Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Chương 226: Chương 226: Quyển 3 - Chương 54: Đại kết cục ( trung )




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Nơi trục xuất là nơi lúc trước Quân Thanh Vũ đi vào Thần Cảnh, bây giờ nếu muốn rời khỏi cũng chỉ có thể đi qua nơi này.

Lúc này chỗ biên cảnh nơi trục xuất, Quân Thanh Vũ lẳng lặng đứng ở bên cạnh trận pháp, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện ở khóe môi của nàng, nhàn nhạt nói: “Nơi này chính là nơi trận pháp, bây giờ ta sẽ phải đi phá giải trận pháp…”

Xôn xao!

Cơ thể của chợt lóe mấy cái, rơi xuống phía trước trận pháp, rũ mắt nhìn xuống trận pháp dưới tay.

Động tác của nữ tử cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng khiến người ta không thể dời ánh mắt đi, Quân Lâm Thiên ngơ ngẩn nhìn chăm chú Quân Thanh Vũ, khẽ thở dài một tiếng, khóe môi nở một nụ cười khổ.

Ông còn nhớ rõ lần đầu gặp nhau, nha đầu này chỉ coi như là một thiên tài hơi xuất chúng một chút mà thôi, lại ở trong thời gian ngắn ngủn trưởng thành cho tới mức bây giờ, thật sự khiến người ta không thể không cảm thán…

Rất nhanh Quân Thanh Vũ đã hoàn thành thay đổi trận pháp, chậm rãi thu tay lại, nhìn mọi người phía sau, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được…”

Nghĩ đến sắp trở về đại lục đã rời đi lâu, lòng của Quân Ngọc Nhi bất giác run rẩy một chút, trong hai mắt hiện ra tia sáng…

Bắc Thần giơ tay kéo Quân Ngọc Nhi vào trong lòng, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp như xuân: “Ngọc Nhi, có ta bồi nàng…”

Lúc trước nàng chịu quá nhiều tổn thương, một đời này, hắn chỉ nguyện cho nàng nhiều sủng ái nhất……

Đại lục Cổ Võ, trong Tiêu gia, Tiêu lão gia tử đang nói cái gì đó với khách nhân ở đại sảnh, lại vào lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.

“Lão gia, lão gia, biểu tiểu thư đã trở lại…”

“Cái gì?”

Tiêu lão gia tử ngây ngẩn cả người, một trận mừng như điên nảy lên trong lòng, không kịp giải thích với khách nhân, đã chạy như điên ra ngoài cửa…

Liếc mắt một cái, ông đã nhìn thấy nữ tử đứng ở trong sân, hơi dừng bước chân, cổ họng nghẹn ngào một chút, nhưng còn chưa nói ra miệng, trong lúc lơ đãng ánh mắt đã quét về phía nữ tử phía sau Quân Thanh Vũ…

Khuôn mặt tuyệt mỹ kia như còn ở bên trong ký ức của ông, lại rõ ràng như thế, rồi lại như cách một thế hệ.

Lão gia tử ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu nữ, giọng nói run rẩy: “Ngọc…… Ngọc Nhi, con còn sống?”

“Phụ thân.”

Quân Ngọc Nhi nâng bước đi về phía lão gia tử, nắm chặt hai tay của ông, nước mắt từ trong mắt chảy xuống.

“Phụ thân, con đã trở về, nữ nhi đã trở lại…”

“Trở về thì tốt, trở về thì tốt.”

Mắt của Tiêu lão gia tử ngấn nước, giọng run rẩy nói.

Giờ khắc này, trong lòng ông kích động có thể tưởng tượng được đến, còn có một loại vui sướng mất mà tìm lại được…

“Quân đại nhân, ngươi cũng tới sao?” Tiêu lão gia tử lau nước mắt chảy ở khóe mắt: “Xem ra phụ nữ các ngươi đã tương nhận rồi.”

“Phụ thân, cho dù phụ nữ chúng con tương nhận, người cũng vĩnh viễn là phụ thân của con, con sẽ không quên ân dưỡng dục của người, cũng sẽ không quên huynh trưởng yêu quý và sủng nịch con, cả đời này, Tiêu gia đều là nhà của con, cho nên lần này tới nơi này, chính là vì con đón người rời đi.”

“Rời đi?”

“Đúng vậy, tiếp theo Thanh Vũ muốn thành thân, loại chuyện này, người làm gia gia này có thể vắng mặt sao? Cho nên, chúng con mới từ Thần Cảnh xuống đây…”

“Được, vậy ta đi tìm người truyền phụ tử Tiêu Kiếm quay về, đến lúc đó chúng ta rời đi với con!”

Không gì đáng trách, Tiêu Kiếm trở về nhìn thấy muội muội đã mất từ lâu, cũng xuất hiện biểu tình như Tiêu lão gia tử, còn là không thể tin được, hoài nghi mình hoa mắt, rồi chợt chính là kích động và kinh hỉ tràn đầy trong lòng kia…

Bọn họ ai cũng đều không nghĩ đến, Ngọc Nhi lại còn sống…

Cùng thời khắc đó, tin tức Quân Thanh Vũ trở về truyền ở khắp toàn bộ đại lục, lúc đó, nàng từ Thần Cảnh mang đến không ít cường giả cũng tuyên truyền ra ngoài, thế cho nên mấy ngày gần đây khách đến Tiêu gia đầy nhà, cho dù là những thế lực số một số hai đó đều tranh vỡ đầu muốn tiến vào Tiêu gia.

