Vô Tiên

Chương 10: Chương 10: Bóng đêm (2)




- Đừng quên sáng mai đưa bạc cho lão Lư dưới chân núi!

Giọng nói già nua lại có phần uể oải của sư phụ từ phía sau truyền đến, Tiểu Nhất dừng lại một chút, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.

...

Ánh trăng giống như làn nước dịu nhẹ phủ lên Tiểu Nhất đang nằm trên lưng của con trâu đá.

Tối nay trên đỉnh Tiên Nhân không có một trận gió nào, vô cùng yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, Tiểu Nhất lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Qua rất lâu, Tiểu Nhất cũng không thể nhập định. Trong đầu một lúc là thung lũng Tiểu Thiên, một lúc là phụ thân Lâm Khai Sơn, một lúc là tiên nhân ngự kiếm bay, một hồi lại là gương mặt già nua này của sư phụ...

Tiểu Nhất lắc đầu, tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ miên man và chậm rãi mở mắt ra. Chẳng biết tại sao, trong lòng cậu mơ hồ có một chút bất an. Vì cha mẹ mình đã không còn ở trên đời sao? Lớn đến mười ba tuổi, dáng vẻ của cha mẹ rất mơ hồ, phần lớn chỉ xuất hiện ở trong giấc mộng, tuy trong lòng có bi ai và mất mát, nhưng cậu cũng không rõ đây là cảm giác gì. Có thể đây chỉ là một cảm giác thân tình huyết mạch khác thân tình tác động!

Sư phụ mới là người thân duy nhất trên đời!

Có thể bay thì thật tốt! Như chim vậy...

Tiểu Nhất cũng hướng tới tình trạng tiêu diêu trong thiên địa như sư phụ đã nói. Nhưng những điều này đều không phải là nguyên nhân, cuối cùng điều gì làm cho trái tim mình thấy bất an?

...

Cũng dưới ánh trăng, tại Hắc Phong Khẩu cách đỉnh Tiên Nhân trăm dặm,.

Trong trại Hắc Phong bên cạnh Hắc Phong Khẩu, sảnh Tụ Nghĩa vẫn đèn đuốc sáng trưng. Ở trên mặt đất trong phòng có đặt cáng cứu thương, phía trên có một người toàn thân quấn đầy băng vải, trên băng vải dính đầy vết máu.

Năm sáu bóng người không ngừng vây quanh cáng cứu thương.

Đại đương gia Lưu Nhất Đao lo lắng đi qua đi lại, trên gương mặt đen bóng của hắn có một vết sẹo chạy ngang qua nửa quai hàm. Ánh đuốc chiếu sáng, vết sẹo đỏ trên mặt càng lộ thêm dữ tợn.

Đứng bên cạnh hắn là một người trung tuổi gầy yếu mặc nho sam, đang cúi đầu trầm ngâm không nói. Gương mặt hắn gầy gò vàng vọt, dưới hàm lác đác mấy sợi râu chuột, đôi mắt chuột láo liên không ngừng. Đây là quân sư của sơn trại được mọi người gọi với Ngô tiên sinh.

Ngô tiên sinh nhìn chằm chằm vào người mê man bất động trên cáng, yếu ớt nói:

- Vị Tiền tiên sinh, Tiền đại hiệp này nói cái gì là đường chủ của phái lớn trong giang hồ, cao thủ giang hồ gì đó nói đưa cho chúng ta một lần phú quý...

Lưu Nhất Đao căm hận ngắt lời Ngô tiên sinh:

- Chúng ta giúp hắn không tiếc trở mặt kết thù cùng tiêu cục Thái Bình, thay hắn cướp tiêu. Hừ hừ! Hắn thì hay rồi, lại bị Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình chém một đao thành như vậy, không sống không chết. Chúng ta chạy đi đâu đòi phú quý đâu? Không phải vì hắn là người của phái lớn trong giang hồ gì, lão tử ta...

Hắn nói, sắc mặt không nhịn được lộ ra chút kiêng kỵ.

- Đại ca! Hàng hóa trong chuyến tiêu này rốt cuộc có gì kỳ lạ, đáng để một đường chủ Bang Thương Hảinhư hắn phải tự mình đến đây, còn đồng ý cho chúng ta lợi ích lớn chứ?

Một nam tử hỏi với giọng điệu khó chịu. Đây là anh em kết nghĩa của Lưu Nhất Đao, nhị đương gia trại Hắc Phong, tên là Tiền Hổ.

