Vợ Trước Muốn Tái Hôn

Chương 182: Chương 182: Anh yêu, theo em về nhà đi




Sau năm mới xuân sang, gió Bắc Kinh vẫn hanh khô, không đóng cửa sổ, Đường Hạo Nam cứ như vậy đứng ở cửa sổ lạnh thấu xương. Có chút lạnh, cũng không lòng chết lạnh thấu xương như vậy.

Bầu trời Bắc Kinh từ trước đến nay âm u, nhìn không thấy ánh mặt trời, áp lực không có hi vọng, làm cho người ta lòng tràn đầy khó chịu.

“Trời lạnh như thế tại sao không đóng cửa sổ, thân thể không khỏe không cần hút thuốc nữa.” Hạ Nhất Nhiễm không biết từ lúc nào đứng ở cửa, sắc mặt trầm tĩnh như nước, lắng đọng lại tất cả năm tháng.

“Em đi ra ngoài trước.” Gặp Hạ Nhất Nhiễm đứng ở cửa, Đường Hạo Nam vội vàng dụi tắt thuốc lá ở trong tay, trong lúc cuống quýt làm phỏng ngón tay chính mình.

Vươn tay đóng lại cửa sổ, gió lạnh không tiếp tục thổi vào trong, nhưng trong phòng cũng không ấm.

Dù sao mở cửa sổ thật lâu rồi.

Ôm ấp ấm áp từ phía sau truyền tới, tình cảm thắm thiết vạn phần, tỉ mỉ kỹ càng bao bọc anh.

“Theo em về nhà đi.”

Biết tâm tình anh không tốt, lúc Hạ Nhất Nhiễm nói chuyện đều đã tận lực nhẹ giọng. Mặc kệ anh có theo mình trở về không, đừng đẩy mình ra nữa thì tốt rồi.

“Sao lại trở về? Cứ như vậy mang theo toàn thân bệnh AIDS mà trở về? Nhìn thấy con của chúng ta, nói cho bọn chúng có một người cha mắc bệnh AIDS?” Tâm tình phiền não, ném tàn thuốc trên mặt đất nhìn cũng không vừa mắt, hung hăng giẫm lên lại giẫm lên.

Anh không quay về! Tôn nghiêm cũng không cho phép!

Đừng nhìn Đường Hạo Nam anh hiện giờ là người có địa vị số một số hai trong xã hội, tư tưởng cùng suy nghĩ trong lòng vẫn lại là một người bảo thủ. Bệnh AIDS, ở trong mắt anh cùng một kẻ ăn chơi trác tán lưu tình khắp nơi không khác gì nhau.

Trong lòng phiền não, hận không thể đập phá thứ gì đó mới tốt. Cố nén phiền não trong lòng mới không làm ra động tác gì quá khích gây thương tổn Hạ Nhất Nhiễm. Tại sao muốn đến tìm anh! Để cho anh tự sinh tự diệt chẳng phải là càng tốt hơn sao!

Đều do lúc trước làm bậy! Tin tưởng Đồng Y Mộng, cho tới bây giờ cũng coi như tự làm tự chịu thôi.

Tâm tình lên xuống lúc cam chịu lúc lại khôi phục bình tĩnh, phiền não vươn tay vò đầu bức tóc, nhưng mà rốt cuộc không tàn nhẫn được với người phụ nữ trước mắt này, đau lòng đau mắt cô gái ngu ngốc từ xa xôi chạy tới tìm chính mình! Trong thiên hạ sao có thể có người phụ nữ ngu ngốc như thế!

Nhìn đến Đường Hạo Nam tâm tình như vậy, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng cũng không chịu nổi, lại không biết nên an ủi Đường Hạo Nam thế nào, chỉ có thể yên lặng cuối đầu.

Không có việc gì, cho dù thật sự bị nhiễm bệnh AIDS thì phải làm thế nào đây, trên thế giới này cũng không ít người mắc bệnh AIDS vẫn sống tốt đó thôi? Sống thêm mười năm, cũng không khó gì.

Cô cùng hai đứa nhỏ, dù thế nào đều sẽ không vứt bỏ anh.

