Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 200: Chương 200: Cô dám đạp tôi!




Vốn còn tưởng rằng người phụ nữ này có lai lịch gì, không ngờ chỉ là người tình của thị trưởng, nhìn một cái cũng biết cô ta cũng không phải là người tốt lành gì, cư nhiên chỉ là người tình của người ta.

Ánh mắt Lam Thiến Thiến vô cùng khinh thường từ trên cao nhìn xuống xem xét kỹ lưỡng Lý Băng, chán ghét viết đầy lên mặt, Lý Băng quay đầu lại nhìn thấy trên mặt cô ta thể hiện sự chán ghét rất rõ ràng.

Vốn còn cảm thấy cô gái này không phải chán ghét như vậy, bây giờ nhìn lại, chẳng những là ghét, hơn nữa còn là đặc biệt đặc biệt ghét, thật không biết Mạc Thiên Kình làm sao lại biết được một người như vậy.

"Người tình của thị trưởng dù sao cũng mạnh khỏe hơn nhiều, tối thiểu con tốt hơn so với người không biết xấu hổ như cô, tôi đoán chừng cô có cởi hết ra cũng không có đàn ông nào muốn đâu!"

Lý Băng ác độc nguyền rủa, nếu cô ta không phải là khách của Mạc Thiên Kình thì cô sẽ kiên quyết đánh cho một trận, người phụ nữ như vậy thật không biết làm sao lại sống ở trên thế giới này.

Lam Thiến Thiến không ngờ cô cư nhiên chửi mình như vậy, mặt tức giận đến lúc trắng lúc xanh, nhìn cô chằm chằm, nhếch cao lông mày lên khinh thường nói.

"Tôi thế nào cũng còn mạnh hơn cô, ai biết người cô có phải đã bị ngàn người cưỡi vạn người nhảy qua hay không, nói không chừng trước kia làm gái cũng không chừng!"

"Cô nói ai làm gái hả! Cái đồ tiện nhân ngực lớn nhưng không có óc này!"

Lý Băng nổi giận quát, lại dám nói cô là gái, cô thủ thân như ngọc như vậy mà cô ta cư nhiên vu oan giá họa như vậy mặc dù cô là trẻ mồ côi nhưng cũng không cho phép cô ta khi dễ mình như vậy.

"Lam Thiến Thiến, cô đừng có quá đáng!"

Sính Đình lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, cô gái này thật sự là quá đáng ghét, cô vốn còn không muốn cùng cô ta khiêu chiến nhưng hiện tại cô thật sự không thể nhịn được nữa, cô gái này thật sự quá ác độc rồi.

Chẳng những muốn cướp đi Mạc Thiên Kình mà còn muốn giết chết cô và bảo bảo nữa, người phụ nữ ác độc như vậy căn bản cũng không đáng để cô thủ hạ lưu tình.

Lam Thiến Thiến mắt lạnh nhìn sắc mặt Ngọc Sính Đình tái nhợt như tờ giấy , khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lùng.

"Tôi quá đáng, cô cảm thấy tôi mới như vậy mà đã là quá đáng rồi, vậy sau này tôi làm thế nào bồi các cô chơi tiếp được, nhưng lần này cũng thật sự thấy rất đáng tiếc là cô cư nhiên không có việc gì!"

Lam Thiến Thiến ác ngoan ngoan nhìn chằm chằm vào bụng Sính Đình, bụng to chết tiệt làm đau nhói mắt của cô ta. Còn có mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Mạc Thiên Kình rồi, đến lúc đó cô nhất định phải làm cho Mạc Thiên Kình lên giường với mình, nhất định phải mang thai đứa bé của anh, mà phải làm cho đứa bé trong bụng của người phụ nữ này không còn mới tốt!

Lam Thiến Thiến ác độc nghĩ như vậy, nhìn chằm chằm Lý Băng và Sính Đình, họ muốn cùng cô ta đấu quả thật còn quá non nớt!

Sính Đình không ngờ cô ta đã sai lại còn dám lớn lối như thế, tức giận đến xanh mặt, cô gái này thật sự là quá mức hung hãn rồi!

"Lam Thiến Thiến, cô thật ác độc, chẳng lẽ cô lại không sợ tôi nói cho Mạc Thiên Kình sao?"

Nếu như Mạc Thiên Kình biết chân tướng, anh ấy sẽ làm như thế nào.

Tiếp tục lưu cô ta ở lại chỗ này hay là trực tiếp đuổi đi.

Sính Đình mặc dù rất muốn nói cho Mạc Thiên Kình, nhưng là vừa nghĩ tới anh hiện tại đang bận xử lý vụ án thiếu nữ bị cưỡng gian thì lại nhịn xuống.

Cô không muốn để cho Mạc Thiên Kình phải phiền lòng vì mình, nếu cô ta muốn chơi, vậy bọn họ sẽ cùng chơi với cô ta, Ngọc Sính Đình cô cũng không phải là đồ bỏ đi.

Bây giờ mặc dù mang thai, nhưng cô cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho cô ta bóp vỡ được.

Lam Thiến Thiến nghe cô nói vậy liền cười lạnh thành tiếng.

"Cô cảm thấy Mạc Thiên Kình sẽ tin lời của cô sao? Không phải chỉ là đau bụng sao? Cô có chứng cứ gì chứng minh là do tôi làm, nếu tôi không thừa nhận thì các người có thể làm thế nào!"

Chỉ cần đến lúc đó cô cũng uống chút thuốc tiêu chảy thì cô không tin Mạc Thiên Kình còn có thể tin tưởng lời của cô ta được.

