Vô Thượng Sát Thần

Chương 1934: Chương 1934: Ám Chiêu




Huyết Linh Minh Côn nghe thấy Tiêu Phàm nói vậy liền rống lên một tiếng, Áo Nghĩa Thần Ngư đầy trời bỗng nhiên dừng lại tựa như đám vệ sĩ đứng bên cạnh Huyết Linh Minh Côn.

Tiêu Phầm nuốt nước miếng ừng ực, tên Huyết Linh Minh Côn này không phải kinh khủng cỡ bình thường đâu, số lượng này đang tương đướng với một đội quân Chiến Thần cảnh được tạo ra.

Nếu dùng đội quân này để đối phó với bộ lạc Huyết Ma thì bất kể là Huyết Thần Quân, hay Huyết Ma Quân thì cũng đều bị quét bay.

Đến ngay cả tâm tính hiện tại của Tiêu Phàm cũng không nhịn được mà kêu lên kinh ngạc.

“Toàn bộ Áo Nghĩa Thần Ngư đều ở đây, ngươi tư chọn lựa đi.” Huyết Linh Minh Côn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

Chọn lựa?

Tiêu Phàm hơi nhíu mày, ý là muốn hắn xuống nước sao?

Nhiều Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy, chỉ cần chúng vậy giết thì làm gì có đường thoát chứ.

Nhưng điều kiện là do tự Tiêu Phàm đưa ra nên hắn cũng không thể nói gì nhiều. Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ tiến gần về phía Huyết Hồ.

Trong quá trình tiếp cận Huyết Hồ, Tiêu Phàm luôn để ý tới động tĩnh của Huyết Linh Minh Côn, hắn vốn nghĩ chắc phải đàm phám một phen, thật không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy.

Không thể không nói rằng, điều kiện thứ nhất đã diễn ra quá thuận lợi.

Cuối cùng, Tiêu Phàm dừng lại trên không trung khi còn cách đám Áo Nghĩa Thần Ngư tầm mười mấy trượng, hắn không thể không đề phòng Huyết Linh Minh Côn.

“Sao vậy, người truyền thừa của Thần Vô Tận lại hèn nhát đến thế sao?” Huyết Linh Minh Côn nhìn Tiêu Phàm một cách khinh bỉ, giọng nói tỏ ra khinh thường.

Tiêu Phàm nhíu mày, hắn giờ không còn cái gọi là tuổi trẻ cuồng nhiệt nữa nên sẽ không bị mấy trò vặt vãnh như thế này khích tướng đâu.

Hắn vung tay lên, những con Áo Nghĩa Thần Ngư bay lên khỏi mặt hồ, con nào con nấy đều có từ chín vằn trở lên, điều khiến Tiêu Phàm kinh ngạc đó là, những con Áo Nghĩa Thần Ngư này không hề phản kháng.

Nghĩ tới đây, Tiêu Phàm liền thở phảo nhẹ nhõm, có thể không cần ra tay đúng là không còn gì tốt hơn.

Tiêu Phàm bóp tay đánh ra từng đạo thủ ấn, phong ấn từng con Áo Nghĩa Thần Ngư một, vứt chúng vào trong Thần cung.

Một hồi lâu sau, tốc độ phong ấn Áo Nghĩa Thần Ngư của Tiêu Phàm càng lúc càng nhanh, thấy Huyết Linh Minh Côn vẫn giữ nguyên ý tứ như cũ, không hề có dấu hiệu sẽ ra tay Tiêu Phàm mới từ từ thả lỏng được tâm tư của mình ra.

Một con, hai con…

Tiêu Phàm phong ấn từng con Áo Nghĩa Thần Ngư không biết mệt mỏi, thời gian dần trôi qua, Tiêu Phàm trở nên tê dại, sắc mặt cũng hơi tái nhợt đi.

Hồi lâu sau, cuối cùng Tiêu Phàm cũng phong ấn được bốn trăm con Áo Nghĩa Thần Ngư, cơ thể có chút dấu hiệu không chịu đựng nổi thêm được nữa.

Đôi mắt của Huyết Linh Minh Côn như núi nhỏ nhìn chằm chằm vào từng động tác của Tiêu Phàm, ngay cả sát ý kia cũng từ từ thu hồi lại.

