Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Cô rất biết lợi dụng sự xinh đẹp của bản thân




Trái tim Lăng Thiếu Đường bị bộ dạng xấu hổ và có phần ngốc nghếch của Kỳ Hinh hấp dẫn. Lúc anh cúi đầu xuống lại cảm thấy hai bàn tay mềm mại Kỳ Hinh nhẹ nhàng chắn trước ngực mình.

- Thiếu Đường… em… – Kỳ Hinh hơi bất an khi thấy dáng vẻ si mê của Lăng Thiếu Đường, dục vọng của đàn ông hiện rõ trong đôi mắt anh khiến cô hơi sợ. Tuy rằng cô đã không còn ở lứa tuổi thiếu nữ mộng mơ nữa nhưng cô vẫn chưa quen khi phải ở chung với Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà mị, nụ cười đầy lạnh lẽo đủ để khiến người khác đông thành băng: “Sao? Không thích à? Cô đã gả cho tôi rồi, đừng quên đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”

Sự lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường khiến trái tim Kỳ Hinh như bị kim châm. Cô cúi đầu cắn môi, hơi bất an lên tiếng: “Em… em chưa quen!”

Câu nói ấy của Kỳ Hinh khiến trái tim Lăng Thiếu Đường hơi dao động. Anh nâng cằm cô lên, áp sát đôi môi mỏng lại gần bên tai cô rồi nhẹ giọng nói: “Cô có biết bộ dạng lúc này của cô chính là đang dụ dỗ người khác phạm tội hay không?”

Kỳ Hinh hoảng hốt, hơi thở đầy nam tính của Lăng Thiếu Đường dường như bao trùm khắp cả người cô. Cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác nhưng không ngờ rằng đôi môi đỏ mọng của mình lại vô tình chạm nhẹ vào khóe miệng cương nghị của Lăng Thiếu Đường.

- Xin lỗi, em… em không cố ý! – Kỳ Hinh thấy đôi mắt thâm thúy của Lăng Thiếu Đường ngày càng tối đen lại, cô sợ hãi, vội vã giải thích.

Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh lại, bắt cô phải đối diện với anh: “Cô cả của Kỳ gia lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tuy rằng ngốc nghếch nhưng mà… tôi thích!”

Nói xong, Lăng Thiếu Đường không kiên nhẫn giữ chặt hai tay đang giãy giụa của Kỳ Hinh rồi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào da thịt khiến cô hơi ngứa… Bàn tay anh đã tìm đến nơi cao vút quyến rũ của cô, xoa nắn không hề thương tiếc.

- Thiếu Đường… anh say rồi… dừng lại đi… – Kỳ Hinh bị hành động thô lỗ của Lăng Thiếu Đường dọa, vẻ mặt cô đầy mờ mịt.

- Dừng lại? – Lăng Thiếu Đường khẽ nhếch đôi môi mỏng lên, nở nụ cười lạnh – Cô là vợ hợp pháp của tôi, tôi muốn cô thì đáng lẽ cô sướng còn chẳng kịp, sao lại sợ hãi đến mức này hả? – Anh cố tình thở dài, tuy giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng như những lời thủ thỉ của người yêu nhưng nghe kỹ thì lại tràn đầy sự khiêu khích, muốn nhanh chóng khơi lên dục vọng của cô.

Trái tim Kỳ Hinh hơi chấn động, sự dịu dàng của Lăng Thiếu Đường đã khiến cô mê đắm.

Lăng Thiếu Đường nhận ra cô gái trong lòng mình đã ngừng giãy giụa, vì thế anh liền nở nụ cười đầy tà mị, bàn tay thuần thục lướt qua đùi cô.

Kỳ Hinh khẽ run lên, cô nhắm nghiền mắt lại, dần dần cảm thấy bàn tay to của Lăng Thiếu Đường tựa hồ như tràn đầy ma lực, một ngọn lửa dần nhen nhóm trong cô, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên tia tàn nhẫn, anh cất giọng thô cát bên tai cô, ra lệnh: “Mở mắt ra, nhìn tôi…”

Kỳ Hinh ngượng ngùng mở mắt ra, đôi mắt trong veo pha lẫn sự hoảng loạn, cô là một người hoàn toàn đơn thuần, lúc này không biết phải làm sao.

- Cô rất biết lợi dụng sự xinh đẹp của bản thân… – Lăng Thiếu Đường gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng không kìm chế nổi nữa, thúc lưng lên, vùi sâu dục vọng của bản thân vào người cô, chiếm hữu cơ thể cô.

- A… – Kỳ Hinh chấn động, cô cảm thấy cực kì đau đớn đến mức tê liệt. Tuy rằng cô đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng mà đau quá!

Cảm giác khít chặt ở dưới thân khiến Lăng Thiếu Đường hoàn toàn bất ngờ, phản ứng của Kỳ Hinh rõ ràng cho thấy cô là một người vừa mới biết mùi đời.

- Cô rất sạch… – Lăng Thiếu Đường không thể kìm chế nổi, giọng nói nhuốm màu dục vọng càng thêm thô cát. Anh chậm rãi luận động cơ thể, cẩn thận sợ làm đau cô, chính anh cũng kinh ngạc khi bản thân lại thương hoa tiếc ngọc như vậy.

Cơ thể mềm mại của Kỳ Hinh run rẩy kịch liệt, đôi mắt đẹp dần được phủ đầy sương mù: “Thiếu Đường… em yêu anh!”. Kỳ Hinh rụt rè biểu lộ tâm ý của bản thân.

Lăng Thiếu Đường đột nhiên dừng động tác, anh nhìn chằm chằm vào Kỳ Hinh. Lời thổ lộ vừa rồi của cô khiến anh nhớ tới An Vũ Ân.

Anh cười lạnh, sự châm chọc dần thay thế sự dịu dàng trong đôi mắt, sau đó anh tàn nhẫn gia tăng thêm lực, thì thầm bên tai Kỳ Hinh: “Yêu tôi thì không cần áp chế bản thân mình, tôi sẽ dẫn dắt cô bước vào một thế giới khác!”

Bầu không khí trong phòng ngày càng trở nên nồng đậm, Kỳ Hinh không nhịn nổi, cổ họng bật ra tiếng rên trầm thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.