Vô Thượng Sát Thần

Chương 1933: Chương 1933: Đàm Phán




Tiêu Phàm quan sát thấy một Huyết Linh Minh Côn vô cùng to lớn, thân thể dài đến ngàn trượng của nó có lực rung động, không hề yếu hơn so với Siêu Cấp Thạch Nhân do linh hồn phân thân cô đọng lại của Tiếu Thương Sinh lúc trước là bao.

Hơn nữa khí tức mà Huyết Linh Minh Côn phát ra cũng mạnh hơn rất nhiều so với linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh.

Nhưng dù nó có mạnh thế nào thì cũng chỉ phát huy được thực lực dưới mức Thiên Thần cảnh mà thôi.

Bởi vì sự tồn tại của đại trận trong hồ, nó cũng không thể rời khỏi Huyết Hồ, mà dù nó có thể rời khỏi thì nó vẫn sẽ bị lực lượng của giới này áp chế.

Đến lúc đó, nó chỉ có hai lựa chọn, một là áp chế lực lượng của chính mình hai là phá với phong cấm của giới này, rời khỏi Thiên Địa Lao Ngục.

Huyết Linh Minh Côn phẫn nộ gào thét, đôi cánh bị bẻ gãy của nó giãy giụa với những vệt máu tươi đang chảy xuống nhưng nó lại không hề biết đau đớn là gì.

Thời gian hơn một vạn năm đã khiến nó quen với cảm giác đau đớn đó rồi.

Nếu không phải vì nuốt linh hồn và sức mạnh huyết mạch của các tu sĩ thả câu ở Huyết hồ thì có lẽ nó đã sớm rớt xuống tu vi Chiến Thần cảnh rồi.

Tiêu Phàm nhíu mày, hắn biết Huyết Linh Minh Côn rất hận huyết mạch của hắn. Đối với những kẻ muốn giết mình, Tiêu Phàm không hề có bất kỳ sự nhân từ nào.

Nhưng nhìn bộ dạng của Huyết Linh Minh Côn, Tiêu Phàm lại thấy không nỡ.

Chẳng có gì là sai nếu nó muốn trở nên mạnh hơn, nhưng sai ở chỗ muốn cướp đoạt thần huyết của Thần Vô Tận, nó đã đánh giá quá thấp thực lực của Thần Vô Tận rồi.

Nhưng ngược lại, đứng trên lập trường của Thần Vô Tận thì Thần Vô Tận Cũng không sai, hắn đã bỏ ra vô số tâm tư và tinh lực để tập hợp mấy chục loại Thần huyết, như vậy làm sao có thể để người khác đoạt đi được?

Thần Vô Tận không hề giết nó, chỉ nhốt nó ở đây, điều đó đã không dễ dàng gì rồi.

“Tên kia, ta biết ngươi rất muốn giết ta, nhưng ngươi cũng biết ngươi không thể làm được, đúng không?” Tiêu Phàm đột nhiên mở lời.

Huyết Linh Minh Côn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đôi mắt hiện lên sự giết chóc, thiếu điều muốn phun máu ra.

Nếu có thể giết chết Tiêu Phàm thì nó tuyệt đối sẽ không do dự.

“Xem ra ngươi hiểu những gì ta nói phải không, hay là chúng ta làm một vụ giao dịch, thế nào?” Tiêu Phàm tiếp tục nói, thần sắc như thường.

“Ngươi phải chết!”

Đột nhiên, Huyết Linh Minh Côn phun ra một âm thanh lạnh lẽo, giọng nói có chút hơi khàn.

Điều này khiến Tiêu Phàm thấy hơi kinh ngạc, hóa ra tên nhóc này biết nói chuyện, chỉ là hơn vạn năm qua chưa từng mở miệng nên nói chuyện có hơi khó chịu một chút.

“Ta nói rồi, ngươi không giết nổi ta đâu.” Tiêu Phàm lắc đầu, nói tiếp: “Nếu ta không triệt tiêu trận pháp thì ngươi vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở đây, ngươi làm thế nào để giết ta!”

“Chết!”

