Vô Tiên

Chương 3: Chương 3: Huyền Nguyên Quyết (1)




Tiểu Nhất nằm nhìn mặt trăng đã nhô cao tới đỉnh đầu. Hắn ngồi dậy, vươn mình duỗi thẳng lưng eo, cảm thấy không còn hứng thú gì nữa. Đã đến giờ hắn phải tu luyện Huyền Nguyên Quyết rồi.

Năm nay Tiểu Nhất mười ba tuổi. Từ khi lên năm tuổi, hắn đã bắt đầu bị sư phụ mờ hồ truyền dạy Huyền Nguyên Quyết. Khi mới bắt đầu, hắn đã được sư phụ nhắc nhở phải kiên trì tu luyện. Người bảo đây là do lời dặn dò của lão tổ Huyền Nguyên Quan, Huyền Nguyên Quyết chỉ truyền dạy cho chưởng môn và đệ tử của chưởng môn các đời.

Dù Tiểu Nhất không ngừng tu luyện, hắn vẫn chưa thấy công pháp này kỳ diệu ở chỗ nào. Nhưng hắn vẫn luôn nghe lời sư phụ mà luyện tới ngày hôm nay.

Tám năm, đã tám năm rồi đấy! Câu cửa miệng của sư phụ là phải bền bỉ, đại đạo mới có hi vọng đạt được đại đạo. Tiểu Nhất lắc đầu, sợ rằng chẳng thấy đại đạo đau, nhưng làm được kiên trì bền bỉ thì đủ để kiêu ngạo rồi.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tiểu Nhất đều tu luyện khẩu quyết của Huyền Nguyên Quyết một lần. Theo lời sư phụ giảng dạy pháp môn điều hòa hơi thở, Tiểu Nhất ngồi xuống theo tư thế ngũ tâm hướng lên trời, hay tay kết ấn đặt phía trước bụng, tay tạo thành một thủ ấn và thực hiện công pháp.

-... Mộc “Tính” Kim Tình Tương Hợp, Thủy Thăng Hỏa Xu Hưu Vọng. Phiên Nhiên Trụ Thế Hà Chân Hình, Tất Trì Âm Phù Thối Tận...

Tiểu Nhất lẩm nhẩm đọc, nội dung hơn một ngàn chữ Huyền Nguyên Quyết hắn sớm đã thuộc lòng. Chỉ là khẩu quyết khó đọc, ý nghĩa lại trúc trắc, khó hiểu, hỏi sư phụ thì Thanh Vân lão đạo cũng không thể giải thích, vốn sư phụ cũng chỉ học thuộc lòng, hiểu biết về ý nghĩa chỉ mơ hồ.

Tổ sư căn dặn, đây là con đường có thể đắc đạo thành tiên, là bí pháp mà mỗi đệ tử phải tu luyện, nếu không làm được thì việc kế thừa cũng đành chấm dứt rồi!

Tám năm qua, ngày qua ngày, năm qua năm Tiểu Nhất không ngừng tu luyện, không cảm thấy mình có gì thay đổi ngoài việc rất ít khi bị ốm. Thân thể tuy trông gầy yếu nhưng hắn biết đôi tay mình có khả năng nâng được hai, ba trăm cân. So với cùng lứa tuổi, sức lực như thế không phải là nhỏ.

Đó là do hắn tu luyện không ngừng, hay bởi sư phụ ngâm hắn trong thuốc từ bé? Ở cạnh sư phụ, Tiểu Nhất còn học được một bộ Huyền Nguyên kiếm pháp cùng một vài thuật rèn luyện thân thể. Hắn tin rằng đó là võ công.

Sư phụ có một quyển sách cũ nói về bùa chú. Trong đó đều là những khẩu quyết và hình vẽ khó hiểu giống Huyền Nguyên Quyết, đó được coi là sách học vỡ lòng của Tiểu Nhất khi còn bé.