Lưu Nhất Đao trừng mắt nhìn Tiền Hổ, im lặng không lên tiếng. Hắn quay lại chiếc ghế đặt ở phía trên, sau khi ngồi xuống lại thở dài.

- Hì hì! Nhị đương gia, chuyện này cứ để ta nói!

Ngô tiên sinh giảng hòa, cười gượng vài tiếng.

- Theo huynh đệ trong sơn trại thăm dò báo lại, chuyến tiêu này là do phái Thiên Long – phái lớn đứng đầu giang hồ chuyển một số đá từ nước láng giềng tới. Không biết số đá này có gì quý, chẳng biết tại sao bọn họ không dùng người của mình áp giải mà lại để cho tiêu cục bình thường tới đi chuyến tiêu này. Vị Tiền đường chủ của bang Thương Hải chủ động tới cửa hứa hẹn, chỉ cần chúng ta giúp hắn cướp số nguyên liệu đá này, sẽ có người của bang Thương Hải tới tiếp ứng. Sau khi chuyện qua đi, chúng ta có thể trở thành một chi nhánh bang Thương Hải của hắn. Đại đương gia làm đường chủ của Hắc Phong Đường, từ nay về sau vĩnh viễn được bang Thương Hải che chở.

- Nếu không đáp ứng điều kiện này, chúng ta có thể thu được số tiền là mười vạn lượng. Nhưng chúng ta phải hoàn toàn giữ bí mật về chuyện này, bằng không sau này bang Thương Hải bọn họ sẽ không thừa nhận chuyện này, còn có thể mượn cơ hội diệt trừ trại Hắc Phong ta.

- Mẹ nó! Bây giờ chúng ta cướp tiêu rồi, Tiền tiên sinh này lại bị thương nặng, cũng không có người truyền tin cho Bang Thương Hải. Chúng ta canh giữ một đống đá cũng không thể xem như cơm ăn được!

Tiền Hổ lớn tiếng gầm hét.

- Hừ! Đều tại ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới nhận chuyện này. Dù đã để mấy lang trung trên núi dưới chân núi cứu chữa, nhưng không rõ thương thế, không rõ Tiền tiên sinh này chết hay sống. Chúng ta tạm thời không có cách nào dựa vào ban Thương Hải. Viên Vạn Chương cũng sống chết không rõ. Nếu như tiêu cục bọn họ liều mạng cùng chúng ta, chúng ta chẳng lẽ lại phải về chui vào ngàn dặm sâu trong dãy núi Thái Bình sao?

Lưu Nhất Đao vỗ mạnh vào tay ghế, có chút ít hối hận nói.

- Viên Vạn Chương không chết.

Ngô tiên sinh vuốt râu chuột, lắc đầu trả lời.

- Cái gì? Sao ta không biết, Ngô tiên sinh...

Vẻ mặt Lưu Nhất Đao hung ác nham hiểm, lớn tiếng chất vấn.

Ngô tiên sinh cúi người xuống, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ nói:

- Vừa rồi, huynh đệ dưới chân núi đã phi ngựa báo lại, nói hôm nay Viên Vạn Chương của tiêu cục Thái Bình được người cứu tỉnh. Ta còn chưa kịp báo chuyện này cho Đại đương gia biết, mong Đại đương gia tha tội, tha tội!

Nhìn Ngô tiên sinh dè dặt e sợ, Lưu Nhất Đao thoả mãn hừ một tiếng:

- Vết thương của Viên Vạn Chương cũng rất nặng. Ta không nghe nói ở trấn Thái Bình có lang trung nào nổi danh! Nếu không...

Trong lòng Lưu Nhất Đao do dự không ngừng, nhíu mày nhìn cáng trên mặt đất.

- Báo Đại đương gia!

Ngô tiên sinh đảo tròng mắt, trên gương mặt cười gian bước tới nói:

- Nghe nói là lão đạo sĩ Huyền Nguyên Quan ra tay cứu!

Nhìn Lưu Nhất Đao mở to đôi mắt nhìn mình chăm chú, lão lại lấy lòng nói:

- Nghe nói lão đạo sĩ này tuy đã già nhưng có y thuật hơn người, hơn nữa trong đạo quan kia lại có hai thầy trò một già một trẻ, bình thường chỉ đi lại một mình nên không làm người khác chú ý. Đây đều là do các huynh đệ phía dưới vất vả tìm hiểu được.

Lưu Nhất Đao đứng dậy và lớn tiếng nói:

- Được...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.