lực phản ứng thường có, ngơ ngác để hắn kéo đi, vòng qua bức bình phong mây trôi, đi đến bên cạnh giường của chính mình. Ngụy Vô Tiện để cho Lam Vong Cơ ngồi xuống giường, nhưng bản thân lại không ngồi xuống bên cạnh, mà là nửa ngồi nửa quỳ trước mặt y. Lam Vong Cơ thấy vậy liền cả kinh, còn tưởng rằng Ngụy Vô Tiện muốn hành một cái đại lễ với y, vội vàng định kéo hắn đứng dậy:

“Ngụy Anh, ngươi...”

Trong mắt Ngụy Vô Tiện có một tia tà ý thoáng qua, lại vươn tay nhẹ vuốt ve hạ thân y một cái, khiến cho câu nói dang dở ngay lập tức bị kìm hãm lại trong một tiếng hít thở nặng nề. Hắn một bên cách một lớp vải tiếp tục xoa nắn chỗ kia, vô cùng khéo léo, lực đạo vừa đủ, một bên cười nói với Lam Vong Cơ:

“Lam Trạm, đến lúc này rồi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể nói đến chuyện lễ nghĩa gì gì đó hay sao?”

Lam Vong Cơ bị hắn nói trúng tâm tư: “...”

Hai tay y siết chặt, đặt dọc bên người, vành tai đã đỏ cả lên, khóe mắt cũng có chút phiếm hồng, có lẽ là do xấu hổ. Ngụy Anh có thể vì y mà làm loại chuyện như vậy, bàn tay của Ngụy Vô Tiện đang cách một lớp quần nắm lấy chỗ tư mật của y... chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi đại não của Lam Vong Cơ đã loạn thành một mảng nhão như hồ dán, nghĩ cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ hận không thể một chưởng tự đánh ngất chính mình. Nhưng dù hạ quyết tâm đến mấy cũng không thể xuống tay, muốn tận mắt nhìn thấy tiếp theo Ngụy Anh sẽ làm gì.

Hầu kết của y trượt lên trượt xuống trên cần cổ trắng ngần, tiếng cự tuyệt dứt khoát làm cách nào cũng không nói nên lời, chỉ là cảm thấy không thể trầm luân trong dục vọng như thế này. Dường như Ngụy Vô Tiện biết y đang nghĩ gì trong đầu, chỉ cười cười chứ không trêu chọc thêm, vô cùng thuần thục lưu loát mà cởi quần Lam Vong Cơ ra, đem thứ mà hắn vừa sờ soạng khiêu khích cả nửa ngày nắm trong tay. Nếu Lam Vong Cơ không dám chủ động, hắn sẽ giúp y “chủ động“...

Hạ thân của Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi cũng lớn không khác gì khi ở tương lai. Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy vật hùng vĩ kia, trong đầu liền nghĩ đến cảnh tượng nó ở trong cơ thể mình vào ra không ngừng, nhịn không được mà nuốt khan, mấy ngón tay khép lại, ôm lấy phần gốc nam căn ước lượng một chút, sau đó thử vuốt ve lên xuống mấy lần.

Lam Vong Cơ: “...”

Y mím môi lại, cắn chặt khớp hàm, dùng hết sức bình sinh mà kiềm chế mình, hai tay siết chặt lấy chăn đệm bên dưới. Ngụy Vô Tiện thấy cảnh này, trong lòng bỗng dưng buồn cười: nhìn bộ dạng này xem, có khác gì là hắn đang khinh bạc y không.

Nghĩ kỹ lại, Di Lăng lão tổ kinh nghiệm phong phú bắt nạt Hàm Quang Quân mới hơn hai mươi tuổi... nói như vậy hình như cũng không sai.

Nhưng mà hắn không biết, sự ẩn nhẫn cùng quẫn bách của Lam Vong Cơ lúc này không phải chỉ đơn giản xuất phát từ sự ngượng ngùng hay là từ sự cố chấp với cái thứ gọi là quy phạm kia.

Trước đó Lam Vong Cơ đã từng có lần mơ thấy tình cảnh tương tự... Ngụy Vô Tiện quỳ trước mặt y, hoặc ghé vào bên giường của y, cười như không cười nhìn y, ngón tay như có như không vạch trên ngực y vài đường khiêu khích. Lúc ấy, Lam Vong Cơ biết rõ ràng là mình đang nằm mơ, trong lòng vô cùng bình tĩnh, không chút lưu tình mà kéo Ngụy Vô Tiện lại gần, mặt không biết sắc mà giữ lấy cằm hắn hôn lên. Vừa phóng đãng vừa mãn nguyện...

Nhưng bây giờ thì khác, hiên tại rõ ràng không phải là “mơ”, nhưng dù cho thế nào cũng cảm thấy bản thân giống như đang đắm chìm trong một giấc mộng. Trong nháy mắt Lam Vong Cơ đã thực sự nghĩ rằng, cho dù là mơ, lần này... y cũng không muốn tỉnh.