Huyết Linh Minh Côn lại phun ra một chữ, cứ như thể ngoại trừ mấy câu như vậy ra, nó không còn biết nói những câu khác nữa, nỗi hận với huyết mạch của đám người Tiêu Phàm đã khiến nó khắc sâu trong tâm cốt mất rồi.

Tiêu Phàm nhíu mày, thần sắc cũng trở nên lạnh lùng: “Tranh cãi miệng kiểu này chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu ngươi đang ở thời kỳ đỉnh phong thì đúng là rất dễ dàng giết chết ta, nhưng bây giờ…”

Giọng nói Tiêu Phàm để lộ ra sự khinh thường, hắn lại nói: “Cứ cho là thả ngươi ra khỏi trận pháp thì ngươi cũng không giết nổi ta.”

Lần này Huyết Linh Minh Côn không hề phản bác, vừa này đối kích với Tiêu Phàm, rõ ràng là nó không hề chiếm được chút lợi thế nào, tu sĩ con người trước mắt không hề yếu hơn nó bao nhiêu.

“Thực ra, điều ngươi hận chính là kẻ đã nhốt ngươi chứ không phải ta, ta cũng chỉ là một người vô tội mà thôi, chẳng phải sao?” Tiêu Phàm thấy Huyết Linh Minh Côn không nói gì liền tiếp tục nói.

“Ta nghĩ ngươi cũng không hề muốn bị nhốt vĩnh viễn ở đây, chẳng mấy mà tu vi của ngươi sẽ tiếp tục rơi xuống, xuống tới Chiến Thần cảnh, tới lúc đó, không chỉ ta mà đâu đâu trong thiên địa này cũng đều có những người muốn giết ngươi.

Ngươi không cần phản bác, những thứ khác không nói chỉ riêng về năng lực của ngươi có lẽ cũng đủ là thứ mơ ước của nhiều người, nếu ngươi không còn hữu dụng với kẻ khác thì họ giữ một kẻ đã bị người khác sử dụng làm gì?” Tiêu Phàm tranh thủ nói tiếp.

Hắn không hề muốn thuyết phục Huyết Linh Minh Côn, khiến nó thần phục bản thân hắn. Đừng nói đối phương là một cường giả Thiên Thần, chỉ đơn giản sự thù hận giữa Huyết Linh Minh Côn và Thần Vô Tận cũng không hề dễ hóa giải rồi, muốn Huyết Linh Minh Côn thần phục thì trong một thời gian ngắn, căn bản là điều không thể.

Tiêu Phàm chỉ muốn thực hiện một vụ giao dịch với Huyết Linh Minh Côn, đơn giản vậy thôi.

“Giao dịch gì?” Thật lâu sau đó Huyết Linh Minh côn cuối cùng cũng chịu phun ra thêm vài chữ, nó tự từ thu lại sát khí chỉ còn ánh mắt vẫn phóng ra sự hung sát như cũ.

“Người đồng ý với ta ba việc, ta sẽ thả ngươi đi, ngươi thấy giao dịch này thế nào?” Tiêu Phàm cười nói.

“Tiếp tục nói.” Huyết Linh Minh Côn vẫn giữ sự im lặng như cũ, nhưng Tiêu Phàm nhìn thấy cơ thể nó khẽ run lên nhè nhẹ.

“Thứ nhất, đưa cho ta một ngàn Áo Nghĩa Thần Ngư, ít nhất thất văn trở lên.” Tiêu Phàm nghĩ ngợi, sắc mặt có chút quái dị.

Nếu đối với tu sĩ con người thì lời vừa rồi của hắn có nghĩa là ngươi đưa cho ta những thứ ngươi đã thải ra, nghe có vẻ khá buồn nôn.

Nhưng quả thật Áo Nghĩa Thần Ngư rất có giá trị, giống như là khí mệnh trọc mà Trọc Thiên Hồng bài xuất ra vậy, là một thứ vô cùng trân quý đối với tiểu thiên địa, Tiêu Phàm chỉ không biết Áo Nghĩa Thần Ngư đến như thế nào mà thôi.

“Được.” Huyết Linh Minh Côn không hề do dự, sau đó nó đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, từng đợt sóng lấy nó làm trung tâm mà lan ra, quét sạch khắp bốn phương tám hướng.

