Vô Thượng Sát Thần

Chương 1930: Chương 1930: Trọc Thiên Hồng Đến




Vù vù!

Thời khắc mắt thấy hơn ba mươi Chiến Thần cảnh sắp tới gần, từng tiếng phá không đột nhiên vang lên, sát đó là từng tia sáng trực tiếp xông ra từ mặt nước giống như từng cán thần kiếm.

Năm người Tiếu Thiên Dương và ba mươi cường giả Đại Chiến Thần cảnh đối diện đồng thời kinh ngạc, nhao nhao lùi về phía sau, phòng bị nhìn từng tia sáng đó.

Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy một xúc tu huyết sắc xông đến ba mươi thuộc hạ của Lãnh Đồng đó, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Phốc phốc vài tiếng, không đợi đám người lấy lại tinh thần, từng xúc tu huyết sắc đó đánh vỡ tám chiếc thuyền. Tám người trong đó mau chóng rơi xuống nước hồ.

“Công tử, cứu mạng!”

“Cứu ta!”

Tiếng kêu thảm thiết từ trong nước hồ truyền đến, họ dĩ nhiên là cường giả Chiến Thần cảnh nhưng ở đây không thể bay, chỉ có thể giương mắt nhìn rơi vào trong nước.

Đương nhiên, nếu như không có những người khác ra tay, với tố chất bản thân không tệ của họ, cho dù bơi giống người bình thường, họ cũng sẽ không chết đuối.

Nhưng mấu chốt là đối phương tập kích họ, chỉ là đánh rơi họ xuống nước sao?

Hiển nhiên không phải, cũng trong thời khắc họ rơi xuống nước đó, từng xúc tu huyết sắc ấy đột nhiên lao xuống, cuộn thân thể của tám Chiến Thần cảnh kia, tức khắc ngã xuống đáy hồ.

Sau khi tám cường giả Đại Chiến Thần cảnh xuống dưới thì không lên nữa.

Hai mươi người còn lại mau chóng bị dọa đến thất thần ra, đâu còn muốn giết mấy người Kiếm La, bây giờ bọn hắn chỉ muốn chạy trốn.

“Đây là?” Kiếm La chau chặt mày nhìn mặt hồ đó, nhất thời có chút thất thần.

“Kiếm La, còn sững người đó làm gì, mau đi đi!” Tiếu Thiên Dương kêu lớn, xoay người chạy trốn về nơi xa.

Thanh Phong lão tổ, Xích Vân lão tổ và Sở Khinh Cuồng cũng không hề do dự xoay người mà chạy. Bây giờ người của Lãnh Đồng bị cầm chân, lúc này không trốn thì chờ đến khi nào?

Thật ra lúc này, Lãnh Đồng ở nơi xa cũng không thể để ý đến việc giết mấy người Tiếu Thiên Dương nữa. Một lần lập tức giết chết tám Chiến Thần cũng hoàn toàn chấn động hắn rồi.

Từ hơi thở vừa rồi, Lãnh Đồng đã đại khái phán đoán ra thực lực của quái vật này, tuyệt đối không vượt qua Chiến Thần cảnh đỉnh phong, không có thực lực của cự trảo trước đó.

Nhưng mấu chốt là nơi đây là Huyết Hồ. Họ cũng không thể bay, cũng không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

Nếu như quái vật đó giống như vừa rồi, trực tiếp đánh vỡ thuyền, đánh họ rơi xuống đáy hồ thì cho dù ngươi mạnh hơn cũng phải lưu lại nơi đây.

Trong thoáng chốc, tu sĩ xung quanh chạy trốn cũng không thấy tung tích nữa, một màn đại chiến sắp bắt đầu lại kết thúc như vậy.

Chỉ có Kiếm La đứng ngơ ngẩn tại chỗ, không hề động đậy.

“Kiếm La, ngươi không phải bị dọa ngốc chứ?” Tiếu Thiên Dương lo lắng hét lớn.

Đùa gì vậy, tuy quái vật này không đáng sợ như quái vật lớn to lớn trước đây đó nhưng muốn giết họ cũng rất dễ dàng.

“Không cần chạy, nó sẽ không giết chúng ta.” Kiếm La lắc lắc đầu nói, trên mặt hiếm có lộ ra vẻ tươi cười.

“Không cần chạy?” Tiếu Thiên Dương rõ ràng không tin.

Nhưng sau khi đợi mấy hơi thở, quái vật đáy hồ đó cũng không xuất hiện lần nữa. Mấy người cũng không nhịn được lộ ra vẻ tò mò.

“Lẽ nào thật sự bị khí vương bá của Kiếm La chấn động rồi?” Tiếu Thiên Dương bán tin bán nghi nói. Sau đó mấy người từ từ đến gần Kiếm La.

Nhưng cũng vào lúc này, đáy hồ đột nhiên lại có mấy ánh sáng vọt ra, xông thẳng đến Kiếm La.

“Kiếm La!” Sở Khinh Cuồng thét to trước tiên, lo lắng vô cùng.

Đôi mắt của Tiếu Thiên Dương họ cũng chợt co lại, quái vật đó lại xông đến rồi?

Bốn người nhìn nhau, cuối cùng khẽ cắn môi xông đến chỗ Kiếm La. Chỉ là vừa rồi xông ra mấy trượng, thân hình mấy người đột nhiên ngừng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn phía trước.

Chỉ thấy lúc mấy xúc tu đó đến gần Kiếm La thì ngừng lại. Xúc tu sắc bén đó nuốt vào nhả ra ánh kiếm, lại không giết chết Kiếm La.

“Ngươi thắng rồi!”

Lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói. Ngay sau đó, xúc tu ấy đột nhiên bất mất. Mặt hồ đột nhiên xuất hiện một bóng người, điều kỳ lạ là bóng người này lại đứng trên mặt nước.

