Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 77: Chương 77: Xem một vở kịch hay




Du Minh Tuấn không làm gì cả chỉ chăm chú nhìn cô thật sâu, rồi mang theo Mặc Tuyết rời đi.

Nhưng trong lòng Cố Nam Nam biết rõ, điều này đại khái là phán tử hình cho cô.

Cô vốn dĩ không nên quan tâm, cũng sẽ không quan tâm, vì sao bây giờ lại khó chịu như vậy, mắt khô khốc, yết hầu cũng nóng rát khó chịu, loại cảm xúc này muốn khóc mà lại khóc không được vẫn luôn cuồn cuộn qua lại trong lòng, nó xé rách tất cả dây thần kinh của cô!

Cô tốn rất nhiều thời gian, mới làm chính mình bình tĩnh trở lại.

Hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi.

Ngồi trên ghế cách đó không xa phía sau cô, một thân tây trang Armani được may thủ công, chân dài bắt chéo, một tay tùy ý gõ trên mặt bàn, nhìn như tuấn mỹ phi phàm, phong tư lớn lao, nhấp môi đẹp, nhìn Cố Nam Nam.

Sắc mặt Cố Nam Nam có chút tái nhợt, cũng lười để ý đến, giả vờ như không nhìn thấy bước từng bước chân kiêu ngạo lướt ngang qua Mặc Lệ Tước.

“Vừa được xem kịch hay miễn phí.” Khi Cố Nam Nam đi ngang qua hắn, từ trong miệng hắn bật ra một câu nói như có như không.

Cố Nam Nam nắm chặt tay nghiến răng, hiện giờ tâm trạng cô cực kỳ không tốt.

Cả người cô khẽ dừng lại, vờ như không nghe thấy, cất bước về phía trước.

Mặc Lệ Tước gần đây ngủ không ngon, hơn nữa công việc cao tải, đang giờ nghỉ thì đến đây uống chút cà phê trong chốc lát, không ngờ lại gặp được Cố Nam Nam ở đây.

Đúng là không phải oan gia không gặp nhau!

Nhưng cô dường như không muốn quan tâm đến ý của hắn.

Lạnh lùng xẹt qua gương mặt đẹp trai góc cạnh sắc nét của hắn, đôi mắt sâu nheo lại cùng với hơi thở nguy hiểm, vươn tay một cái, đã ôm Cố Nam Nam vào trong lòng ngực mình, âm sắc cực kỳ lạnh lẽo, “Cô Cố, tôi còn chưa nói xong, thế nào đã vội vã đi vậy? Chẳng lẽ là muốn đuổi theo ai đó sao?”

Hắn lạnh lẽo châm chọc, ám chỉ rằng cô không biết xấu hổ.

“Không phải là Du Minh Tuấn chứ? Hửm?” Hắn giơ tay về phía mặt cô, trong mắt như biển sâu mang theo sâu thẳm làm cô không hiểu được, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô, cô dùng sức mở tay hắn ra, “Đừng chạm vào tôi.”

Cô rất kinh tởm.

Tay hắn dừng ở không trung, sau đó dùng sức bóp cằm cô, “Tại sao mỗi lần đều tàn nhẫn đuổi tận giết tuyệt lòng tốt của tôi?”

Lòng tốt?

Cố Nam Nam áp cơn giận đang đầy ngập xuống, “Lòng tốt của anh tôi nhận không nổi.”

“Vậy à?” Một cái tay khác ôm chặt vòng eo cô, không cho cô chút cơ hội chạy thoát, khẽ cúi người hơi thở phà lên trên mặt cô, mắt sáng như đuốc, “Nếu tôi khăng khăng muốn cô chấp nhận thì sao?”

Vừa rồi bị hai người kia hoàn toàn đả kích một phen, cho dù cô che dấu rất khá, nhưng phòng ngự trong lòng đã ầm ầm sụp đổ, ban đầu cho rằng có thể trốn thoát, rồi lại rơi vào trong tay ác ma, những điều liên tiếp này làm Cố Nam Nam trở nên cuồng loạn, “Mặc Lệ Tước, anh điên rồi, đồ điên!”

Cố Nam Nam bắt đầu ý đồ liều mạng giãy giụa, muốn thay đổi loại quẫn cảnh trước mắt này.

Hơn nữa, cô thập phần không muốn nhìn thấy hắn, đặc biệt là lúc cô chật vật như thế, cặp mắt sắc bén và sắc sảo như chim ưng đó như nhìn thấu cô, cô sợ hắn như vậy.

Bốp ——

Trong lúc giãy giụa, không biết thế nào, Cố Nam Nam đã hung hăng tát một bạt tai vào mặt người đàn ông.

Rất vang dội, rất vang, toàn bộ mọi người trong quán cà phê đều hướng ánh mắt về phía bọn họ.

Cố Nam Nam vội vàng đẩy hắn ra, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Một bộ não chạy đến ngã tư đường, hơi thở còn chưa ổn định, cánh tay lại lần nữa bị người giữ chặt, “Cố Nam Nam, cô nghĩ cô có thể chạy trốn được sao?”

Sát khí trong mắt hắn khiến cô sợ hãi, cô mạnh mẽ giật tay ra, không chờ hắn mở miệng đã chạy về phía con đường đối diện ——

Lúc này, là đèn đỏ.

Một chiếc xe tải đang từ phía trước lao đến……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.