Tiếp sau đó đã xảy ra chuyện khiến Tiêu Phàm kinh ngạc. Vô số tia sáng lao nhanh trên mặt hồ, nhanh chong lao tới phía chỗ bọn họ.

Xa xa nhìn lại, chúng giống như những con sóng đầy màu sắc, đợt sau mạnh hơn đợt trước, lao vọt tới.

Hắn còn nhìn thấy một vài con Áo Nghĩa Thần Ngư đang cắn đớp lẫn nhau, không ngừng to lên, Áo Nghĩa Thần Ngư càng lúc càng đông, những đường vằn trên cơ thể chúng càng lúc càng nhiều.

Cảnh tượng như vậy ra trong Huyết Hồ khiến toàn bọ tu sĩ bị dọa đến phát lạnh, chạy mất mạng, bọn họ tưởng rằng ngư triều lại tới nữa rồi.

Hơn nữa điều khiến mọi người kinh ngạc đó là đám Áo Nghĩa Thần Ngư kia không hề công kích bọn họ mà ngược lại họ như nghe thấy có mệnh lệnh nào đó kêu tập hợp vậy.

Tiêu Phàm nhìn động tĩnh phía xa, đôi mắt hắn nhíu lại, trong lòng trầm ngâm: “Mới vậy mà Huyết Linh Minh Côn đã dễ dàng tin tưởng ta rồi?”

Chẳng trách Tiêu Phàm không tin, Huyết Linh Minh Côn hận Thần Vô Tận tới tận xương tủy, đến mức hận luôn cả hắn, làm sao có thể dễ dàng tin hắn như vậy?

Nếu sau khi hắn có được một ngàn con Áo Nghĩa Thần Ngư mà không chịu giữ lời hứa thì Huyết Linh Minh Côn biết đi đâu mà kêu oan đây?

Huyết Linh Minh Côn ngốc đến thế sao?

Tiêu Phàm không cho là như vậy, nếu là tên ngốc thì nó không thể nào sống được vô số năm tháng như thế.

Thời gian chầm chậm trôi đi, mặt hồ càng lúc càng xao động, đám Áo Nghĩa Thần Ngư dày đặc tiến lại gần theo những cột sóng nước cao tới mấy chục trượng.

Linh hồn lực của Tiêu Phàm quét qua, ít nhất cũng có trên cửu văn Thần Ngư in trong đầu của hắn hơn nữa còn đang tăng lên nhanh chóng.

Nửa canh giờ sau, cửu văn Áo Nghĩa Thần Ngư đã lên tới hơn ngàn con, điều kiện Tiêu Phàm đưa ra là chỉ cần thất văn Áo Nghĩa Thần Ngư là được, nhưng hiện giờ tất cả đều là cửu văn Áo Nghĩa Thần Ngư.

Hơn nữa Áo Nghĩa Thần Ngư vẫn không hề giảm đi, ngay sau đó, đám Áo cửu văn Nghĩa Thần Ngư lại bắt đầu cắn đớp lẫn nhau, sau khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, những con thập văn Áo Nghĩa Thần Ngư bắt đầu ra đời.

Hơn nữa, lúc đầu chỉ có một con, rồi có hai con, và sau khoảng một canh giờ thì đám thập văn Áo Nghĩa Thần Ngư đã lên đến mười hai con.

Còn thất văn Áo Nghĩa Thần Ngư lên đến hai, ba trăm ngàn con, những con cá cấp thấp thì nhiều vô số kể.

Tiêu Phàm nhìn đám Áo Nghĩa Thần Ngư dày đặc thì không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, nhiều quá!”

Thảo nào mà Tiêu Phàm lại kinh ngạc đến vậy, hai ba trăm ngàn con Áo Nghĩa Thần Ngư này tương đương với hai ba trăm ngàn cường giả chiến thần cảnh, nếu ở Chiến Hồn đại lục thì có lẽ sẽ không thành vấn đề nếu để chúng đối kháng với bộ lạc Huyết Ma và Chiến Thần điện.

“Đủ rồi.” Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, hô nhẹ lên với Huyết Linh Minh Côn, không biết tại sao mà khi nhìn thấy nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy thì từ sâu thẳm trong lòng hắn lại cảm thất bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.