Võng Du Thiên Hạ

Chương 21: Chương 21: Thế giới hiện thực 2




Ở lúc tuyệt vọng lan tràn này, hai nữ sinh lại nhìn thấy qua cửa sổ phía dưới sân một nam sinh trong tay cầm một cây thương, hướng về phía toà cao ốc này giết tới.

- Hắn tới cứu chúng ta sao?

Một nữ sinh kinh ngạc mở ra miệng nói.

- Woa! Hắn đang xông qua tới bên này, quá đẹp trai xuất sắc rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp nhất nữ sinh có chút hoa si nhìn phía dưới sân, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ biểu tình.

Nữ sinh này mặc dù dáng dấp có chút thấp bé đáng yêu, thế nhưng thân hình lại vô cùng đẹp.

Nữ sinh còn lại cũng không nhịn nổi có chút đố kỵ.

- Nhiều như vậy quái vật, hắn có thể sống sót được sao?

Cả hai nữ sinh có chút nghi ngờ tự nói. Nhưng rất nhanh cả hai liền loại bỏ suy nghĩ này, bởi vì phía dưới sân nam sinh mỗi một bước chân đi tới đều có vô số thi thể quái vật ngã xuống.

- Này, ngươi tới cứu chúng ta sao?

Khuôn mặt xinh đẹp hơn nữ sinh bất chợt hướng về phía dưới mặt đất cao giọng hô lên.

Phía bên dưới nam sinh ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó tiếp tục chém giết xung quanh quái vật, không có trả lời. Rất nhanh hắn rời khỏi hai nữ sinh trong tầm mắt.

Hai nữ sinh thất vọng rời khỏi cửa sổ, xem ra người ta không phải là tới cứu mình, mà chỉ đi ngang qua.

Người nam sinh kia chính là Hoàng Thiên. Alpha đưa hắn tới địa điểm này, qua màn hình quan sát hắn thấy đúng cảnh tượng hai cô gái này bị đồng bọn loại bỏ. Đợi lúc hai người tuyệt vọng, như vậy Hoàng Thiên xuất hiện có phải hay không anh hùng cứu mỹ nhân.

Hoàng Thiên dọn dẹp sạch sẽ quanh khu cao ốc quái vật, sau đó lại sát tiến vào cao ốc. Lúc này cao ốc bên trong lít nhít quái vật, trách không được hai cô gái kia không dám ra.

Hơn mười phút rốt cuộc cũng xử lý xong, may mắn ở đây cũng chỉ có cấp thấp quái vật cùng zoombi, nếu không hắn cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa qua Linh Linh dò xét, nơi này cùng phụ cận không có quái vật có thể gây nguy hiểm cho hắn, nếu không hắn cũng mặc kệ mỹ nhân hay không quay đầu bỏ chạy.

- Cộc.... Cộc... Cộc...

Sau khi xác định hai ngườiphòng sau đó Hoàng Thiên đưa tay gõ cửa phòng.

- Người nào?

Thanh âm khẩn trương từ bên trong truyền ra.

- Là hai người các ngươi gọi ta tới cứu, mở cửa đi. Ngoài cửa quái vật đã bị ta giết sạch.

Hoàng Thiên ở ngoài cửa lạnh như băng nói ra.

Cửa phòng từ từ mở ra, hai nữ sinh thấy được là Hoàng Thiên, liền vội vàng mở cửa kéo hắn vào bên trong.

Hoàng Thiên nhìn chung quanh một chút, rất bình thường căn phòng, vật dụng bố trí rất ấm áp, cũng rất sạch sẽ, còn có một loại nữ sinh đặc thù hương thơm.

- Ngươi có biết hay hay không nơi nào an toàn, có thể hay không dẫn chúng ta đi.

Xinh đẹp nhất nữ sinh nhìn Hoàng Thiên mở miệng nói.

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, quay đầu hiếu kỳ nhìn hai nữ sinh nói:

- Ta biết một nơi vô cùng an toàn, dù toàn bộ thành phố này bị hủy diệt nó vẫn rất an toàn, nhưng là ta tại sao phải nói cho các ngươi. Hơn nữa tại sao phải dẫn các ngươi đi.

