Vô Thiên Đế

Chương 7: Chương 7: Âm mưu bại lộ




Lý Thiên Hành lại lấy thêm 10 viên hạ phẩm linh thạch để hấp thu, kết quả tử sắc linh khí trong cơ thể vẫn không thay đổi hắn có cảm giác chẳng khác nào như muối bỏ biển, đột nhiên Lý Thiên Hành nhớ ra một vấn đề, lần trước thứ hắn thôn phệ là thượng phẩm linh thạch mà một viên thượng phẩm linh thạch bằng 1 vạn viên hạ phẩm linh thạch, hắn phải tốn 4 viên thượng phẩm linh thạch mới tiến vào luyện khí đỉnh phong nếu là người thường chỉ cần 1 vạn viên linh thạch hạ phẩm là đủ để lên trúc cơ.

- Ta kháo, thì ra là một công pháp phá sản.

Một khi tu vi của hắn tăng lên, lượng linh khí cần thôn phệ cũng sẽ tăng theo chỉ là cảnh giới luyện khí đã hao tốn mấy vạn viên linh thạch vậy trúc cơ, kim đan, nguyên anh thì sao? Càng nghĩ hắn càng nhức óc.

- Lão tử mặt kệ nếu không đủ linh thạch lão tử sẽ đào tung mấy cái ngôi mộ trên đại lục này lên đến lúc đó lão tử không tin vẫn không đủ linh thạch để tu luyện.

Suy nghĩ thông suốt vấn đề hắn không quan tâm đến vấn đề linh thạch nữa mà chuyển sang kế hoạch làm anh hùng cứu mỹ nhân của mình.

Sáng hôm sao mọi người tiếp tục lên đường Lý Thiên Hành vẫn tiếp tục trò chuyện với Liễu Chính thỉnh thoảng liếc nhìn Từ Thành.

- Liễu huynh đệ không biết nơi này có yêu thú không?

Trương Tam đang dẫn đầu đoàn người nghe Lý Thiên Hành hỏi liền trấn an hắn.

- Tiểu Lý người không cần lo lắng, nơi này ta đã đi qua nhiều lần chưa từng thấy yêu thú xuất hiện, với lại yêu thú chỉ ở trong rừng sâu hoặc là nơi có thiên địa linh vật, chúng sẽ không rãnh tới kiếm chuyện với tiểu tử người đâu.

- Tam ca hay là bây giờ chúng ta đi tìm vài con nhất cấp yêu thú, tiểu đệ sẽ lấy thịt của chúng nướng cho mọi người thưởng thức, mùi vị thịt yêu thú chắc không tệ.

Từ Thành nghe hắn nói xong liền lắc đầu.

- Lý huynh đệ bây giờ chúng ta đang đi làm nhiệm vụ nếu không nhanh có thể sẽ bị người khác cướp mất, đợi sao khi lấy được linh thạch đến lúc đó người đãi mọi người ăn thịt yêu thú cũng không muộn.

- Ta thấy tiểu Từ nói có lý đợi sao khi hoàn thành nhiệm vụ, Tam ca sẽ bắt cho tiểu Lý người vài con yêu thú, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường.

Lý Thiên Hành đi phía sao đoàn người ánh mắt khẽ liếc nhìn Từ Thành đúng lúc thấy trên gương mặt hắn xuất hiện nụ cười nhạt, ánh mắt Lý Thiên Thành liên tục xoay chuyển, theo như đoạn đối thoại đêm hôm qua thì một tiêu của bọn chúng không phải là những người ở đây nhưng rất có thể liên quan đến hai nữ tử này, Lý Thiên Hành nghĩ đến đây lập tức tăng tốc tiến lại gần hai nữ tử, trước tiên phải tìm hiểu thông tin về hai nàng, đặt biệt là số đo ba vòng cùng tư thế yêu thích những yếu tố này ảnh hưởng vô cùng quang trọng đến kế hoạch vĩ đại của hắn.

- Tiểu Tuệ cô nương tại hạ có một số chuyện muốn hỏi không biết có được hay không?

Tiểu Tuệ nhìn Lý Thiên Hành đi tới trên mặt hiện lên nét bối rối.

- Không biết Lý đạo hữu muốn hỏi chuyện gì?