Ngụy Vô Tiện ngồi giữa hai chân, dùng tay vỗ về y, Lam Vong Cơ có thể cảm nhận được hạ thân của mình trong tay hắn càng ngày càng cứng... Đó là phản ứng sinh lý bình thường của nam nhân, đã vậy Ngụy Vô Tiện còn ngẩng đầu lên, cố tình hỏi y:

“Lam Trạm, sờ như vậy có thoải mái không?”

Trái tim Lam Vong Cơ đập thình thịch như gõ trống, không thể trả lời. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:

“Lam Trạm, ngươi đang nhìn đi đâu đấy? Ngươi nhìn ta này.”

“Nhìn ta đi, ta là của ngươi.”

Lam Vong Cơ hung hăng cắn lên môi dưới của chính mình. Y đã từng nhiều lần chính tay đánh nát ảo cảnh sinh ra từ tâm ma của bản thân. Cho đến tận lúc này y mới nhận ra rằng, vốn dĩ y có thể làm vậy bởi lẽ những thứ kia cùng lắm chỉ là do chính y tưởng tượng ra. Nhưng những gì trước mắt lại không phải ảo giác sinh ra từ tiềm thức của y.

Y có thể khống chế bản thân, nhưng lại không thể thắng nổi Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ từ từ quay đầu lại, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Vô Tiện. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy, nhưng dường như đối phương lại càng thêm hưng phấn, hai tay lại càng ra sức hầu hạ cự vật đang trướng đỏ kia. Lam Vong Cơ cố gắng kìm nén lại tiếng thở dốc trong cổ họng, thấp giọng kêu:

“Ngụy Anh.”

Thanh âm trầm thấp từ tính vì dục vọng mà trở nên khàn đục hẳn đi. Ngụy Vô Tiện đáp lại lời y:

“Ơi?”

Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, thận trọng cân nhắc rồi mới nói tiếp:

“Tại sao ngươi đột nhiên... lại đối xử với ta như thế này?”

Ngụy Vô Tiện nhìn y, có chút sửng sốt.

Trong lòng Lam Vong Cơ, nếu có bỏ qua lần ở Bất Dạ Thiên kia thì lần gần nhất bọn họ gặp nhau cũng là ở Loạn Táng Cương, cho dù hắn không cố ý nhưng vẫn vô cùng bảo trì khoảng cách giữa hai người. Cho dù Ngụy Vô Tiện đúng là được người ta hiến xá sống lại, thái độ của hắn đối với y cũng không thể lập tức phát sinh sự biến hóa lớn đến vậy.

Ngụy Vô Tiện tạm thời dừng động tác trong tay lại. Ánh mắt hắn buông xuống, cẩn thận mà suy nghĩ, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Lam Vong Cơ mà hỏi ngược lại y:

“Còn ngươi thì sao Lam Trạm? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Hai mắt Lam Vong Cơ bỗng chốc trừng lớn:

“Ta...”

Đúng vậy, người thay đổi không chỉ có mình Ngụy Vô Tiện. Chính thái độ của y so với lúc trước không phải mới là thực sự khác biệt hay sao? Y có chút chán nản, cúi đầu nói:

“Ta là bởi vì...”

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đem ngón trỏ đặt lên bờ môi y:

“Suỵt!”

Lam Vong Cơ: “...”

Ngón tay kia vừa mới chạm qua dương v*t của y, bên trên vẫn còn lưu lại mùi. Mày kiếm của Lam Vong Cơ hơi nhướn lên, Ngụy Vô Tiện cũng ý thức được điểm này, nhanh chóng thu tay về. Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm, tất cả đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Hắn cúi người xuống, hôn lên bắp đùi trần trụi của Lam Vong Cơ một cái rồi làm tiếp chuyện đang dang dở. Dùng tay xoa nắn hai cái, ngay lập tức đem dương v*t vừa có chút mềm xuống lộng đến mức triệt để thẳng đứng lên. Hắn hơi dịch đầu gối một chút, đổi tư thế, hít vào một hơi, không chút do dự cúi đầu, há miệng ngậm lấy phân thân to lớn của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ vì cái gì mà thay đổi? Đáp án vô cùng rõ ràng. Bởi vì với y, Ngụy Vô Tiện đã từng chết một lần. Cảm giác mất đi Ngụy Vô Tiện, y đã từng nếm qua. Mất rồi, mới nhận ra mình yêu người nọ đến nhường nào.

Nhưng còn Ngụy Vô Tiện hắn thì sao? Hắn đặt tay lên ngực, tự hỏi trái tim mình. Hắn chưa từng mất đi Lam Vong Cơ, tại sao lại cũng có biến chuyển lớn như vậy?

Hắn nghĩ rằng, không phải vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì hắn có được Lam Vong Cơ.

Bởi vì hắn chiếm được trái tim của Lam Vong Cơ, cho nên mới trở thành như vậy.

Có được, mới nhận ra người này tốt đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.