Vô Ý Câu Dẫn

Chương 51: Chương 51




Tuyên Tử Phương chỉ ngủ được ba bốn tiếng là tỉnh, trong lòng còn lo lắng nhiều chuyện nên ngủ không ngon giấc.

Cậu dụi mắt xuống giường, bốn bề yên tĩnh, Tô Kỷ đã rời đi từ lâu, Nháo Nháo vẫn còn ngủ, chỉ có người máy A Nha nghe tiếng động của Tuyên Tử Phương mới chạy đến, nói: “Chào buổi sáng ông chủ.”

“Chào buổi sáng A Nha.” Tuyên Tử Phương gật đầu, ngồi xuống ghế ăn.

Cơ giáp vỗ bụng mình một cái, sau đó lấy ra từ bụng mình một đĩa thịt xông khói, một đĩa trứng cuộn nấm, mấy lát bánh mì nướng, còn thêm một ly sữa tươi, nói: “Tư lệnh muốn ngài ăn nhiều hơn.”

Tuyên Tử Phương nghe ngữ điệu không chút cảm xúc của cơ giáp, rõ ràng là đang quan tâm mà cứ như là ra lệnh, khiến cậu cảm thấy hơi buồn cười, nhưng giờ cười ha hả như thế thì không hay cho lắm. Vì thế, cậu bình tĩnh gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

Ánh mắt cơ giáp sáng lên, lại lấy một đĩa bánh ngọt đặt lên bàn, sau đó mới tà tà trở về phòng chăm sóc Nháo Nháo.

Tuyên Tử Phương nhìn đĩa bánh ngọt, không biết nên vui hay nên buồn.

Ăn sáng xong, Tuyên Tử Phương đến trụ sở Cục Quân nhu, tuy bây giờ đổi tên thành “Trạm giới thiệu hôn nhân”, nhưng thực ra nơi đây vẫn là trụ sở hậu cần của quân khu.

Bình thường rảnh rỗi mới lạm quyền để làm việc mình yêu thích, nhưng vào thời khắc quan trọng như bây giờ, Tuyên Tử Phương không muốn làm phiền Tô Kỷ.

Cậu đi thẳng đến phòng làm việc ở tầng trên cùng.

Chức vụ của Tuyên Tử Phương là thư ký của Tô Kỷ, phòng làm việc của cậu cũng ở tầng cao nhất, trạm giới thiệu hôn nhân và các phòng khác đều ở những lầu dưới, cậu có một vài thứ không muốn nhóm cư dân nhìn thấy.

Tiếc là quân đội không thiết kế kiểu quân phục cho người mang thai, trong lúc cần nghiêm túc thì không thể toát lên khí chất uy phong lẫm liệt của một thư ký, Tô Kỷ lại còn tự tay lựa đồ bầu cho cậu, nhìn kiểu gì cũng không có tí nghiêm nghị gì, mà còn rất moe!

Vừa vào phòng làm việc, Tuyên Tử Phương nhìn thấy Michelle đang bận túi bụi.

Michelle bận rộn đến mức choáng váng, thấy Tuyên Tử Phương đến, cô gật đầu chào, sau đó tiếp tục điên cuồng hét vào hình ảnh ba chiều của vị sĩ quan gọi điện đến, vị sĩ quan ở đầu dây bên kia sợ đến run người.

“... Được rồi, tạm thời cứ vậy đi.” Michelle thở hổn hển, tắt điện thoại, mệt mỏi như vừa đánh trận xong, ngồi xuống sofa.

“Khổ cho cô rồi.” Tuyên Tử Phương áy náy, rót ly nước đưa sang, nói: “Uống miếng nước đi.”

“Cảm ơn thủ trưởng.” Michelle không ngại ngần một hơi uống cạn ly nước, quệt tay lau nước bên khóe môi, nói: “Sao cậu không nghỉ thêm? Lỡ tư lệnh Tô thấy cậu không ngoan ngoãn ở nhà thì lại không vui.”

Tuyên Tử Phương bật cười: “Tôi không phải trẻ con, không bị cấm túc, thì tại sao không thể đến đây? Hơn nữa với tình hình này, cô chạy tới chạy lui lo hết việc này đến việc khác, tôi mà không đến giúp một tay thì còn mặt mũi đâu mà gặp cô.”

Michelle hiểu tính Tuyên Tử Phương, không khuyên cậu về nghỉ ngơi nữa, nghiêm túc nói: “Vậy thì nếu tư lệnh Tô đánh qua bên này, phải nhờ thủ trưởng Tuyên cứu tôi đó nha.”

Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: “Duyệt. Bây giờ chúng ta định làm như thế nào?”

Michelle thở phào nhẹ nhõm, cô đã làm xong toàn bộ hồ sơ, sau khi uống nước cảm thấy khỏe hơn, báo cáo: “Đã tập trung toàn bộ dân cư, tư lệnh Tô đang điều động toàn bộ tàu bay dân dụng và tàu bay quân sự, việc này quá khẩn cấp, nếu kim cự thú đi thẳng một đường không bị ngăn cản thì chúng ta chỉ có chưa đến một tuần để di tản.”