Kiếm La thấy thế, khẽ mỉm cười: “Không ngờ ngươi lại xuất hiện ở chỗ này.”

Mấy người Tiếu Thiên Dương ở nơi xa vô cùng khẩn trương cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại. Họ kinh ngạc nhìn bóng người kia, sau đó chậm rãi bước qua.

“Các ngươi quen nhau?” Tiếu Thiên Dương vô cùng kinh ngạc nhìn Kiếm La và bóng người đó.

Kiếm La gật đầu nói: “Giới thiệu với các ngươi một chút, đây là Trọc Thiên Hồng, mấy người này là...”

Không sai, người tới chính là Trọc Thiên Hồng. Trọc Thiên Hồng vốn đang đợi Tiêu Phàm ở Tu La Cổ Thành nhưng đợi hơn một tháng cũng không thấy bóng dáng của Tiêu Phàm đâu.

Vài ngày trước, Tiêu Phàm gây ra chút động tĩnh ở Tu La Cổ Thành, Trọc Thiên Hồng mới biết Tiêu Phàm đã đến. Vừa rồi hắn muốn tìm Tiêu Phàm lại không ngờ Huyết Hồ Thủy Điếu bắt đầu rồi.

Sau đó hắn tìm tung tích của Tiêu Phàm ở Huyết Hồ. Cuối cùng tìm đến nơi này nhưng không ngờ Tiêu Phàm không nhìn thấy, lại bắt gặp mấy người Kiếm La bị Lãnh Đồng truy sát.

“Đúng rồi, Chiến La đâu?” Kiếm La đột nhiên nhìn Trọc Thiên Hồng nói.

“Ngươi không nói, ta cũng quên mất.” Trọc Thiên Hồng đột nhiên ra chủ ý, đưa tay vẫy, một xúc tu đột nhiên thò xuống đáy nước. Công phu trong chớp mắt, lại có một bóng hình từ mặt nước bay lên.

“Trọc Thiên Hồng, ngươi muốn chết!” Bóng người đó vừa xuất hiện bèn gầm thét một tiếng, một quyền vọt đến Trọc Thiên Hồng. Trừ Chiến La, còn có thể là ai?

Trọc Thiên Hồng cười ha ha, lách mình liền xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng, tránh một đòn của Chiến La.

Cũng khó trách Chiến La phẫn nộ. Hắn đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong lại bị Trọc Thiên Hồng kéo xuống nước uống mấy ngụm nước, không bán mạng cùng Trọc Thiên Hồng đã là vô cùng khách khí rồi.

“Ta đây không phải hết cách sao? Chỉ có thế này mới có thể tập kích những người đó.” Trọc Thiên Hồng nhún vai bất đắc dĩ nói. Sau đó vội vàng chuyển chủ đề nhìn Kiếm La nói: “Kiếm La, công tử đâu?”

Sắc mặt Kiếm La thay đổi trong chớp mắt, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

Nụ cười trên mặt Trọc Thiên Hồng cứng đờ ở đó trong chớp mắt. Hắn nhìn thấy Kiếm La, vốn cho là Tiêu Phàm cũng ở gần đây nhưng nhìn thấy sắc mặt Kiếm La, Tiêu Phàm rất có thể đã xảy ra chuyện. Điều này bảo hắn sao có thể không lo lắng?

“Ngươi không phải ở cùng công tử sao?” Ngữ khí Trọc Thiên Hồng hơi lạnh lùng, thậm chí lộ vẻ sát khí.

“Việc này không thể trách Kiếm La, chuyện là thế này...” Tiếu Thiên Dương vội điều khiển thuyền nhỏ chặn trước người Kiếm La, nói.

Sau đó tự thuật đơn giản những chuyện trước đây một lượt, sắc mặt Trọc Thiên Hồng cũng trở nên nặng trĩu, tay phải chống cầm suy nghĩ nghiêm túc.

“Gào...”

Đột nhiên, nơi xa truyền đến một trận tiếng gầm thét, ngay sau đó là một khoảng sóng nước to lớn, khí thế đáng sợ kích xạ đến bên này của họ.

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn lại. Điều khiến họ kinh hãi là một cái cự trảo từ mặt nước gào thét ra giống như cắt thiên không ra, khí thế hung mãnh vô cùng.

Cảm nhận được khí thế đó, mọi người chỉ cảm thấy da đầu nổ ra. Đặc biệt là mấy người Tiếu Thiên Dương, mấy người họ chính là hiểu biết sự đáng sợ của quái vật đó.

“Đi mau!” Thanh Phong lão tổ sợ hãi kêu lên, cự trảo đó rõ ràng là xông đến chỗ họ. Trên sóng nước chính là vô số Áo Nghĩa Thần Ngư lao nhanh đến.

“Huyết Linh Minh côn? Sao nơi đây lại có quái vật này?” Trọc Thiên Hồng kêu lạ, thân hình suýt chút đứng không vững, run giọng nói: “Ta đã thấy lại vì sao người ở đây không thể bay, vốn dĩ là bị linh hồn và huyết mạch của quái vật này áp chế rồi.”

Trọc Thiên Hồng không hổ là người của Thái Cổ thần giới, kiến thức không phải uyên thâm bình thường. Một giây sau, mấy xúc tu của hắn vung ra, cuốn mọi người lướt đến chân trời, giống như sợ muộn một bước sẽ bị ở lại nơi này.

Mấy người vừa mới rời đi, Áo Nghĩa Thần Ngư đó bèn nhào lên. Tất cả người chạy trốn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Trọc Thiên Hồng càng không dám quay đầu, bán sống bán chết chạy nhanh lên mặt hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.