Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 210: Chương 210: Hối hận cũng vô ích!




"Vậy anh tính toán an bài cho cô ta thế nào!"

Lão K chỉ vào Lam Thiến Thiến đang nằm ở trên giường hỏi, mặc dù cô ta mang đến cho anh một cảm giác rất kém, nhưng với tư cách là một người phụ nữ bị người ta ** thì tầng chướng ngại trong lòng kia không biết cô ta sẽ vượt qua như thế nào!

Mạc Thiên Kình nhìn cô ta hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"

Lão K nhìn anh, nhanh chóng đem báo cáo xét nghiệm cho anh nhìn, Mạc Thiên Kình nhíu mày đọc sau đó liền nhìn Lam Thiến Thiến.

Không ngờ những tên này lại tàn nhẫn như thế, Lam Thiến Thiến cư nhiên bị cường bạo làm cho tử cung bị tổn thương, về sau sẽ không thể mang thai được nữa!

"Đợi cô ấy tỉnh lại rồi hãy nói!" Mạc Thiên Kình muốn biết tại làm sao mà cô lại bị những người đó bắt đi.

Lão K gật đầu một cái, nói thế nào thì bọn họ cũng đã một lần **, cho dù chỉ bởi vì vấn đề thuốc giải nhưng tối thiểu như người ta đã nói một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa, nếu anh có thể giúp được cô ta cái gì thì sẽ giúp!

"Tôi đên gặp thị trưởng ở bên kia, tốt nhất cậu nên thẩm tra mấy người kia, để bọn họ khai ra tên đầu sỏ đứng sau bức màn này, một khi xác nhận được chúng ta sẽ lập tức đi bắt người!"

Anh bây giờ đã đem vụ án này điều tra rõ, chỉ cần một chút chứng cứ nữa thôi, nhân chứng vật chứng đều ở đây cả, những tên đó cũng nên bị lọt lưới, chỉ là lần này dính dáng vài phần đến quan viên, điều này khiến cho anh rất không vui.

Không ngờ những người đó làm quan to ăn bổng lộc hậu hĩnh mà lại cư nhiên làm ra những chuyện mặt người dạ thú như vậy.

Lão K gật đầu xoay người rời đi, Mạc Thiên Kình cũng đến chỗ của Diệp Duệ. Liền sau đó Lam Thiến Thiến cũng mở mắt ra, khi bọn họ đi vào không bao lâu thì cô liền tỉnh, lời của bọn họ tự nhiên cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Cả đời này cô không thể sinh con, hơn nữa còn bị những tên kia làm cho thành **, người phụ nữ như vậy, hỏi ai còn muốn đây?

Nếu không phải là cô bị ma quỷ ám ảnh một lòng muốn gả cho Mạc Thiên Kình, nếu như cô không ác tâm như vậy đối với Sính Đình thì cô ấy cũng sẽ không rời đi, mà cô cũng sẽ không ra khỏi cửa, như vậy cũng sẽ không bị đám người xấu có cơ hội bắt được mình.

Nước mắt không một tiếng động chảy xuống, hạ thân đau đớn khổ sở để cho cô từ một cô gái biến thành một người đàn bà, mà lại còn là một người đàn bà bẩn thỉu nữa.

Người như vậy ai còn muốn đây! Ngay cả người đàn ông đã cứu cô cũng chỉ đồng tình nói mấy câu nhưng cũng không có kết quả gì, cô thật sự rất thất bại rồi.

Nếu là lúc trước, với điều kiện của cô thì muốn tuýp đàn ông như thế nào mà không có, làm sao sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ, thật sự là rất mất mặt.

Nếu để cho ba cô nhìn thấy, ông nhất định sẽ đánh chết cô, thay vì như vậy, còn không bằng cô tự kết liễu.

Nhìn cây kim trên mu bàn tay, Lam Thiến Thiến liền rút ra sau đó rạch một đường ở cổ tay mình đúng lúc đó cửa đột nhiên bị mở ra.

"Cô làm cái gì thế!"

Lão K liền xông tới cướp lấy cái kim trong tay cô, nhìn cổ tay cô chảy ra máu tươi, lập tức đè xuống nắm thật chặt cổ tay của cô rồi gọi bác sĩ.

Nếu không phải là anh quên tài liệu ở đây nên quay trở về lấy thì chẳng phải là cô đã tự sát thành công rồi sao.

Lam Thiến Thiến uất ức khóc lớn lên, không ngừng giãy giụa: "Tôi không muốn anh quản, anh tránh ra, người giống như tôi bẩn như thế này, về sau ai còn muốn tôi nữa, ba tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi!"

Lão K vốn nghĩ cô nhiều lắm là trầm mặc, hoặc là giống như người phụ nữ khác muốn lau chùi thân thể, không ngờ cô cư nhiên lại lựa chọn tự sát!

"Cô vẫn còn chưa bắt được những tên bại hoại kia mà lại cam tâm chết như vậy sao?"

Lão K giống như một người anh cao giọng nói với cô, Lam Thiến Thiến nhìn anh, khóc càng thêm lớn tiếng.

Y tá và bác sĩ chạy tới, nhìn thấy vết máu trên cổ tay của cô vội vàng tới băng bó, Lam Thiến Thiến vẫn khóc hu hu, lão K đành phải gọi cho Mạc Thiên Kình để bảo Thủy Nhi tới đây trông nom cô.

Thủy Nhi nhận được chỉ thị hấp tấp chạy tới, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường vốn ra trong lòng rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy cô ta như vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhu hòa rất nhiều.

"Thủy Nhi, trông nom cô ta thật kỹ, không để cho cô ta có cơ hội làm chuyện điên rồ nữa!"

