Vợ Yêu... Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Chương 11: Chương 11: Đường lạc thành




“ Anh là ai? “ Hắn bực mình hỏi...

“ Anh là chồng cô ấy...Lâm Hạ Vũ?!”

“ Phải... Tôi hỏi anh là ai? “

“ Tôi là Đường Lạc Thành...là một người bạn, học trưởng của Như Tuệ cũng sẽ là người đem cô ấy rời xa “ ÁC MA” như anh!”

“ Ác ma!? Anh đang nói tôi sao? “

“ Không phải anh thì là ai nữa? Hứ... Tôi đã điều tra về cô ấy nên những việc làm của anh tôi đều biết! “

“ Hai người đang nói gì vậy? “ Như Tuệ khó hiểu lên tiếng.

Nghe anh nói, hắn khuôn mặt trắng bệch, chẳng lẽ cái màng kịch mà hắn cố hết sức xây dựng lại đổ bể... Chờ đã, anh ta nói sẽ đem cô rời xa hắn sao!? Không thể để như vậy được!

“ Như Tuệ, bọn anh nói chuyện riêng xíu, em kêu tài xế đưa em về nhà trước! “

“ Vâng...! “ Mặc dù khó hiểu nhưng cô vẫn nghe lời Hạ Vũ. Sau khi cô ấy đi, hai người kia tìm một quán nước để nói chuyện. (Tất nhiên tiền đồ ăn đều đã trả hết rồi)

“ Anh sợ việc mình làm bị cô ấy nhớ lại sao? “

“ Anh không có tư cách xen vào chuyện riêng trong nhà tôi! “

“ Vậy anh còn tư cách để chăm sóc cô ấy sao những việc mình đã gây ra à?”

Câu nói đụng trúng tim đen của Hạ Vũ. Giờ hắn còn tư cách để chăm sóc cho cô không hắn còn không biết nữa là... Chắc đây là hình phạt mà ông trời giành cho hắn, giành cho những việc hắn làm. Và Lạc Thành, sẽ là người có thể đem cô xa hắn mãi mãi.. Không được, nhất quyết không được để hắn đem cô đi.

“ Tôi có tư cách, đó là chồng của cô ấy... Một người chồng đang cố bù đắp lỗi lầm của tôi đã gây ra! “

“......”

“ Vậy anh có tư cách gì để xen vào chuyện này! “

“ Là người đến trước anh, yêu cô ấy trước anh, sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc, sẽ thay anh chăm sóc cho Như Tuệ, là một người luôn kế bên nghe Như Tuệ tâm sự! “

Nói mới nhớ, lúc cha mẹ cô chưa mất thì cô đã học chung trường với hắn, Lạc Thành cũng là người quen cô trước hắn vì hắn chẳng bao giờ nói chuyện với cô. Hạ Băng cũng từng chọc Hạ Vũ rằng phải giữ lấy cô vì Như Tuệ đang có người theo đuổi, đó không ai khác là Đường Lạc Thành, Như Tuệ với Lạc Thành cũng được đồn là cặp đôi đẹp nhất trường. Nhưng hắn nào có để ý, Hạ Vũ lúc này thì vô cùng ghét cô nên.... Trách thì chỉ có thể trách hắn “ ngu”, tạo cơ hội cho Lạc Thành để đi đến bước đường này... Haizzzz...

“ Nhưng người cô ấy yêu là tôi! “

“ Anh đúng cố chấp, nếu Như Tuệ biết, cô ấy còn một đứa con mà đứa con ấy lại chính do anh hại chết thì chữ “ yêu” cô ấy còn dành cho anh không? “

“ Anh không cần nói nữa, tôi sẽ không cho cô ấy theo anh, với danh phận là chồng, tôi sẽ bảo vệ Như Tuệ không cần anh lo! “ Nói xong, hắn bước ra ngoài cửa mà không ngoảnh đầu lại.

“ Tôi cũng sẽ không bỏ cuộc! “

Hắn vừa đến công ty thì liền cho người điều tra về Đường Lạc Thành thì biết thân phận của anh cũng không hề đơn giản, là chủ của nhiều nhà hàng nổi tiếng, chủ tịch của công ty PK. ( vài ba dòng sơ sơ )

Vài ba ngày sau, ngày nào Lạc Thành cũng tìm đến nhà hắn rồi nói chuyện với cô, nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ với nhau mà máu ghen cùng lửa giận sau đó là đau lòng của hắn nổi lên. Hạ Vũ thật muốn đuổi đầu tên kia ra khỏi nhà nhưng lại bị cô cản trở vì Lạc Thành kêu họ là bạn bè thân. Nghĩ lại cảm giác khó chịu lúc này, hắn nhớ tới cô, chắc lúc hắn và ã ân ái thì cô cũng sẽ khó chịu như vậy, thậm chí là vì tin ã mà hắn đánh cô, làm cô đau lòng. Tim hắn nhói lên, nó đau như bị ai cắt, bị ai dày vò....

Dần dần, họ thân mật tới nhau đến nỗi ai cũng nghĩ họ mới là vợ chồng. Hạ Vũ nhiều lần tìm Lạc Thành nói chuyện nhưng kết quả vẫn là số 0. Nỗi sợ của hắn càng ngày càng tăng lên, bây giờ cho dù là cô đi đâu, Hạ Vũ đều đi theo cô ngoại trừ đi làm cũng có việc siêu quan trọng.

Về phần cô, cô cảm thấy rất an tâm khi ở cạnh Lạc Thành, chắc vì lúc còn đi học họ thường cùng nhau tâm sự, cùng nhau nói chuyện còn khi ở bên hắn, cô vẫn còn cảm giác sợ mặc đã đỡ bớt.

Ngày hôm sau, hắn nhất quyết tìm anh nói chuyện, hai người cứ thế mà sinh ra một trận chiến nhỏ. Cuối cùng họ dùng đến “ vũ lực “. Hai người đang đánh nhau thì bị Như Tuệ bắt gặp. Trùng hợp thay, Lạc Thành vì đánh không lai Hạ Vũ mà bị hắn đấm một cái té xuống đất, Như Tuệ liền vội vàng chạy đến....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.