Tuyên Tử Phương giật mình: “Chưa đến một tuần để di tản hơn mười nghìn người?”

Michelle gật đầu, nói: “Tổng cộng là mười ba nghìn người, tính cả bộ đội đóng quân.”

Tuyên Tử Phương nghe xong, căng thẳng hỏi: “Có đủ tàu vũ trụ không, chiến hạm thì sao?”

“Không thể dùng chiến hạm.” Michelle lo lắng nói: “Tư lệnh nói muốn để lại một đường lui, sẽ có tiểu đội bọc hậu.”

Thực ra, đây không phải là tình huống nghiêm trọng nhất...

Michelle nhìn Tuyên Tử Phương, do dự một lát, cuối cùng cô quyết định không nói sự thật với cậu.

“Chúng ta có thể để tàu vũ trụ đi bằng đường dành riêng cho quân đội, như vậy chỉ mất một tuần cả đi cả về.” Tuyên Tử Phương nói.

“Vâng, thủ trưởng và tư lệnh Tô đúng là một đôi trời sinh, tâm linh tương thông. Tư lệnh Tô cũng nói lúc này việc quan trọng nhất là bảo đảm nhóm cư dân rời khỏi Hera an toàn. Để làm được điều đó, chúng ta phải sử dụng bất kỳ con đường nào có thể dùng được.”

Tuyên Tử Phương mỉm cười đầy ngại ngùng.

Michelle nói tiếp: “Bây giờ nhóm cư dân đầu tiên đang chuẩn bị xuất phát, tư lệnh phân thành hai nhóm, nhóm hai thứ hai dùng chiến hạm lớn, còn lại ba chiến hạm cỡ trung, mỗi cái chở được tối đa một nghìn người.”

“Còn nữa, Hera không hoàn toàn là tinh cầu đóng quân, bây giờ nhóm cư dân đầu tiên di tản, chắc chắn sẽ có một nhóm quân theo hộ tống.” Tuyên Tử Phương nói: “Sắp xếp cẩn thận một chút, thì có thể đưa toàn bộ người đi trong hai chuyến.”

Michelle gật đầu, nói: “Thủ trưởng tuy không tham gia phiên họp khẩn, nhưng cậu nói rất đúng, không hổ là phu nhân của tư lệnh.”

Tuyên Tử Phương: “...”

Bị cô trêu chọc, Tuyên Tử Phương hơi xấu hổ, cậu đánh trống lảng: “Vật tư cũng được phân chia tốt rồi sao?”

“Vâng, tôi cũng đã lệnh vận chuyển khoáng sản lên tàu. Lịch trình bay, địa điểm xuất phát và đường bay đã được chuẩn bị xong, thủ trưởng có muốn nhìn qua không?” Michelle xoay vài nấc trên đồng hồ đeo tay, một bản đồ đường bay xuất hiện trên màn hình. Cô hỏi: “Tôi gửi qua cho cậu nhé?”

“Ừm, làm phiền cô rồi.” Tuyên Tử Phương xắn tay áo, bật tính năng nhận tài liệu trên đồng hồ của mình.

Đồng hồ hai người vang lên mấy tiếng “tít tít tít”, nửa phút sau, Michelle đã chuyển toàn bộ tài liệu đường bay và bảng phân công nhiệm vụ cho Tuyên Tử Phương.

“Cảm ơn cô.” Tuyên Tử Phương nhìn lướt qua bản đồ, mỉm cười.

Đúng là phong cách của anh ấy.

“Có lẽ không có ai nghĩ rằng địa điểm tới của chúng ta là tinh vực Hyde nhỉ?” Michelle cười nói.

“Thực ra thì nơi đó cũng quái gở lắm, nếu không biết đường mà cứ chạy loạn trong Vành đai Lam Sa, thể nào cũng bị hố đen vũ trụ hút vào, chết không tìm được xác.” Tuyên Tử Phương nói: “Tôi đã từng đi từ tinh vực Eris đến tinh vực Hyde thông qua Vành đai Lam Sa.”

“Trời ạ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được...” Michelle tròn mắt, kinh ngạc la lên: “Ý tôi là, trông thủ trưởng mảnh khảnh thế này...” Dù là vẻ ngoài hay tính cách, cô đều không thể tin rằng Tuyên Tử Phương đã từng đi qua nơi nguy hiểm như vậy, không lẽ tư lệnh yên tâm để cậu ấy đi như thế?

Tuyên Tử Phương đáp: “Chuyện đã xảy ra lâu rồi. Nếu là con đường này, chúng ta sẽ ít gặp nguy hiểm.”