Chỉ là, trừ những cố nhân của Quân Thanh Vũ đó ra, những người khác đều bị ngăn cản ở ngoài cửa…

“Nha đầu, lâu rồi không thấy, hình như thực lực của ngươi trưởng thành không ít.”

Sơn Dung nhìn Quân Thanh Vũ, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Năm đó nàng rời khỏi đại lục, ông còn có thể nhìn thấu lực lượng trong cơ thể nàng.

Nhưng mà hiện giờ Quân Thanh Vũ đứng ở trước mặt ông, ông lại có một loại cảm giác cao thâm khó đoán, như trong thân thể của nàng có lực lượng cường đại, làm ông không thể nhìn thấu…

“Kia cũng không nhìn xem là đồ đệ của ai!”

Vân Sơn cao ngạo nâng cằm, cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ.

Trước kia ông từng hố Sơn Dung, cho nên rất sợ hãi lão nhân này, nhưng hiện tại cái gì ông cũng đều không sợ.

Ai bảo Quân Thanh Vũ là đồ đệ mình dùng nội đan linh thú lừa tới? Theo lý thuyết, Sơn Dung còn phải gọi mình một tiếng sư công…

“Đúng rồi, Thẩm Nhiên sư phụ đâu? Sao ông ấy không tới?”

Quân Thanh Vũ nhìn đám người, khẽ mày nhíu lại.

Nếu không phải năm đó muốn đi Lạc Nguyệt Đảo điều tra tình huống, có lẽ nàng sẽ không nhận thức Thẩm Nhiên, cũng sẽ không bị ông thu làm đệ tử, nhưng mà, biết rõ mình lừa gạt ông, Thẩm Nhiên lại vẫn muốn liều mình cứu giúp…

Ân này nàng vĩnh viễn khó quên.

Sơn Dung bĩu môi: “Lão nhân kia ở trong liên minh, gần đây chuyện của liên minh đại lục tương đối nhiều, đúng rồi nha đầu, lần này ngươi tới đại lục là vì chuyện gì?”

“Ta muốn để các ngươi đi Thần Cảnh.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nhàn nhạt nói: “Trước kia ta không có thực lực, không bảo hộ được các ngươi an toàn, bây giờ, ta cũng có đủ lực lượng che chở cho các ngươi, cho nên, hy vọng các ngươi có thể theo ta đi Thần Cảnh, lúc này trở về, chủ yếu muốn dời tất cả thế lực ở bên này của ta đến nơi đó…”

“Được, nha đầu, ta trở về Lưu Nguyệt Môn, để cho bọn họ theo chúng ta rời đi.”

Sơn Dung cười ha hả, xoa nắn nắm đấm, nói: “Thần Cảnh nơi đó ta cũng đã sớm muốn đi, đáng tiếc không có thực lực này, lúc này, thật đúng là dính ánh sáng của nha đầu ngươi.”

“Năm đó…”

Quân Thanh Vũ ngừng lại một chút: “Ngươi ở trong môn phái giúp ta rất nhiều.”

“Haiz, ngươi nha đầu này…”

Sơn Dung bất đắc dĩ lắc đầu, trên khuôn mặt già nua kia lại là nụ cười vui mừng.

Nếu năm đó không phải vận khí của ông tốt, sợ là hiện tại Lưu Nguyệt Môn cũng sẽ không có thành tựu như vậy…

“Lão nhân, gần đây Liễu hồ ly hắn ở nơi nào?”

Từ sau khi rời khỏi đại lục, đã không còn gặp qua Liễu hồ ly, không gì đáng trách, nam nhân kia cũng từng giúp nàng rất nhiều…

“Ngươi là nói Liễu Thiếu Ngọc sao?” Sơn Dung khẽ nhíu mày: “Sau khi ngươi rời khỏi đại lục, hắn cũng đã biến mất, không ai biết hắn đi nơi nào, cho nên, ta không thể trả lời vấn đề của ngươi…”

“Biến mất?”

Quân Thanh Vũ trầm mặc xuống: “Vậy hắn sẽ đi đâu? Không biết có phải ta ảo giác hay không, lại cảm giác trên người Liễu hồ ly có rất nhiều bí mật, thôi, bây giờ không nghĩ nhiều như vậy, lão nhân, sư phụ, các người trở về dọn dẹp một chút rồi xuất phát, mặt khác đi liên minh nói cho Thẩm Nhiên, ta sẽ phát triển liên minh đại lục đến Thần Cảnh, nguyện ý rời đi có thể đi đến nơi đó với ta.”