- À là như thế này tại hạ nhìn bảo kiếm trên tay cô nương chất liệu vô cùng tốt tại hạ cũng muốn mua một thanh không biết tiểu Tuệ cô nương có thể chỉ điểm cho tại hạ được không?

- Là chuyện này sao? Thứ này là của tiểu thư…

- Tiểu Tuệ.

Tiểu Hà đứng một bên nghe nàng nói liền chặn ngang.

- Lý đạo hữu binh khí của hai tỷ muội chúng ta cũng chỉ bình thường nếu công tử muốn mua ở Vọng thành phía trước cũng có bán.

- Vậy đa tạ hai vị.

Lý Thiên Hành khẽ gật đầu, lập tức chuyển sự chú ý sang tiểu Hà.

- Tiểu Hà cô nương không biết hiện tại đang tu luyện ở môn phái nào?

Tiểu Hà nghe hắn hỏi khẽ nhíu mày.

- Thứ lỗi chuyện này tiểu nữ không thể nói.

- Không sao, không sao tại hạ cũng chỉ tò mò muốn biết, không biết môn phái nào lại có thể may mắn có được hai vị tiên tử tài mạo song toàn.

Tiểu Hà nghe hắn khen cũng có chút bối rối ánh mắt nhìn sang tiểu Tuệ phát hiện gương mặt nhỏ nhắn của muội muội không biết từ khi nào đã đỏ ửng.

- Lý đạo hữu quá lời.

Lý Thiên Hành nhìn thấy cơ hội liền xắn tới.

- Tại hạ sắp tiến vào trúc cơ kì không biết có thể thỉnh giáo hai vị tiên tử một chút không?

Hai nàng nghe hắn nói cũng không thể tử chối khẽ gật đầu.

- Không biết hai vị tiên tử thích ăn món gì? Mặt y phục màu gì? Số đo ba vòng bao nhiêu? thích loại tư thế nào?...

Trong đầu hắn liên tục xuất hiện những câu hỏi nhưng ra đến miệng thì hoàn toàn khác, ba thanh niên còn lại đứng một bên nhìn đến há hốc.

- Tiểu Lý này không đơn giản, nhanh như vậy đã cưa đỗ hai nàng.

- Tam ca nói không sai thiên phú tên này có thể so ngang thất phẩm linh mạch.

Từ Thành đứng một bên cũng khẽ gật đầu tự nhận không bằng.

Đoàn người Lý Thiên Hành tìm một chỗ nghĩ chân, Lý Thiên Hành lấy ra mấy miếng thịt bắt đầu nướng ăn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh khi vừa nhìn thấy Từ Thành liều hô lên.

- Từ huynh đệ, Từ huynh đệ bên này.

Từ Thành nghe hắn gọi liền đi tới nhíu mày hỏi.

- Lý huynh đệ có chuyện gì sao?

- Từ huynh đệ có thể làm phiền người nướng giúp ta mấy miếng thịt này không? ta muốn đi giải quyết một chút.

- Được.

Lý Thiên Hành ôm bụng chạy được một đoạn khóe miệng cong lên tạo nên một nụ cười gian xảo vô cùng, một lúc sao hắn lại chỗ Từ Thành với vẻ mặt thanh thảng như trúc được gánh nặng.

- Từ huynh đệ đa tạ người.

- Không có gì, Lý huynh đệ người tiếp tục nướng ta đi gọi mọi người.

Từ Thành vừa rời đi Lý Thiên Hành liền vận linh lực bao phủ lấy mười mấy que thịt sao đó kết nối với thần thư, đúng như hắn dự đoán có vài que xuất hiện thành phần lạ hẳn là hóa linh phấn.

- Hắc hắc muốn chơi lão tử sao? tiểu tử người còn non lắm.

Lý Thiên Hành lén đổi vị trí của mấy que thịt lại thêm chút gia vị sao đó tiếp tục nướng, một lúc sao Từ Thành quay trở lại, sao lưng hắn là đám người Trương Tam.

- Lý huynh đệ người đã nướng thịt xong chưa?

Liễu Chính liền tiến lại cằm lấy một que, hắn chưa kịp há miệng đã bị Lý Thiên Hành cướp mất.

- Tiểu Lý đừng keo kiệt như vậy chứ.

- Liễu Chính huynh chưa từng nghe lady first.

Liễu Chính nghe hắn nói sắc mặt ngốc ra.