Thanh âm của hắn có chút băng lãnh, cũng không phải là hắn lãnh huyết vô tình, mà là hắn không nghĩ lại bị người lấy oán trả ơn!

Hắn muốn khiến hai nữ sinh này hiểu được bản thân hắn không có nghĩa vụ cứu các nàng, muốn đạt được gì đó, nhất định phải bỏ đi một thứ gì đó.

Nữ sinh còn lại nghe ra Hoàng Thiên lời nói ý tứ, có chút lúng túng cười nói:

- Vị này đại ca, cám ơn ngươi có thể tới cứu chúng ta! Ta tên là Trần Ngưng Băng còn nàng gọi là Phan Uyển Nhi, chúng ta đều là sinh viên năm thứ hai đại học. Hiện tại tình thế nguy hiểm, chúng ta rất cần một nơi an toàn để trú ẩn. Đúng rồi, ngươi có chơi Thiên Hạ sao?

Hoàng Thiên mỉm cười nhìn Trần Ngưng Băng, lắc đầu nói:

- Xin lỗi.

Trần Ngưng Băng còn đang định nói gì thì bên cạnh Phan Uyển Nhi bĩu môi nói:

- Đồ nam nhân hẹp hòi, không phải là chỉ bảo ngươi dẫn chúng ta đến nơi an toàn sao?

- Các ngươi muốn tới nơi an toàn sao? Có thể! Nhưng là vừa mới ta đã giúp đỡ các ngươi quét sạch quái vật không phải sao? ta cũng không phải là người làm từ thiện, ta có thể vô điều kiện giúp các ngươi một lần, nhưng không có lần thứ hai. Các ngươi nếu như muốn càng nhiều, nhất định phải cầm ra các ngươi đối ta có giá trị đồ vật để đổi!

Hoàng Thiên ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới hai người, mặt không biểu tình nói.

Trần Ngưng Băng toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch.

Nàng đương nhiên biết rõ ý tứ của Hoàng Thiên.

Các nàng hiện tại còn có thể có đồ vật gì đối hắn có giá trị?

Trừ bỏ thân thể, các nàng căn bản là cầm không ra bất kỳ vật gì có giá trị.

Thế nhưng Vì sống sót, bản thân thật muốn như vậy sao? Tình cảnh này thời gian gần đây các nàng cũng không phải không gặp qua. Đơn giản như trong nhóm các nàng vài ngày trước có vài nữ sinh dùng thân thể đổi lấy sự bảo vệ của nam nhân. Chỉ có hai nàng là không đồng ý, cuối cùng bị vứt bỏ như hiện tại.

- Tiền... Ta có thể cho ngươi tiền. Chỉ cần ngươi đưa chúng ta đến nơi an toàn.

- Hiện tại tiền có thể có tác dụng gì sao?

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Phan Uyển Nhi trừng mắt, nghi hoặc hỏi.

Hoàng Thiên cười nhạt nhìn Phan Uyển Nhi, sau đó lại chỉ Trần Ngưng Băng nói:

- Nàng hẳn phải biết phải làm sao đi.

- Ngưng Băng ngươi biết?

Phan Uyển Nhi ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Ngưng Băng.

- Nếu như ta nguyện ý đánh đổi, ngươi có thể cứu chúng ta ra ngoài sao? Đi đến chỗ ngươi nói là an toàn nhất?

Trần Ngưng Băng không để ý đến Phan Ngọc Nhi, mà là cắn hàm răng nhìn Hoàng Thiên nói.

- Muốn đi chỗ an toàn, vậy liền nhìn các ngươi trả giá bao nhiêu?

Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, ngồi xuống trên giường, nhàn nhạt nhìn Trần Ngưng Băng.

- Đương nhiên! Ta sẽ không ép buộc các ngươi làm cái gì! Toàn bộ đều là chính các ngươi lựa chọn. Nếu như các ngươi không muốn, ta có thể lập tức rời đi nơi này.

Lúc này Phan Uyển Nhi cũng ý thức được cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc một mảnh trắng bệch.