Còn có đứa con trong bụng của cô, cô tin tưởng, nó cũng sẽ không ghét bỏ người cha như vậy.

Mẹ con cô đã định là ở bên anh rồi!

Nhìn đến Hạ Nhất Nhiễm cúi thấp đầu như vậy, cô đơn đứng ở trước mặt anh, trong lòng anh cũng không chịu nổi. Ánh mắt chớp lóe, đáng chết, cô đến áo ấm cũng không mặc.

“Em cứ như vậy chạy đến, hai đứa nhỏ thì sao? Ai chăm sóc chúng đây.” Trong phòng lạnh như thế, cô sao chỉ mặc một cái áo choàng dài màu nâu nhạt, nếu chính mình thật sự có một ngày rời đi, cái người phụ nữ ngốc này phải làm sao đây.

Trái tim căng thẳng, nhịn không được đem người phụ nữ trước mặt hung hăng nhét vào trong ngực mình.

Lực đạo to lớn, hận không thể đem Hạ Nhất Nhiễm khảm vào trong xương máu mình.

Ôm ấp ấm áp cực kỳ thoải mái, nhưng mà sức mạnh lớn kia lại để cho cô có chút sợ hãi. Nói thế nào cô cũng vẫn là một người phụ nữ có thai.

“Uh”m...” Bất an phát ra một tiếng ưm, Hạ Nhất Nhiễm giật giật thân thể của chính mình.

Đường Hạo Nam giật mình hoàn hồn, mạnh mẽ buông lỏng cánh tay của mình ra.

“Không mang bộ đồ nào ấm hơn tới sao? Bắc Kinh thời tiết lạnh như vậy, làm em và con bị đông lạnh thì sao.” Nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ tinh tế lạnh băng của Hạ Nhất Nhiễm xoa nắn.

Chỉ sợ hơi ấm của chính mình không đủ, không thể từ đấy sưởi ấm cho cô cả đời.

Mà cô từ nhỏ cơ thể yếu ớt, thực làm người ta lo lắng.

“Vậy anh liền ở lại bên cạnh em chăm sóc em cả đời đi.” Cô ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh so với ngôi sao vẫn còn lóng lánh. Chiếu sáng rung động trái tim yếu đuối của anh.

Rõ ràng là một câu nhẹ nhàng bâng quơ, lại như một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, ghen tuông nháy mắt theo cái mũi dâng lên, thẳng đến hốc mắt ra sức đổ ào.

“Anh mang em ra ngoài mua hai bộ đồ.” Che chở cô vào trong ngực hướng bên ngoài Tứ Hợp Viện đi.

Biết anh là cố ý tránh đi cái đề tài này, Hạ Nhất Nhiễm thông minh không tiếp tục nhắc tới, anh vẫn lại là không có dũng khí đối mặt đi. Kỳ thật... Cô trái lại cực kỳ xem trọng 05% hi vọng kia.

Có hi vọng luôn tốt hơn so với không có hi vọng.

Mà Đường Hạo Nam hiện tại, hẳn là không dám gửi gắm tình cảm trên chút hi vọng này đi. Dù sao có hi vọng sau đó thất vọng, mới là thật đau triệt nội tâm. Vì thế không dám mang một tia hi vọng, bụi bặm yếu ớt cẩn thận tồn tại.

Đêm qua tuyết rơi, trên tán cây bạch quả trong sân đóng tuyết thật dày. Nặng trịch giống như tùy thời đều đã rớt xuống.

Giống như là anh hiện tại thần kinh căng thẳng đến cực hạn, tùy thời đều đã có khả năng sẽ sụp đổ.

“Vậy thì ở lại bên cạnh em chăm sóc em cả đời đi.” Lời cô vừa mới nói, còn vang vọng bên tai. Trước mắt bị nước mắt che lấp, chỉ còn lại một mảnh trắng xoá có không quá rõ ràng.

Anh làm sao không muốn ở cạnh cô chăm sóc cô cả đời chứ. Anh ngày nhớ đêm mong, khát vọng muốn chết.