"Tôi thật sự là không nghĩ đến lại có người không biết xấu hổ như vậy!"

Lý Băng khinh thường cô ta vô cùng, cô ta dám giở thủ đoạn ra ăn vạ, thật là quá mất mặt.

Lam Thiến Thiến nhìn cô nói: "Chúng ta cũng giống nhau, cô cũng không phải là không biết xấu hổ sao, chẳng qua là da mặt tôi rất mỏng, không giống cô . . . . . Chậc chậc. . . . . ."

"Tôi thì sao, tôi còn có thể quyến rũ cả thị trưởng, còn cô thì sao! Tôi nghĩ nếu như cô có cởi hết thì Mạc Thiên Kình cũng sẽ không thèm nhìn một cái, cô cho rằng mình có bộ ngực vĩ đại ** liền muốn quyến rũ Mạc Thiên Kình sao? Đồ ngực lớn nhưng không có đầu óc!"

Lý Băng tức giận nói một tràng nhìn Lam Thiến Thiến tức giận mặt vặn vẹo, trong lòng thấy sảng khoái hơn nhiều!

"Đồ phụ nữ không biết xấu hổ, tôi chính là ** lớn thì như thế nào, dù sao cũng còn hơn các người cứ như sân bay phẳng lì!"

Lam Thiến Thiến không ngờ cô gái này lại khó đối phó như vậy, hơn nữa lời của cô ta so với mình còn độc hơn, lại nhìn sang Ngọc Sính Đình, trên mặt lộ ra hung ác.

Sính Đình vẫn nhìn bọn họ, nghe cô ta và Lý Băng đấu khẩu, mặc dù Lý Băng mắng vô cùng quá đáng, nhưng cô lại chỉ hơi nhíu mày, cố nén kích động muốn xông đến đánh người.

"Tôi ngược lại cảm thấy Mạc Thiên Kình yêu nhất chính là cái sân bay này của tôi đấy, không thích bò sữa tí nào!"

Sính Đình lạnh nhạt nói, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, y thuật của Lý Băng thật sự rất tốt.

Lam Thiến Thiến hung dữ nhìn chằm chằm Ngọc Sính Đình, đi tới trước mặt cô vươn tay tát một cái.

Sính Đình bắt được tay của cô ta, dùng sức nắm cổ tay của cô ta lại, Lam Thiến Thiến không ngờ cô gái này lại là người luyện võ, lại càng thêm tức giận thật muốn xem cô gái này có bao nhiêu lợi hại.

Cô ta từ nhỏ đã tập võ, cô ta mới không tin là mình không giải quyết được cái bà bầu này.

Sính Đình bị cô ta dùng hết sức phản ứng lại, thì cũng bắt đầu cố hết sức.

Nhưng nếu mà cô sử dụng nhiều sức lực quá chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo.

Lý Băng không ngờ cô ta lại muốn động thủ đánh người, liền giơ một cước đá vào cổ chân, Lam Thiến Thiến không ngờ cô ta ở bên cạnh lại cư nhiên đá mình liền kêu một tiếng quỳ trên mặt đất.

Thở hổn hển đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lý Băng đang đứng ở bên cạnh Ngọc Sính Đình, hung dữ chất vấn." Cô dám đạp tôi!"

Lý Băng cười khẩy xoa xoa cổ tay của Sính Đình bị nắm có chút đỏ trong lòng có chút tự trách vừa rồi nên sớm đi ngăn cản cô ta lại.

"Mắt chó nào của cô nhìn thấy tôi đá vậy, mới vừa rồi chỉ là thuận chân đá vào một con chó điên mà thôi! Đầu năm nay chó điên thật sự có quá nhiều rồi !"

Lý Băng nhìn Sính Đình, Sính Đình nhìn Lam Thiến Thiến.

"Lam Thiến Thiến, nể mặt ba của Mạc Thiên Kình và cha cô là chiến hữu của nhau, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, nhưng là nếu như cô còn dám đánh chủ ý lên tôi và bảo bảo thì Ngọc Sính Đình tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!"

Lạnh lùng cảnh cáo nhưng lại không ngờ Lam Thiến Thiến lại cười lên thất thanh, hoàn toàn không có bị lời nói của cô mà cảm thấy sợ sệt.

"Ngọc Sính Đình, cô cho rằng cô là ai, Lam Thiến Thiến tôi lại phải sợ cô sao? Nói cho Mạc Thiên Kình, cô cảm thấy anh ấy sẽ tin tưởng sao? ’

Hơn nữa, bây giờ Mạc Thiên Kình căn bản cũng chưa có thời gian trở lại, chờ đến lúc anh trở về thì người phụ nữ này và đứa bé đều sẽ bị cô giải quyết xong.

Đàn ông Lam Thiến Thiến cô coi trọng làm sao có thể để cho người phụ nữ này cướp đi được, bất luận là kẻ nào cũng không thể!

"Xem ra cô rất hiểu rõ Mạc Thiên Kình, chỉ là có chuyện quên không nói cho cô biết, bên trong biệt thự này khắp nơi đều có camera, cô cảm thấy chứng cớ như vậy có đủ để cho Mạc Thiên Kình nhìn thấy những hành động kia của cô hay không ?"

Sính Đình cười lạnh, cùng cô chơi, cô ta có khả năng sao?

"Cô muốn nói đến cái này sao?" Lam Thiến Thiến cười lạnh chỉ lên trên xà nhà các dây cáp của camera đều đã bị cắt đứt sau đó nhàn nhã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.