Thần Cảnh là chỗ bao nhiêu người hướng tới, có ai không muốn dời đi?Cho nên chuyện này căn bản không cần hỏi, tất nhiên tất cả mọi người cam tâm tình nguyện di chuyển cả nhà vào Thần Cảnh nơi đó…

……

Mọi người mênh mông cuồn cuộn từ trong trận pháp Phong Vân Thành tiến vào Thần Cảnh, đội ngũ lớn như thế tất nhiên hấp dẫn đến toàn bộ nơi trục xuất, sau khi cảm nhận được lực lượng của cường giả phía trước, lại không ai có lá gan kia tiến đến tìm phiền toái.

Cùng lúc đó, một tin tức truyền bá ở toàn bộ Thần Cảnh.

Biểu tiểu thư Quân gia Quân Thanh Vũ muốn thành thân!

Ở trong Thần Cảnh, ngươi có thể không biết Quân Lâm Thiên là ai, cũng có thể không rõ ràng minh chủ đại nhân của Liên Minh Luyện Trận, nhưng không ai sẽ không nghe nói qua tên Quân Thanh Vũ này…

Trên đại bỉ luyện trận, tư thái phong hoa tuyệt đại của nữ tử vẫn khiến người ta thấy rõ ràng ở trước mắt, khiến cho mọi người hâm mộ…

Huống chi, nàng lại là đồ nhi của Vô Đạo lão nhân nhiều cường giả năm trước! Là nhân vật vô số Luyện Trận Sư muốn nịnh bợ.

Mà không biết nam nhân ưu tú như thế nào, mới có thể được lòng của nữ tử tuyệt thế khuynh thành như thế……

So với náo nhiệt bên ngoài, trong Quân gia lại là một mảnh yên tĩnh.

Nam nhân lẳng lặng nhìn nữ tử đứng ở dưới cây hoa đào, trên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên nhân kia bao phủ ánh sáng nhàn nhạt, trong đôi mắt luôn lạnh băng hiện ra tia tình tố khác thường, như toàn bộ trong mắt đều chỉ chứa một mình nàng…

“Vô Tình?”

Làm như nhận thấy được nam nhân xuất hiện, Quân Thanh Vũ từ từ xoay người lại, thanh lãnh giữa mày hiện ra một ý cười nhàn nhạt: “Chàng đã đến rồi?”

“Ừ.”

Vô Tình chậm rãi đi tới bên cạnh Quân Thanh Vũ, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đen kia, rồi sau đó khống chế không được cảm xúc trong lòng kéo nàng vào trong ngực…

“Rất nhanh, chúng ta sẽ phải thành thân…”

Mà nàng, cũng rốt cuộc trở thành nữ nhân của hắn…

“Vô Tình, không biết vì sao, trong lòng ta có chút bất an, như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.”

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, ngửa đầu nhìn nam nhân trước mặt.

“Đừng lo lắng, có ta ở đây.”

Hắn không nói nhiều lời, nhưng mà, bảy chữ kiên định này lại như một làn gió nhẹ thổi qua trái tim của nàng…

Làm người ta an tâm như thế…

Quân Thanh Vũ nắm chặt tay của Vô Tình, khuôn mặt tuyệt sắc cong lên một nụ cười, mắt đen bình tĩnh nhìn nam nhân trước người, nói: “Vô Tình, ta tin tưởng chàng, tin tưởng mặc kệ có chuyện gì, chàng đều sẽ ở bên người ta, không rời không bỏ…”

Dứt lời, nàng khẽ nhón chân lên, hôn lên môi mát lạnh của nam nhân.

Cơ thể của Vô Tình chấn động, giơ tay hung hăng ôm nàng vào trong lòng, sau đó gia tăng nụ hôn này…

Dưới hoàng hôn, ánh sáng rải đầy đất, nam nữ ôm nhau ở dưới ánh nắng như một phong cảnh mỹ lệ, hoàn mỹ không chân thật như thế…

……

Ngoại tôn nữ Quân gia gả cho người ta, tự nhiên là phong quang vô hạn, bởi vì Vô Tình không thân không thích, buổi hôn lễ này sẽ tổ chức ở Quân gia…

Nhưng mà, thiệp mời Quân gia phát ra lại có số lượng hạn chế, cũng không phải là mỗi thế lực đều có thể lấy được thiệp mời kia, mà có được thiệp mời đều tự hào vạn phần, thậm chí có một số thiệp mời bị người cầm đi bán đấu giá, đã lấy được giá trên trời!

Nhưng với tất cả việc này, Quân Lâm Thiên lại như cái gì cũng không biết, chỉ đang vội vàng bố trí lễ đường…

“Bây giờ hẳn là không sai biệt lắm đi.”

Vỗ tay, Quân Lâm Thiên cười tủm tỉm nhìn Quân Thanh Vũ: “Nha đầu, tuy ngoại công mới vừa gặp lại con, không bỏ được con xuất giá, chẳng qua, sau khi con xuất giá vẫn là ở Quân gia, cho nên, ngoại công cũng thỏa mãn rồi…”

Nếu không phải như vậy, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự của ngoại tôn nữ nhanh như vậy!

Quân Thanh Vũ mỉm cười, cũng không nhiều lời.

Theo hôn lễ đến gần, cảm giác bất an kia càng ngày càng mạnh, hy vọng ngày mai không cần xảy ra biến cố gì…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.