- Lý huynh đệ ta chỉ lấy có một que đâu có lấy đi hết.

Lý Thiên Hành khẽ lắc đầu, không học thức thật đáng sợ, hắn quay sang nhìn hai tỷ muội kia.

- Ý của ta muốn nói là phải ưu tiên hai vị tiên tử này trước.

Liễu Chính vừa nghe hắn nói liền gật đầu sao đó ánh mắt khinh bỉ nhìn Lý Thiên Hành, tên này đúng là trọng sắc khinh bạn.

- Như vậy đa tạ Lý đạo hữu.

Tiểu Tuệ cằm lấy một que thịt bắt đầu ăn dù sao cũng là người khác mời không ăn chính là bất lịch sự, tiểu Hà sao buổi nói chuyện lúc sáng cùng với hắn cũng không đề phòng như lúc trước cũng cằm lấy một que.

Từ Thành nhìn hai nàng ăn mấy que thịt hắn đã bỏ độc khóe miệng khẽ cong lên sao đó tìm một que không độc để ăn, hai người Trương Tam, Liễu Chính đang tính động thủ lại bị Lý Thiên Hành cắt ngang.

- Tam ca còn bao lâu nữa chúng ta mới đến Vọng thành.

- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì ba ngày nữa chúng ta sẽ đến Vọng thành.

Lý Thiên Hành khẽ gật đầu hai tay cầm lấy hai que thịt, một đưa cho Trương Tam que còn lại đưa cho Liễu Chính.

- Tiểu đệ nghe nói Vọng thành không thua kém gì vương thành không biết có đúng không?

- Lý huynh đệ người chưa đến vương thành nên không biết thôi, người ở đó tùy tiện tìm một người cũng có thể là trúc cơ cảnh thẩm chí may mắn có thể gặp được kim đan cảnh, Vọng thành dù lớn nhưng lại không cùng đẳng cấp với vương thành.

- Nếu có cơ hội ta nhất định đến vương thành một chuyến.

- Đáng tiếc là người không có cơ hội.

Từ Thành nhìn Lý Thiên Thành trên mặt hiện lên nụ cười chế nhạo.

- Loại vô danh tiểu tốt như người mà cũng muốn bước chân vào Vương thành sao?

Mọi người nghe những lời này sắc mặt khẽ biến.

- Không biết lời này của Từ huynh là có ý gì?

- Ý của ta là các người sẽ không có cơ hội bước vào Vương thành, nhất là loại tiểu nhân như người.

- Từ huynh lời này của người hình như hơi quá đáng.

- Quá đáng thì sao? các người có thể làm gì được ta ha ha…

- Ngươi…

Lý Thiên Hành sắc mặt đại biến.

- Tại sao ta không dùng được linh lực.

Mọi người nghe hắn nói cũng biến sắc liền vận linh lực kiểm tra.

- Các người không cần phí công sức đã trúng tán linh phấn của ta trong vòng một ngày các người đừng mơ đến việc sử dụng linh lực.

Từ Thành đứng lên trong tay hắn xuất hiện một thanh bảo kiếm chỉ thẳng vào người Trương Tam.

- Bắt đầu từ người.

- Khoan đã, tại sao người làm như vậy?

Từ Thành liếc nhìn Lý Thiên Hành thản nhiên trả lời.

- Không tại sao hết, chỉ trách các người xui xẻo.

Vừa nói xong liền hướng Trương Tam đâm tới, đột nhiên hắn cảm giác được nguy hiểm ập đến liền né sang một bên.

- ẦM…

Từ Thành bị trúng một đòn nằm đo đất, miệng phun ra một ngụm máu, ánh mắt kinh ngạc nhìn lại.

- Không… không thể, rõ ràng người đã trúng hóa linh phấn, tại sao lại?

Tất cả mọi người cũng đều ngạc nhiên nhìn hắn, Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt của mọi người khóe miệng khẽ cong lên đi đến trước mặt của Từ Thành.

- Nếu người đã thành tâm muốn biết, lão tử sẽ sẵn sàn trả lời, tại vì ta không bị trúng độc, tiểu thủ đoạn của người sớm đã bị lão tử vạch trần từ khi người tiến đến nướng thịt giúp ta.

- Lúc đó chính người đã kêu ta, không phải sao?

Lý Thiên Hành khẽ nhíu mày hình như đúng là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.