Năm trăm con, cơ thể Tiêu Phàm dường như tiêu hao quá nhiều rồi, trong đó đã phong ấn được mười con thất văn Áo Nghĩa Thần Ngư, không thể không nói, lần này thu hoạch tương đối tốt.

Tiêu Phàm tin rằng, một khi người của Tu La điện đột phá Chiến Thần cảnh thì chắc chắn Tu La điện sẽ có bước nhảy vọt về chất.

Sáu trăm con, bàn tay Tiêu Phàm bấm niệm phát quyết đã bắt đầu run lên, nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì.

Mỗi lần phong ấn một con Áo Nghĩa Thần Ngư là Tu La điện lại có thêm một cường giả Chiến Thần cảnh, một việc như vậy thì dù có mệt mỏi, khổ cực đến đâu Tiêu Phàm cũng sẽ không từ chối.

Thậm chí trong lòng hắn còn nghĩ rằng, nếu hắn có thể sử dụng được cả Huyết Linh Minh Côn thì Tu La điện lo gì mà không hưng thịnh?

Thời gian chầm chậm trôi đi, xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng vô cùng, từng con Áo Nghĩa Thần Ngư nằm lẳng lặng trên mặt hồ để cho Tiêu Phàm phong ấn.

Cảm giác này giống như vô số các thiên tài, địa bảo đang được bày trên mặt đất để ngươi tự nhặt, nhặt đươc thì là của ngươi, nếu không nhặt được thì chỉ còn trách ngươi vô dụng.

Tốc độ phong ấn Áo Nghĩa Thần Ngư của Tiêu Phàm càng lúc càng chậm, người cũng càng lúc nhìn càng mệt mỏi, khi phong ấn được khoảng tám trăm con cá thì cuối cùng Tiêu Phàm cũng dừng lại.

“Vẫn còn hai trăm con, tiếp tục.” Một lần nữa giọng nói của Huyết Linh Minh Côn lại vang lên như thể mong Tiêu Phàm ngay lập tức phong ấn toàn bộ số Áo Nghĩa Thần Ngư vậy.

“Nghỉ một lát.” Tiêu Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, cơ thể hắn cũng bất giác tới gần mặt hồ từ lúc nào không hay.

“Hảo tổn hết Thần lực rồi à?” Giọng nói của Huyết Linh Minh Côn bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí đáng sợ bộc phát ra từ người nó: “Vậy thì ngươi có thể chết được rồi!”

Ầm một tiếng vang lên, móng vuốt của Huyết Linh Minh Côn gào thét lao ra, hung mãnh vỗ về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy trời đất tối sầm lại, một luồng khí thế không thể địch nổi đè ép xuống, cơ thể hắn nhanh như chớp liền di chuyển, thoát khỏi sự đánh giết của cự trảo kia.

Gần như ngay lập tức, mặt hồ vốn yên tĩnh bỗng trở nên xao động một lần nữa, Tiêu Phàm vừa di chuyển đi thì những luồng ánh sáng đột nhiên bay lên khỏi mặt hồ, giống như một cái lưới dày lớn, dày đặc trong hư không.

“Ngươi lừa ta?” Tiêu Phàm nhìn Huyết Linh Minh Côn đầy phẫn nộ, sau đó cơ thể hắn hóa thành tia chớp đánh ra bên ngoài nhưng đáng tiếc bị đám Áo Nghĩa Thần Ngư ngăn lại.

Hắn không ngờ dưới mặt hồ này vẫn còn nhiều bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư trở lên đến như vậy!

Muốn giết ra ngoài thì chắc chắn trong một thời gian ngắn không thể làm được, nhưng thà Tiêu Phàm đối mặt với đám Áo Nghĩa Thần Ngư kia cũng còn hơn là đối mặt với cự trảo của Huyết Linh Minh Côn.

Tốc độ của Tiêu Phàm như điện chớp, trong nháy mắt vừa hay trùng khớp, né được sự đánh giết của cự trảo của Huyết Linh Minh Côn.

“Muốn trốn? Trốn được sao?” Một âm thanh khinh thường được truyền ra từ miệng của Huyết Linh Minh Côn.

