Vô Thượng Sát Thần

Chương 1929: Chương 1929: Âm Hồn Không Tan




Lúc Tiêu Phàm hôn mê, phía trên Huyết Hồ chỗ có linh tuyền, từng thi thể thưa thớt lay động. Một khoảng mặt hồ tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng nước cuồn cuộn.

Lúc này, bên ngoài khu vực này mấy chục dặm lại có năm chiếc thuyền nhỏ. Năm bóng hình đứng phía trên, ngắm nhìn phương xa.

“Nếu như những người kia không gạt chúng ta, công tử hẳn là từng xuất hiện ở thủy vực phía trước.” Một người trong đó mở miệng, thần sắc hơi nặng trĩu.

Năm người này không phải người khác, chính là Tiếu Thiên Dương họ. Mấy người nghe thấy tin tức của Tiêu Phàm bèn nhanh chóng chạy đến thủy vực này.

Nhưng điều khiến mấy người thất vọng là thủy vực có nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư trong truyền thuyết nhất này lại không có bóng người nào. Điều này khiến mấy người kinh ngạc không thôi.

Sau đó dưới sự dò la mới biết nơi đây lại xảy ra đại chiến. Hơn nữa quái vật to lớn lúc trước từng xuất hiện cũng ở đây.

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ cũng không thấy tung tích nào của Tiêu Phàm. BỌn họ không khỏi lo lắng cho an nguy của Tiêu Phàm.

“Công tử là người hiền tự có trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Kiếm La lắc đầu nói, nhìn chằm chằm mặt hồ mà ngơ ngẩn.

Dù là người khác có kiên định rằng Tiêu Phàm đã chết nhưng hắn tuyệt đối sẽ không. Tiêu Phàm chính là Tu La điện chủ, sao lại có thể chết ở chỗ này?

Nếu như nói ra ngoài, đoán chừng người khác cũng không tin Tiêu Phàm bị một Áo Nghĩa Thần Ngư giết chết.

“Hay là qua đó xem thử?” Sở Khinh Cuồng thăm dò nói.

Kiếm La và Tiếu Thiên Dương đều không hề do dự nhưng Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ lại có chút do dự không tiến lên.

Ai biết quái vật còn dưới đáy hồ ấy hay không chứ?

Nếu như tới đó vừa đúng lúc gặp phải quái vật đáng sợ ấy, ước chừng những người họ đều phải lưu lại nơi này.

“Chúng ta không phải đối thủ của quái vật đó.” Thanh Phong lão tổcân nhắc nói, có lẽ mấy người Tiếu Thiên Dương tràn đầy nhiệt huyết nhưng Thanh Phong lão tổ là người từng trải, trải qua vô số sống chết và nguy hiểm. Hắn rất rõ sự khủng bố của Huyết Hồ này.

Từng thi thể phía xa có thể nói rõ tất cả. Họ qua đó, rất có thể cũng sẽ trở thành một thành viên trong đám thi thể đông đúc đó.

Cũng vào lúc này, mặt hồ đột nhiên cuộn lên một trận gió lớn. Sóng nước càng lúc càng cao, thổi khiến cho thuyền của mấy người họ đều dập dềnh.

“Các ngươi xem!” Đột nhiên, Xích Vân lão tổ chỉ vào nơi xa nói.

Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại, lại nhìn thấy trên mặt hồ như có gì đó đang lao nhanh. Khắc tiếp theo, điều khiến mọi người hít khí lạnh là từng tia sáng lại từ mặt hồ cao đến ngất trời.

“Là Áo Nghĩa Thần Ngư!”

“Mau lui lại!”

Mấy người hồi tỉnh lại, không hề do dự điều khiển thuyền chạy trốn về nơi xa. Họ dĩ nhiên lo lắng sống chết của Tiêu Phàm nhưng ở lại nơi đây, rất có thể cửu tử nhất sinh.

Vừa rồi chỉ thoáng nhìn, những Áo Nghĩa Thần Ngư kia không thiếu những con tám vân và chín vân. Nếu như chúng bao vây mà lên, dù là họ cũng không chịu đựng nổi.

Hơn nữa, những Áo Nghĩa Thần Ngư đó rõ ràng là xông đến chỗ họ. Muộn thêm nữa mới đi, họ sẽ phải tiến vào bụng cá.

Tốc độ của mấy người họ rất nhanh nhưng đâu thể nhanh hơn Áo Nghĩa Thần Ngư, bị Áo Nghĩa Thần Ngư đuổi kịp rất nhanh.

Lúc này, một luồng sức mạnh đặc biệt đang chiếm đoạt lực linh hồn của họ. Sự đau đớn đó còn khủng bố, khó chịu hơn đao kiếm cắt trên người.

Trong đầu mấy người họ không khỏi hồi tưởng những tu sĩ ở ngoài Thiên Vân Các bị Áo Nghĩa Thần Ngư chiếm đoạt linh hồn đó. Họ tuyệt đối không phải giả vờ, bây giờ mấy người Kiếm La mới thật sựđồng cảm với bọn họ.

“Chẳng lẽ vừa rồi những thi thể đó chính là bị Áo Nghĩa Thần Ngư chiếm đoạt linh hồn rồi?” Tiếu Thiên Dương nghĩ đến từng thi thể trên mặt nước trước đây, không khỏi rùng mình một cái.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, mau chạy đi. Mọi người đừng dựa quá gần, cách nhau khoảng cách nhất định.” Mặt Thanh Phong lão tổ u ám.

Mấy người Kiếm La nghe vậy, vội vàng gật đầu xông đến bên cạnh. Họ vui mừng trước đây nghe thep lời của Thanh Phong lão tổ, nếu không thật sự xông vào thủy vực đó, ước chừng bây giờ đã không trốn thoát rồi.