- Hai người các ngươi cũng không phải nhất định phải làm như thế, muốn theo ta đi, liền ngoan ngoãn hiến ra ngươi thành ý, không muốn, có thể ở lại đây hoặc tự xông ra ngoài.

Dù sao nơi này xung quanh quái vật

đã bị ta dọn dẹp xong, các ngươi tự mình tìm kiếm biết đâu cũng kiếm được nơi an toàn mà không phải trả giá gì.

Hoàng Thiên mặt không biểu tình nói tiếp.

Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi cúi đầu. Hai người từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, đến trường học luôn được xem là tâm điểm, nam sinh cả trường nữ thần. Nhưng hiện nay các nàng không còn có thể như trước, lúc này chỉ có một lựa chọn duy nhất là khuất phục. Mặc dù trong Thiên Hạ các nàng thu hoạch được lực lượng cũng không yếu, nhưng bên ngoài quái vật nhiều như vậy, các nàng hoàn toàn không có khả năng xông ra ngoài chém giết. Hơn nữa nếu cứ ở trong căn phòng này mà nói, sớm muộn cũng bị quái vật tìm được. Một hai con thì không sao, nếu như số lượng lớn mà nói, các nàng không có khả năng sống sót. Đồng bạn của hai người không phải là do phát hiện nơi này quái vật quá nhiều nên mới bỏ đi sao?

Trần Ngưng Băng trầm mặc một lúc, cuối cùng mới cắn răng đứng dậy đi tới phía Hoàng Thiên. Sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên ngực mình, nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Ta có thể trả giá hết thảy. Chỉ cần ngươi giữ lời, đưa chúng ta tới nơi an toàn.

- Ta có thể đưa ngươi đi, hơn nữa đảm bảo ngươi sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Hoàng Thiên hài lòng gật đầu, sau đó bàn tay trên ngực nàng nhẹ nhàng nắn bóp một chút.

Hoàng Thiên từ trước đến nay còn chưa một lần được chạm vào ngực nữ nhân, là một cái cô nhi, hơn nữa là đại học học sinh nghèo, hắn thậm chí còn chưa từng biết yêu đương cảm giác.

Một bên Phan Uyển Nhi nhìn Trần Ngưng Băng lựa chọn, cuối cùng nàng cũng cúi đầu, chậm rãi đi tới phía hai người.

Hoàng Thiên trái ôm phải ấp, hắn như một con cọp non mới sinh ra vậy, đối với hai nữ mang theo vô hạn tò mò. Hôn một chút, sờ nơi này một chút, nơi kia một chút. Khiến hai nàng đều bật cười.

Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi toàn thân cao thấp đều bị hắn xem qua, chạm qua... Chỉ thiếu một bước cuối cùng. Nhìn dáng vẻ của hắn, hai người có thể xác định hắn trăm phần trăm là một tên trạch nam, chưa trải qua nhân sự nam nhân. Đối với Hoàng Thiên, hai người cũng không có cảm giác chán ghét hay ghét bỏ, mà có một loại không biết tên cảm giác.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Hoàng Thiên rốt cuộc hoàn thành quá trình nghiên cứu nữ nhân thân thể cấu tạo. Ngoại trừ tiểu Hoàng Thiên còn không có chính thức ra trận, còn lại những thứ khác hắn đều nghiên cứu qua.

Hai nữ từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo lại. Cũng không có để ý trên giường một người nam nhân với đôi mắt sáng ngời đang nhìn thân thể chính mình.

- Không cho phép mặc nội y.

Hoàng Thiên bất chợt phun ra một câu.

- Chủ nhân, như vậy không tốt lắm đi.

Phan Uyển Nhi lập tức phản đối nói. Dù hiện tại là tận thế, nhưng như vậy cũng không khỏi có chút không bình thường. Trần Ngưng Băng cũng gật đầu phụ hoạ.

Hoàng Thiên lông mày nhăn lại một chút, hắn sở dĩ nói như vậy chỉ để xem độ phục tùng của hai người một chút. Không nghĩ tới hai người đều lập tức phản đối, dù yêu cầu này có chút quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.