Khi còn nhỏ, sau khi lớn lên, rồi đến kết hôn, rồi những ngày sau đó, bao gồm cả những ngày ngắn ngủi như vậy sau này, lúc anh còn sống đều sẽ không muốn buông tha cô.

Nhưng mà anh cho rằng vận mệnh lòng vòng dạo quanh rốt cục muốn buông tha cho đôi uyên ương số khổ bọn họ, ông trời vẫn lại là buồn cười như vậy trêu đùa bọn họ một vố lớn.

Thực cmn buồn cười.

Mới vừa đi đến dưới cây bạch quả, anh lại thất thần rồi. Ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi, thân thể chậm rãi hướng anh tựa vào.

Cảm nhận được thân thể anh bất ngờ trở nên cứng ngắc, Hạ Nhất Nhiễm làm bộ như không biết, vươn tay ôm lấy eo anh.

“Quá lạnh, không phải nói muốn đi mua quần áo à?” Kỳ thật tựa vào trên người anh, cô thật sự cảm thấy một chút cũng không lạnh.

Có anh ở đây, dù có là trời giông bão tuyết cô cũng không sợ.

“Uh”m, đi thôi.” Bàn tay rộng mở, bàn tay nhỏ lạnh băng của cô, thật giống như chiếm được toàn bộ an tâm thế giới một dạng. Hai người đi bộ trên con đường đóng tuyết trắng xóa, ở phía sau để lại một chuỗi dấu chân thật dài.

...

“Bộ đồ này thật là rất thích hợp tiểu thư người, tôi tới giúp người đem đai lưng thắt lên, như vậy, liền càng có thể thể hiện dáng người của tiểu thư rồi.” Nhân viên bán hàng bên người tận chức tận trách nói xong lời khen tặng. Mà Hạ Nhất Nhiễm gần như là một chữ cũng chưa nghe được. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cô vẫn rơi vào trên người Đường Hạo Nam đang ngồi trên ghế sofa.

Sợ một cái chớp mắt, người trước mắt vẫn đang rõ ràng kia liền như thế biến mất không thấy nữa.

Một người trong ánh mắt sao có thể có nhiều cô đơn như vậy, mà giờ này khắc này Đường Hạo Nam trong ánh mắt liền chứa đựng nhiều cô đơn như thế.

Anh đang nhìn xe cộ qua lại tấp nập ngoài cửa sổ sững sờ xuất thần. Không biết suy nghĩ cái gì.

Đây nếu là Đường Hạo Nam trước kia, nhất định sẽ cợt nhả đến gần trước trêu chọc một phen, tâm tình tốt mà nói, còn có thể nhân cơ hội ăn chút đậu hủ. Mà hiện tại, anh giống như là một cái tượng gỗ mất linh hồn một dạng ngồi ở chỗ kia, để cho cô đau lòng.

Quá đau lòng.

“Tiểu thư?” Hạ Nhất Nhiễm nhìn Đường Hạo Nam hãy còn xuất thần, căn bản không có nghe đến nhân viên bán hàng đang gọi cô.

“Tiểu thư?” Nhân viên bán hàng kia lại gọi, Hạ Nhất Nhiễm vẫn lại là ngoảnh mặt làm ngơ.

“Tiểu thư.” Bây giờ người phục vụ vươn tay đẩy đẩy cô, Hạ Nhất Nhiễm mới bỗng nhiên giật mình hoàn hồn.

Có chút thật có lỗi cười cười với nhân viên bán hàng, Hạ Nhất Nhiễm đem bộ đồ chồn da trên người cỡi ra.”Liền bộ này đi, giúp tôi gói lại.” Anh tâm trạng không tốt, cô lại càng không có tâm tình ở trong này chọn quần áo.

“Mời tiểu thư qua lễ tân tiến hành thanh toán.”

“Được.” Lấy bóp tiền, Hạ Nhất Nhiễm hướng về trước lễ tân đi qua.