Khuôn mặt Michelle đỏ bừng, cô xấu hổ nói: “Thực ra trong phiên họp có rất nhiều người do dự, ngay cả tôi ban đầu cũng không đồng ý với tư lệnh Tô...”

“Nhưng cuối cùng mọi người đều bị anh ấy thuyết phục mà.” Tuyên Tử Phương chớp mắt nhìn cô, bật cười.

“Đúng vậy, tư lệnh Tô một khi đã lên tiếng thì không ai có thể chống cự được.” Michelle nghĩ một lát, vội vàng giải thích: “Ý tôi là tư lệnh có phong thái lãnh đạo tuyệt vời, tôi không có ý định gì với ngài ấy đâu.”

Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: “Tôi hiểu mà.”

Thực ra, khi Tô Kỷ và Tuyên Tử Phương đến hành tinh Hera, do nơi này có nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, nhiều thương nhân giàu có chuyên khai thác buôn bán khoáng sản, nên Tô Kỷ đi đến đâu là tỏa sáng đến đó. Nhóm thương nhân “nhăm nhe” anh suốt, thậm chí có người biết anh đã kết hôn rồi mà vẫn giới thiệu con gái hay là em gái cho anh.

Nhưng chuyện này cũng không kéo dài bao lâu, Tô Kỷ lệnh cho đội đặc công dưới trướng đến “thăm” từng nhà, không biết bọn họ nói cái gì mà về sau, nhóm thương nhân cứ nhìn thấy anh là sợ vã mồ hôi.

Nhưng mà, tư lệnh Tô uy nghiêm, giàu có, nhân cách tốt, nói chung là có sức quyến rũ cao, thành ra rất nhiều thiếu nam thiếu nữ xem anh là mẫu người yêu lý tưởng. Tuyên Tử Phương có ngơ ngơ đến mấy cũng có lúc nổi cơn ghen.

Tuyên Tử Phương đang mang thai nên càng dễ ghen hơn bình thường. Tuy nhiên, Michelle làm trợ lý của Tuyên Tử Phương đã lâu, nên sau khi nghe cô thốt lên lời khẳng định chắc như đinh đóng cột kia xong, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Tôi... tôi đi xem anh ấy thế nào.” Tuyên Tử Phương sờ sờ chóp mũi, thấy ánh mắt đầy thấu hiểu của Michelle, ngại ngùng lảng đi: “Chắc anh ấy có nhiều chuyện cần giải quyết.”

“Không cần tìm anh, anh đã đến rồi.” Tuyên Tử Phương vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng nói của Tô Kỷ. Anh đang mặc quân phục đen, đến bên cậu, hỏi: “Sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi, ở đây mọi chuyện đã có anh lo, em đừng lo lắng gì cả.”

Thấy Tô Kỷ nhíu mày, Michelle hiểu ý lãnh đạo, cô rời phòng làm việc, để cho đôi chim cu có không gian riêng với nhau.

Tuyên Tử Phương nhìn anh mỉm cười, đáp: “Em ở nhà cũng chẳng biết làm gì, thà rằng đến phụ anh một tay còn hơn.”

Tô Kỷ thấy cậu khỏe mạnh, nhắc nhở thêm hai ba câu nữa, bỏ mũ xuống, xoa trán nói: “Những chuyện quan trọng nhất đều được sắp xếp hết rồi, nếu em muốn hỗ trợ, vậy thì xoa bóp cho thầy một chút được không?”

Tô Kỷ nhìn người trong lòng, ánh mắt đầy ý cười.

Tuyên Tử Phương chép miệng, ngoan ngoãn đứng phía sau, đặt tay lên hai bên thái dương của Tô Kỷ, giúp anh xoa bóp huyệt vị trên đầu.

“Ừm...” Tô Kỷ híp mắt, thả lỏng, nói: “Cực kỳ thoải mái.”

Đương nhiên rồi, trước đây cậu từng học qua cái này. Tuyên Tử Phương đắc ý cười trộm, trông như một tiểu hồ ly.

Hai người ở bên nhau, không ai nói gì, cho đến khi đến giờ xuất phát, Tô Kỷ mới nắm bàn tay Tuyên Tử Phương, hôn lên mu bàn tay cậu, nói: “Đến giờ rồi, đây là nhóm người di tản đầu tiên, anh đi xem thế nào.”

“Em đi với anh!” Tuyên Tử Phương nói.

“Không, em ở đây đi.” Tô Kỷ đội mũ lên, nói: “Chúng ta còn một vài cư dân chưa tìm được, em ở đây, lát nữa sẽ có người liên lạc với em, anh giao phía sau lưng mình cho em.”

“... Vâng.” Tuyên Tử Phương cắn môi.

Tô Kỷ bật cười, bẹo má cậu, nói: “Đừng lo, nào, cười một cái, hay là gọi tiếng ông xã cũng được.”

Tuyên Tử Phương nhìn anh, nhe răng cười hihi.

“Càng ngày càng togan...” Tô Kỷ lắc đầu, cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.