Năm người dùng hết toàn lực khống chế thuyền nhưng tốc độ của họ đâu thể nhanh hơn Áo Nghĩa Thần Ngư được. Càng huống hồ linh hồn của họ bị Áo Nghĩa Thần Ngư cắn xé. Sự đau đớn này không khiến họ phát điên đã rất hiếm có rồi.

Chạy! Dùng hết toàn lực chạy!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu mấy người họ, tuyệt đối không thể dừng lại. Chỉ cần Áo Nghĩa Thần Ngư tản ra, bản thân mấy người liền được cứu rồi.

Năm người cách nhau khoảng cách mấy trăm mét cùng tiến, Áo Nghĩa Thần Ngư bị phân tán ra. Sự đau đớn của linh hồn họ từ từ biến mất.

Khi năm người quay đầu nhìn lại lại phát hiện những Áo Nghĩa Thần Ngư đó cũng không đuổi theo, mà cuồn cuộn trên mặt hồ giống như đang miệt thị năm người.

Miệt thị thì miệt thị đi, trong lòng năm người thầm nghĩ. Chỉ cần có thể sống sót, vậy là đủ rồi.

Vì để bảo đảm, năm người lại lui về sau khoảng cách mấy dặm, cho đến Áo Nghĩa Thần Ngư biến mất trong tầm mắt, họ mới hết lo lắng.

Mấy người họ vẫn còn dáng vẻ sợ hãi trong lòng, mở to miệng hít thở giống như đã trải qua một trận đại chiến kinh khugnr. Không biết lúc nào, y phục đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Tiếu Thiên Dương không thể nhịn được tức giận mắng: “Áo Nghĩa Thần Ngư đáng chết, lần sau lão tử phải rán hết bọn hắn mới được.”

Mấy người Thanh Phong lão tổ khinh thường nhìn Tiếu Thiên Dương, nhưng vừa rồi ngươi là người chạy nhanh nhất.

“Cẩn thận!” Đột nhiên, Kiếm La khẽ quát một tiếng, giơ tay chém một kiếm về phía trước.

Một tiếng ầm nổ vang, một tia sáng bị một kiếm của Kiếm La chém ra. Hư không cuộn trào vô số kiếm khí, xé rách nước hồ, nước mặt hồ bắn tung tóe.

“Bà nội nó, ai dám tập kích lão tử?” Tiếu Thiên Dương nổi điên, nhìn về nơi xa.

Nơi xa, từng chiếc thuyền nhanh chóng bay vọt đến chỗ của Tiếu Thiên Dương họ. Từ bốn phương tám phía vây mấy người họ lại ở giữa.

“Tiếu Thiên Dương, quả nhiên là các ngươi!” Giọng nói lạnh lùng vang lên, chỉ thấy một nam tử áo đen đứng sừng sững trên một chiếc thuyền lớn, cười lạnh lùng nhìn Tiếu Thiên Dương họ, ý định giết người không hề che giấu.

“Lãnh Đồng, ngươi cũng thật là âm hồn không tan!” Tiếu Thiên Dương chau mày lại. Ánh mắt mạnh mẽ quét nhìn xung quanh, thần sắc trở nên nặng trĩu vô cùng.

Đối diện người cầm đầu chính là Lãnh Đồng, trước đây bị đại quái vật đó trọng thương. Cho dù trải qua thời gian mấy ngày, sắc mặt của hắn vẫn còn chút trắng bệch.

Đáng tiếc, hắn không dám đi tìm phiền phức cho quái vật đó, chỉ có thể chuyển tất cả lửa giận và sát ý đến Tiêu Phàm.

Nhưng hắn biết muốn giết chết Tiêu Phàm bên trên Huyết Hồ dường như là điều không thể. Bởi vì Tiêu Phàm có thể ngự không bay lên.

Nhưng Lãnh Đồng rõ ràng không nghĩ bỏ đi như vậy, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là giết Kiếm La và Tiếu Thiên Dương họ, cũng coi là gián tiếp báo thù rồi.

Mấy ngày nay, hắn vẫn đang dò la hành tung của đám người Tiếu Thiên Dương, còn đặc biệt điều động ba mươi người đến, vây giết Tiếu Thiên Dương bọn họ.

Hắn vốn chỉ là ôm một chút may mắn, thật không ngờ Tiếu Thiên Dương bọn họ thật sự ở đây.

“Âm hồn không tan? Ngươi yên tâm, lần này ta để các ngươi làm quỷ cũng không làm được!” Lãnh Đồng nói với sát khí nặng trĩu.

Trong lòng của hắn kìm nén một nộ khí không thể phát tiết, trước đây hãm hại Tiêu Phàm không thành công, suýt chút để bản thân tiến vào.

Từ sau lần đầu gặp Tiêu Phàm, hắn phát hiện mình không thuận lợi gì cả. Tiêu Phàm sớm đã trở thành đối tượng phải giết trong lòng hắn.

Giết chết mấy người Tiếu Thiên Dương, hắn cũng chỉ là thu về chút lãi mà thôi.

Lãnh Đồng phất tay, căn bản lười phí lời với Tiếu Thiên Dương họ.

“Giết!”

Theo Lãnh Đồng hạ lệnh một tiếng, ba mươi đại cường giả Chiến Thần cảnh sau lưng hắn không hề do dự xông lên. Trong mắt bọn hắn, năm người Tiếu Thiên Dương họ đã là một đám người chết.

Sắc mặt năm người Tiếu Thiên Dương hơi khó coi. Nếu như đang trên đất liền, họ không hề sợ hãi nhưng đang trong Huyết Hồ, họ không thể bay, hoàn toàn không có ưu thế gì.

Mắt thấy ba mươi đại cường giả đánh tới, năm người cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nhưng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.