Vô Thượng Thần Trúc

Chương 8: Chương 8: Những loài thú chưa từng biết




“lên đường nào.”

Trần Quân tự nói với mình.

Mang theo một ít trái cây dại quanh đó Trần Quân không ngừng đi xâu vào bên trong.Lúc trời tối, trần quân vẫn không ngừng lại, hắn đốt một bó đuốc lớn, tiếp tục nướng thịt, ở trong hòn đảo này tìm kiếm thức ăn không khó vì ở đây môi trường thích hợp cho các loài sinh trưởng và phát triển nhanh hơn ….

Đói bụng thì ăn một miếng thịt gà rừng cùng với trái cây dại ven đường, hoặc ăn sống, hoặc nướng lên ăn….

Khát thì uống một ngụm nước suối, ngay cả giọt nước bên trong khúc tre cũng bị Trần Quân uống sạch sẽ. trước khi đi cậu tìm được mấy khúc tre cạnh bờ hồ chặt xuống để đựng nước.

Ngày đêm liên tục như vậy mà qua Trần Quân cũng không cảm thấy mệt mỏi, giống như sức lực vô cùng vô tận vậy, chỉ có điều hắn vẫn cảm thấy trong thân thể có chút xao động.chắc là do không khí ở đây chăng?

Cứ như vậy ba ngày, Trần Quân những ngày này mặt mày ủ rũ cuối cùng cũng lộ ra chút mừng rỡ, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh thì sắc mặt đột nhiên đại biến.Chỉ thấy bốn phía xung quanh, từng đàn thú với những thân hình kì lạ đông nghịt đang vây đến….

Đám thú nhiều như quân đoàn xung quanh như vậy, là lần đầu tiên Trần Quân nhìn thấy, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều quái thú có hình thù kỳ lạ như thế.

Một con thoạt nhìn giống như sói, nhưng hình thể so với Tinh Tinh thì còn lớn hơn, bộ dạng như heo. Còn một con người đầy lông giống như gấu đen nhưng lại cực kỳ khổng lồ.

Một con dã thú thì vừa giống hổ vừa giống sư tử, mắt như chuông, có sáu chân. Còn có chuột bạch to bằng ba người trưởng thành gộp lại, ngoài ra còn có rắn, mà rắn này lại là rắn một đầu hai thân….

Giữa những con dã thú cỡ lớn này còn có những con dã thú cỡ nhỏ, mặc dù hình thể của chúng nhỏ, thế nhưng lại lóe lên ánh mắt hung tàn như muốn uống máu, lại nói bọn chúng rất nguy hiểm, ví dụ như con nhện quái dị, chuột, con rết đầu to….

Hơn nữa, đoàn dã thú này màu sắc không giống nhau, có đỏ thẫm, có đen kịt, có tím tro, có xanh đen, có trắng tuyết. Trong miệng một vài ma thú còn có hỏa diễm, kim quang rực rỡ, còn có con thì phun ra sương mù kết thành băng….

Chứng kiến hình ảnh này, đầu trần quân như muốn to ra gấp đôi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy, khẽ lẩm bẩm:

“đi nhầm về thời tiền sử à? Tại sao lại nhiều ma thú như vậy, những loài thú hung tàn này trí thông minh tuyệt đối không thấp, hơn nữa đều độc lai độc vãng, trời sinh khát máu. Dã thú tính tình hung tàn thích cắn xé lẫn nhau, tại sao bây giờ mình còn lại bình an vô sự như vậy?”

Trong đầu Trần Quân lập tức xẹt qua những ý niệm này,ánh mắt xoay chuyển thầm nghĩ “mấy ngày này mình luôn nướng thức ăn, khói bốc lên nên dẫn tới những hung thú này. Haiz mình thật ngu mà“. Trần Quân lúc này không có thời gian mà cảm khái, Lực chú ý của hắn lúc này đều tập trung vào phía trước..

Động tác của Trần Quân cực kỳ cẩn thận, nắm chặt lấy quần áo, nhẹ nhàng rón ra ron rén đi lùi về bên phải, sau đó đem toàn bộ tinh lực cân nhắc làm thế nào để mở đường máu từ trong bầy thú này….

“Grào…”

Một tiếng gầm lớn trong miệng của con dã thú vừa giống hổ vừa giống sư tử vang lên giống như tiếng hiệu lệnh, các con ma thú còn lại cũng phát ra đủ tiếng rít gào, âm thanh chói tai quanh quẩn giữa tòa đảo.

Ma thú ở trước mặt xông về phía trước, trần quân lập tức lùi về sau chạy ra phía vách núi nhưng ma thú đằng sau cũng đang xông về phía trước, trần quân bị rơi vào tình cảnh mười phía vây công khiến hắn vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn lại càng hiểu rõ bản thân mình phải tỉnh táo, nếu không tỉnh táo thì chắc chắn sẽ trở thành thức ăn trong bụng đám ma thú này, nếu quả thật như vậy thì đúng là chết không toàn thây….

“Tỉnh táo, tỉnh táo, nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp….”

Trần Quân hít sâu mấy hơi, dã thú càng lúc càng đến gần.

Đột nhiên, Trần Quân phát hiện hung quang trong mắt những dã thú này chợt thịnh. đang tham lam nhìn chằm chằm vào bắp đùi của cậu. Vì sơ ý trên đường đi đến đây cậu bị thương mà không biết, vết thương bị sướt qua thôi nhưng vẫn rỉ máu chảy xuống chân.

Trong nháy mắt, trong lòng Trần Quân thầm than không tốt.Trần Quân không chậm trễ chút nào, nắm chặt túi đồ trong tay, sau đó không quan tâm đến có thể tới chỗ ánh sáng kia nữa mà cứ như vậy liều mạng cướp đường bỏ chạy như điên.

Phía sau những con hung thú vì tranh nhau thức ăn, dẫm đạp cắn xé lẫn nhau.

Trần Quân liền nhân cơ hội bỏ chạy về phía nam, đó là hướng gần vách núi nhất.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, cậu quay đầu nhìn cảnh tượng hung thú chém giết lẫn nhau thì lại càng dốc sức chạy về phía trước, thân thể giống như có thêm khí lực., cứ như vậy xuyên qua khu rừng.

Không biết đã chạy bao lâu, trần quân không rõ lắm, nhưng hắn biết rõ hắn đã bắt đầu hít từng ngụm lớn, thân thể vốn tràn ngập khí lực đã bắt đầu suy kiệt.

Dù vậy nhưng Trần Quân vẫn không ngừng lại, vẫn liều mạng chạy về phía trước….

Cứ chạy cho đến khi hắn không còn nghe thấy tiếng gào thét chói tai nữa, hắn dừng bước lại, thở phào một hơi thầm nghĩ:

“ Ta cách đám hung thú này có lẽ rất xa rồi.”

Sau đó, Trần Quân quay đầu lại nhìn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.