Trong khi những đứa trẻ khác đều bắt đầu học với những quyển sách nhiều chữ, được giải thích rõ ràng, hắn đáng thương từ lúc biết chữ đã phải làm bạn với những bùa chú quái quỷ dị này.

Mỗi khi Tiểu Nhất nản chí, sư phụ thường động viên đây là vật thân truyền của tổ sư, là tín vật của quan chủ các đời. Ý là Thanh Vân đạo trưởng đã coi Tiểu Nhất chính là quan chủ đời thứ hai mươi mốt rồi.

Vì sư phụ, cũng vì tương lai của Huyền Nguyên Quan, Tiểu Nhất học thuộc các loại khẩu quyết, bùa chú, tất nhiên là không thể thiếu chữ nghĩa.

Dưới sự quan tâm hết mực của Thanh Vân đạo trưởng, Tiểu Nhất cứ như vậy mà lớn lên, trở thành một tiểu đạo sĩ. Các loại bùa chú trong quyển sách cũ kia cũng là phương tiện mưu sinh của hai thầy trò.

Thanh Vân đạo trưởng thường được mời đi làm phép trừ tà, cầu phúc. Chẳng biết kết quả đến đâu, nhưng mỗi lần nhìn thần thái của sư phụ lúc vẽ bùa, Tiểu Nhất luôn tin tưởng những lá bùa này nhất định sẽ rất linh nghiệm.

Trong số tín vật của chưởng môn Huyền Nguyên Quan, ngoài quyển sách bùa chú còn có một cái ngọc bội mà sư phụ luôn đeo bên mình.

Thanh Vân đạo trưởng từng cho Tiểu Nhất xem qua nhiều lần, cũng để cho hắn biết về sau bảo bối này sẽ thuộc của hắn. Điều đó giống như một sự cổ vũ vậy.

Mỗi lần chứng kiến dáng vẻ của Tiểu Nhất khi nhìn thấy ngọc bội, trong mắt lão đạo sĩ đều lóe lên một niềm tin mãnh liệt. Đó là niềm tin, là hy vọng đắc đạo và trở thành tiên nhân!!

Có lẽ hiểu thấu tâm tư của sư phụ, mỗi lần như thế, Tiểu Nhất đều thể hiện lòng hiếu thuận của mình. Dù chẳng biết tại sao sư phụ cố chấp đến như vậy, nhưng hắn vẫn luôn ghi nhớ kỹ những gì sư phụ dạy bảo.

Chỉ có điều khi nhìn ngọc bội đầy những hoa văn kia, Tiểu Nhất chẳng có cảm giác gì cả. Hắn chỉ lo lắng sau này khi sư phụ không còn nữa, mình trở thành một vị quan chủ cô đơn thì phải làm thế nào.

Vì cùng sư phụ trải qua những tháng ngày kham khổ, hay bởi những tháng ngày thanh nhàn nơi đỉnh Tiên Nhân, hoặc bởi vì cùng sư phụ trải qua đủ chuyện nơi thế tục, hoặc có lẽ bản thân hắn chỉ có một mình sư phụ là người thân, tất cả điều đó đã tạo nên một Tiểu Nhất tuy hoạt bát nhưng cũng điềm đạm, dù thông tuệ nhưng cũng rất giảo hoạt, còn có một chút già dặn cùng dáng vẻ ông cụ non.

Tiểu Nhất nhẩm đọc Huyền Nguyên Quyết một lượt, tu luyện công pháp một lượt vẫn thấy trong người không có gì thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tính toán lúc này đã qua giờ Tuất rồi.

Hắn vươn mình, giống như một chú khỉ nhảy xuống khỏi con trâu đá. Dưới ánh trăng, hắn lặng lẽ trở vào bên trong Huyền Nguyên Quan, rón rén tới gần chính điện.

Tiếng ngáy của sư phụ vẫn phát ra đều đều, chiếc áo mỏng đã rơi xuống bên cạnh. Tiểu Nhất nhẹ nhàng cầm chiếc áo lên đắp lại cho sư phụ, giả mặt quỷ rồi xoay người trở về phòng.