Lão K nghiêm túc phân phó xong, lúc này mới rời đi.

Thủy Nhi ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô

"Cô chính là Lam Thiến Thiến?"

Lam Thiến Thiến nhìn cô, nước mắt vẫn còn tràn ở trên mặt, trạng thái rất không tốt.

"Nghỉ ngơi thật tốt đi, sau khi tốt lên sẽ phải đi dạy dỗ đám khốn kiếp kia, tôi nhớ là cô có bản lãnh này đúng chứ!"

Thủy Nhi vốn là còn muốn bất bình thay Sính Đình, nhưng nhìn thấy cô ta bị tàn tạ thành bộ dáng này thì cũng chẳng muốn chất vấn thêm nữa, đến lúc đó lại muốn đòi chết đòi sống, thì lại càng phiền hơn.

"Cô nói sau này vẫn còn sẽ có người muốn tôi sao?"

Cô không thể sinh nở được, người đàn ông nào cũng đều sẽ ghét bỏ cô thôi?

Thủy Nhi nhìn cô, nhíu mày.

"Cái này chính là cô tự làm tự chịu, nếu như không phải cô giở thủ đoạn đuổi Sính Đình đi, chia rẽ Mạc Thiên Kình và Sính Đình, thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình trạng này, nếu như sau này cô vẫn còn giữ nguyên tâm tính như vậy thì dù cho cô có hoàn hảo như lúc ban đầu cũng sẽ không có người đàn ông nào thích cô đâu! Nhưng nếu như cô chịu thay đổi, thật lòng đối đãi với mọi người thì sẽ có người thích cô thôi!"

Điều Thủy Nhi nói đều là sự thật, có ai sẽ muốn lấy một người phụ nữ tâm kế đa đoan bất chính làm vợ cơ chứ!

"Nhưng cả đời này tôi không thể sinh con được nữa!"

Thủy Nhi kinh ngạc nhìn cô ta, ngay sau đó liền an ủi.

"Không sinh con được cũng không có gì nghiêm trọng cả, hiện tại khoa học rất phát triển, vẫn sẽ có thể có được đứa bé, nếu không phải cô đắc tội với Lý Băng thì có lẽ cô ấy có thể giúp cô." Y thuật của Lý Băng rất giỏi! Cô tuyệt đối tin tưởng, Lý Băng có thể khiến cho cô ta mang thai được.

Bị đàn ông cường bạo, cũng vẫn còn có cơ hội mang thai .

Lam Thiến Thiến nghe được cái tên đó, ánh mắt liền ảm đạm xuống, cô ta làm sao có thể cứu cô được!

Thủy Nhi nhìn cô ta một cái, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Thoáng chốc lại qua mấy ngày, sau khi Mạc Thiên Kình điều tra ra chứng thực vợ chưa cưới của Diệp Duệ là Lý Diệu Diệu và ba của cô ta là Lý Viên là hai kẻ khả nghi tham dự án này, còn có cả trợ thủ đắc lực của ông ta là Hi Nghiêu, toàn bộ tham dự.

Bên trong phòng khách, Lý Băng và Sính Đình ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, nhìn thấy Mạc Thiên Kình xuất hiện tại trên ti vi, gương mặt tuấn tú tràn đầy mệt mỏi, nhưng vẫn anh tuấn tiêu sái như cũ, chỉ là từ đầu đến cuối anh lại không nói câu nào.

"Không ngờ cha vợ của Diệp Duệ lại là nghi phạm của vụ án này, thật là làm cho ta thất kinh!" Lý Băng nhìn Lý Viên đang bị bắt đi còn có cả vị hôn thê Lý Diệu Diệu của anh nữa!

Dáng dấp thật là xinh đẹp, chỉ đáng tiếc là cư nhiên lại sa vào con đường phạm pháp.

Sính Đình ngồi ở trên ghế sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình, trong lòng vẫn rất khó chịu, bảo bảo vào lúc này lại đá cô mấy cái, giống như đang an ủi mẹ chúng vậy.

"Bảo bảo, mẹ không khó chịu!"

Sính Đình vuốt bụng của mình, dịu dàng nói.

Lý Băng nhìn Sính Đình, bộ dáng như thế lại còn nói không khó chịu, quá giả dối rồi đi!

"Sính Đình, cô nói Diệp Duệ mấy ngày nay có thể ngủ được hay không?"

Cha vợ bị bắt, vị hôn thê lại là đồng phạm, anh ta chắc cũng không dễ chịu gì, như vậy thì cô cũng có thể an tâm ở cùng với Sính Đình, mấy ngày nay anh ta cũng không đi tìm cô, cũng không có gọi điện thoại, chắc cũng sẽ không dây dưa với cô nữa rồi!

Sính Đình nhìn Lý Băng vẫn đang ăn ô mai liền cau mày.

"Lý Viên và Lý Diệu Diệu bị bắt, anh ta nhất định sẽ bị hoài nghi là đồng phạm, chuyện này đoán chừng phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể rửa sạch sự trong sạch!"

Cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Lý Viên một mực chắc chắn rằng Diệp Duệ có liên quan đến chuyện này!

Lý Băng liền cảm thấy rúng động một chút, ngay sau đó lại nở một nụ cười sáng lạn.

"Như vậy cũng tốt, tôi cũng có thể thanh tịnh một chút!"

Lý Băng nói ra có chút khẩu thị tâm phi.

Sính Đình nhìn Lý Băng đang không ngừng gặm nhấm ô mai, nhỏ giọng hỏi.

"Băng, tháng này dì cả của cô có tới không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.