Mặc dù cự trảo của nó không chụp chết được Tiêu Phàm nhưng xung quanh hắn toàn là bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư trở lên, thực lực của một con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư tương đương với Chiến Thần đỉnh phong thông thường rồi chứ đừng nói tới cửu văn Áo Nghĩa Thần Ngư, hay thậm chí là thập văn.

Mấu chốt quan trọng nhất chính là Áo Nghĩa Thần Ngư quá đông, dày đặc trong hư không, chạy hướng nào cũng không thoát.

“Hóa ra ngươi sớm muốn ta phải tiêu hao Thần lực.” Tiêu Phàm nói với sát khí nặng nề, trong giọng nói không hề chứa bất cứ thứ gì ngoài sự khó chịu do bị lừa gạt.

Tiêu Phàm vốn tưởng số thất văn Áo Nghĩa Thần Ngư trở lên chỉ tầm hai ba ngàn con, nhưng thật không ngờ dưới đáy hồ còn có cả một hai ngàn con nữa.

Vừa nãy Huyết Linh Minh Côn cố ý tạo ra sự chuyển động lớn như vậy có lẽ là để yểm hộ số Áo Nghĩa Thần Ngư kia xuống nước, dồn hết sự chú ý cho Tiêu Phàm.

Không thể không nói, ám chiêu của Huyết Linh Minh Côn đã phát huy tác dụng rồi.

“Lẽ nào người nghĩ rằng bản thần sẽ thực sự thỏa hiệp với người sao, chết đi!” Huyết Linh Minh Côn nói giọng khinh thường, thoáng chốc, đám Áo Nghĩa còn dư lại đầy trời kia liền nhảy khỏi mặt hồ, đánh về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một trận chấn động trong linh hồn, cảm giác đau đớn như kim châm truyền khắp cơ thể, nhưng so với nỗi đau rèn luyện huyết mạch trước đây thì điều này vẫn chưa là gì.

Nếu không phải huyết mạch đã biến đổi làm cho linh hồn lực mạnh bằng cường giả Thiên Thần cảnh thì có lẽ linh hồn của Tiêu Phàm đã sớm bị đám Áo Nghĩa Thần Ngư kia cắn nuốt rồi.

Cũng may linh hồn của Tiêu Phàm đủ cường đại, hơn nữa nơi sâu thẳm trong Thần cung, năng lực của Áo Nghĩa Thần Ngư không thể làm hại được triệt để Tiêu Phàm, đây cũng chính là sự cường đại của người có Thần cung.

“Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ!”

Tiêu Phàm cắn chặt răng, trong lòng gầm thét lên một tiếng, vung Tu La kiếm trong tay ra chém tới, một con đường tối tăm mịt mờ xuất hiện trong hư không.

Hắn bước chân vào Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ, nhưng đám Áo Nghĩa Thần Ngư căn bản không sợ chết cũng lao lên, đám Áo Nghĩa Thần Ngư rợp trời bao phủ hoàn toàn lấy cơ thể Tiêu Phàm.

Đồng thời, cự trảo của Huyết Linh Minh Côn cũng gào thét không ngừng lao tới, cự trảo như xé nát cả hư không, những luồng khí sắc bén bổ xuống tới tấp.

“Lão quái vật, ngươi đáng chết.” Tiêu Phàm chửi rủa một tiếng đầy phẫn nộ, sau đó bị vô số những con Áo Nghĩa Thần Ngư cắn đớp lấy.

Dù Tiêu Phàm có dùng toàn bộ sức lực đối phó cũng không thể nào chống lại được cả đám Áo Nghĩa Thần Ngư như vậy, cả mấy ngàn con chứ đâu ít ỏi gì.

Mấy ngàn cường giả Chiến Thần cảnh hậu kỳ trở lên, trong thiên hạ này có lẽ chưa có ai dám liều mạng.

Tiếng nói của Tiêu Phàm nhanh chóng bị âm thanh như xé rách của đám Áo Nghĩa Thần Ngư dìm nghỉm, một lát sau, bóng dáng của Tiêu Phàm hoàn toàn biến mất hoàn toàn trong hư không.

“Như vậy là chết rồi sao?” Huyết Linh Minh Côn khịt mũi coi thường nói: “Thông minh dạng đó mà dám giỡn với ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.