Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 63: Chương 63: Không có anh ấy, cô thật sự sẽ chết




Ầm ầm ầm ——

Trên không trung xẹt qua tia chớp, xẹt qua một màu trắng xám, tiếng mưa rơi tí tách từ xa đến gần.

Trái tim hắn đột nhiên thắt chặt, mặc kệ Cố Nam Nam đang ngồi trên sô pha nhìn hắn bằng vẻ mặt ngu ngốc, cầm lấy áo khoác thậm chí đến ô cũng chưa lấy lập tức chạy ra khỏi cửa nhà, bỏ mặc Cố Nam Nam một mình.

Cố Nam Nam khịt mũi ghét bỏ, “Lại là đi dâng hiến tình yêu cho người phụ nữ thứ n của anh ta!”

Nhưng điều đó không liên quan gì đến cô, cô cầu hắn cút đi mà không được, chỉ là, khi nhìn thấy bóng dáng cô đơn nôn nóng của hắn biến mất trong mưa, lòng cô chợt lóe lên cái gì đó rất kì lạ.

Vừa nãy còn để cô làm người phụ nữ của hắn, kết quả giây tiếp theo lại lao lên giường cùng người phụ nữ khác, nhất định không thể tin tưởng loại người này, một chút cũng không thể. Cô nói cho chính mình như vậy.

………………

Mặc Lệ Tước lái xe như bay trên đường phố Hải Thành, chỉ cần là nơi Mặc Tuyết trở về, hắn nhất nhất không bỏ sót.

Cả người đã ướt đẫm, hắn không quan tâm, trong mắt chưa bao giờ có hoảng loạn.

Cuối cùng hắn tìm thấy Mặc Tuyết bên dưới bức tường của một khu thắng cảnh ở phía Nam thành phố Hải Thành.

Cả người cô ướt đẫm, mái tóc hỗn loạn bất kham dán ở trên mặt, cơ thể mảnh khảnh run bần bật trong mưa, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, như một con mèo hoang lưu lạc không nhà bị vứt bỏ.

Nhìn thấy Mặc Lệ Tước liền phát ra tiếng khóc thống khổ, “Anh!”

Toàn thân cô ướt đẫm, ôm lấy hắn thật chặt, “Anh ơi.”

Trong cơn mưa to, hai người ôm chặt lấy nhau, xung quanh cũng bị bao phủ bởi tiếng khóc của cô.

“Anh ơi, em nên làm sao bây giờ? Anh, em thật sự sợ hãi!”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên người cô, đến bây giờ hắn vẫn không rõ, nhưng Mặc Lệ Tước biết có thể làm Mặc Tuyết biến thành mất khống chế như vậy, ngoài Du Minh Tuấn ra, không có người thứ hai.

Hắn che chở cô khỏi cơn mưa to đang điên cuồng ập xuống, dịu dàng an ủi, “Có anh ở đây không sợ, đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Nói đến về nhà, lòng Mặc Tuyết hơi chút bình tĩnh lại lần nữa kích động lên, dùng sức đẩy Mặc Lệ Tước ra, lui về sau mấy bước, rống lên với hắn, “Em không về, ngôi nhà kia không có Minh Tuấn, tựa như người chết trong quan tài đá, em không về, đánh chết em cũng sẽ không về.”

Cô điên cuồng chạy theo hướng ngược lại, lại bị đuổi theo bằng những bước lớn của Mặc Lệ Tước, lần nữa ôm cô vào trong ngực, “Không, anh ta đang chờ em ở nhà, em tin anh đi.”

“Em không tin! Anh, anh biết không? Từ sau khi người phụ nữ kia trở về, trái tim Minh Tuấn vẫn luôn đặt trên người tiện nhân đó, ánh mắt chưa bao giờ nhìn qua em, hôm nay còn đưa em đến bệnh viện gặp mặt ả gái điếm đó, còn nổi giận với em…… Anh, rốt cuộc là em không tốt chỗ nào, tại sao mặc kệ em tốt với anh ta như thế nào, anh ta vẫn không nhìn thấy, vẫn không yêu em!”

Tuy rằng Mặc Tuyết được nuông chiều từ bé, nhưng rất ít khi không chịu khống chế tức giận ở trước mặt Mặc Lệ Tước như vậy, đặc biệt là cô còn đang bệnh.

Đáy mắt Mặc Lệ Tước mang theo nùng liệt sát khí, ôm Mặc Tuyết càng chặt, “Anh sẽ khiến anh ta yêu em.”

“Anh ơi, không có anh ấy, em sẽ chết, thật sự sẽ chết!”

“Anh sẽ không để em chết!”

Cho dù chết, cũng là người khác chết.

………………

Đêm đó Mặc Lệ Tước vẫn luôn ở lại bên cạnh Mặc Tuyết tinh thần thất thường, không trở về.

Sau khi Mặc Lệ Tước đi không lâu Cố Nam Nam cũng đứng dậy rời đi, đi tới cửa, lại một lần nữa bị vệ sĩ ngăn lại.

“Cô Cố, thiếu gia bảo cô đợi anh ấy.”

Đại gia hắn, lại đến chiêu này.

Cùng người phụ nữ của mình phong lưu khoái hoạt, lại không cho cô về nhà, điều đặc biệt này là gì?

Cô giơ lên nụ cười khinh thường, chụp lên bả vai một vệ sĩ, “Khi nào đại gia nhà anh trở về hãy nói với anh ta là, anh ta cũng thật tình thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.