Phía sau, Thanh Vân đạo trưởng hé mắt nhìn theo bóng dáng Tiểu Nhất rời đi, trên gương mặt già nua thoáng mỉm cười, hai mắt nhắm lại và tiếng ngáy lại chậm rãi vang lên.

Huyền Nguyên Quan ngoài chính điện còn có ba gian chia ra trước, sau, trái, phải. Chính điện ở phía trước là nơi đặt bức tượng của tổ sư, phía sau là nơi sinh hoạt hàng ngày của chưởng môn.

Do hoàn cảnh quẫn bách, lão đạo sĩ thường say rồi ngủ ngay tại chính điện. Tiểu Nhất vốn đã quen thuộc với điều. Trong ba gian nhà phía sau chính điện, gian nhà nhỏ ở phía tây còn khá tốt được dùng làm bếp. Phòng của Tiểu Nhất là một trong hai gian còn lại ở phía đông.

Tiểu Nhất về tới phòng, dùng đá lửa thắp đèn. Đèn này dùng loại dầu được lấy ra từ túi xạ hương của loài Chồn mà lão thợ săn họ Lô trong thôn nhỏ dưới chân núi săn được. Bấc đèn cũng được bện từ cỏ sau núi phơi khô, vì vậy mà đèn sáng mà không khói.

Trong căn phòng nhỏ chỉ có một cái giường, bên cạnh là một chiếc rương gỗ. Trên bức tường phía nam có treo một thanh kiếm sáng bóng. Đây là vật sư phụ cho Tiểu Nhất, nó có tên gọi là Thanh Vân Kiếm. Kiếm này đã đi theo sư phụ mấy chục năm, bình thường người không mấy khi sử dụng nên cho Tiểu Nhất để luyện kiếm.

Thường khi ra ngoài, để sư phụ đeo kiếm cũng không đẹp mắt lắm nên Tiểu Nhất đành đeo trên lưng, trông cũng ra dáng đạo đồng.

Tiểu Nhất tháo giày, cởi áo khoác cất vào hòm gỗ rồi nằm xuống. Ngày mai hắn sẽ phải xuống núi, đến chỗ Lư đại thúc mua đồ ăn. Rượu của sư phụ cũng sắp hết, có khi còn phải đi tới trấn Thái Bình cách đây hơn mười dặm để mua. Nghĩ lung tung một hồi, Tiểu Nhất mơ màng ngủ thiếp đi.

Hôm sau, khi trời lờ mờ sáng, Tiểu Nhất vẫn đang mơ màng thì bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc.

- Tiểu Nhất, dậy luyện kiếm nào.

- Rõ, sư phụ.

Nghe tiếng của sư phụ, Tiểu Nhất vâng dạ rồi đưa tay dụi mắt, lật người bò dậy. Hắn nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, giơ tay gỡ bảo kiếm xuống. Nhìn ngọn đèn còn sáng, hắn vội tiến đến thổi tắt, ngáp một cái mới bước ra khỏi phòng.

- Tiểu tử thối, lần nào cũng để sư phụ phải gọi. Con nên nhớ, làm người phải cần cù mới dễ mưu sinh, luyện võ càng không thể lười nhác.

Tiểu Nhất vừa bước vào sân đã thấy sư phụ đang đứng dưới hiên, hàm râu dài tung bay, trông thật có tiên phong đạo cốt. Tuy thấy sư phụ lộ ra vẻ giận dữ nhưng hắn cũng không khiếp sợ, trái lại càng có cảm giác gần gũi. Tiểu Nhất dụi dụi mắt cười nói:

- Trước mặt sư phụ, con nào dám lười biếng đâu.

- Hừ, lẻo mép, muốn ăn roi đây.

Thanh Vân đạo trưởng nạt đệ tử nhưng vẻ mặt vẫn ấm áp.

- Luyện kiếm!!

- Đệ tử tuân mệnh!

Tiểu Nhất nghiêm nghị khom người đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.