“29.999 tệ, tiểu thư là quét thẻ hay là trẻ tiền mặt?” Nhân viên lễ tân ở quầy tính tiền cười đen POS đưa ra

Người nào rảnh rỗi không có việc gì lại ở trên người mang nhiều tiền mặt như vậy, không ra tiếng, Hạ Nhất Nhiễm đem chi phiếu lấy ra, quét thẻ ký tên. Rồi mới nhận lấy túi đồ từ nhân viên cửa hàng đưa qua.

“Anh Hạo Nam... Chúng ta... Anh Hạo Nam?” Người vừa rồi vẫn ngồi ở sô pha lúc này vậy mà trống không không có một bóng người.

Ầm một phen, Hạ Nhất Nhiễm nghe được tiếng trái tim chính mình rơi xuống đất. Dưới chân không thể khống chế không chút sức lực, suýt nữa quỳ trên mặt đất. Lập tức túm chặt nhân viên cửa hàng bên người.

“Người đâu? Người vừa rồi ngồi ở chỗ kia đâu.” Cô biết anh không thể đối mặt, cô thời thời khắc khắc đều đã sợ hãi anh bỏ đi cho xong việc, nhưng anh vẫn lại là bỏ đi mất rồi! Anh chính là không nghĩ tới cảm thụ của cô sao?

Cô không có anh không được!

“Vừa rồi lúc cô đi thanh toán, đã đi ra ngoài.”

Lập tức đẩy nhân viên cửa hàng bên người ra, đến túi mua hàng đều đã ném ởtrên mặt đất, Hạ Nhất Nhiễm trực tiếp liền xông ra ngoài.

Bên trái, không có, bên phải, cũng không có. Người xe qua lại đông nghịt, dòng người vội vàng, cô cố căng mắt ra, cũng không thể nhìn đến bóng lưng quen thuộc kia. Không có, nháy mắt liền lại không có!

“Đường Hạo Nam! Anh cái tên khốn này! Đồ khốn kiếp!” Những thứ này toàn bộ đều là cô muốn mắng anh. Anh chính là một tên khốn, cặn bã, chẳng thế thì anh làm sao vậy có thể nhẫn tâm, bỏ mặc cô ở lại cửa hàng quần áo, cứ như vậy chạy trốn!

“Đường Hạo Nam, anh là cái đồ khốn.” Nức nở không ngừng, nước mắt chảy vào trong miệng, là chua sót. Quá bất lực, Hạ Nhất Nhiễm trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất, đường phố đông nghịt người xe qua lại trước mắt, trong lòng tất cả mờ mịt.

Bây giờ, cô lại nên đi nơi nào tìm anh đây?

Điện thoại ở trong túi áo mạnh mẽ chấn động một cái, như là bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng một dạng, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng vươn tay lấy ra. Có tin nhắn đến, trên màn hình hiển thị tin nhắn Đường tiên sinh gửi đến, ba chữ này chói lọi chói mắt.

Anh lại vẫn còn biết gửi cái tin nhắn tới.

Đúng là ngón tay đã run rẩy mở màn hình ra.”Nhiễm Nhiễm, tha thứ cho sự yếu đuối của anh, anh không có biện pháp đối mặt em cũng không có biện pháp đối mặt bọn nhỏ, anh càng không có cách nào đối mặt mọi người lẫn bản thân anh, cho nên anh đi rồi, tha thứ anh hay không đều được, đừng lại tìm anh nữa, chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc đứa bé. Ngoan, trên mặt đất lạnh, đứng lên.”

Anh ở gần đây! Lúc cô từ trong cửa hàng chạy ra ngoài, anh chắc hẳn là từ một nơi bí mật gần đó nhìn, gửi cái tin nhắn này. Điện thoại gọi đi, nhưng là âm báo nhắc nhở dịu dàng báo tắt máy.

Số máy bạn gọi đang bận hoặc tạm khóa.

“Đường Hạo Nam, anh cái tên khốn này, anh lăn ra đây cho em!” ĐIện thoại bị hung hăng ném trên mặt đất, bốp một tiếng, nát thành bốn mảnh văng ra tứ tung, liền giống như trái tim cô hiện tại, bởi vì anh không chào mà biệt đã xé rách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.