Vô Tận Trùng Sinh

Chương 206: Chương 206: Lại tiến vào Uông Tử thành




Trong một gian đại sảnh âm u tĩnh mịch xuất hiện hai đạo bóng người. Một trung niên nam tử khuôn mặt hung hãn một vị nam tử khác tuổi trẻ khuôn mặt nho nhã điềm đạm.

“Thành chủ, ngươi nói hắn có dám tới nơi này lần nữa hay không?”

“Tất nhiên là có.” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười: “Nếu như không dám bước chân vào đây, hắn cũng không xứng mang trong mình huyết mạch Thánh tộc.”

“Hừm…Thánh tộc cùng Hồn tộc chúng ta trước nay đều như nước với lửa, hắn nếu như đã bị lộ ra thân phận chẳng lẽ còn dám trở lại đây?” Trung niên hừ lạnh nói.

“Có chứ. Tại sao không dám?” Nam tử trẻ tuổi nở một nụ cười đầy ý vị.

Hắn đưa tay nhẹ đưa tách trà nóng lên miệng, còn chưa kịp đụng môi, không gian đột nhiên xuất hiện chút rung đông. Loại rung động này chỉ khẽ thoáng qua, nếu như không tận tình để ý sẽ không thể phát hiện ra.

Tất nhiên trung niên nam tử cũng chính là Cổ Khư kia không hề phát hiện ra không gian một thoáng qua xuất hiện rung động, nhưng thân là một tên Nguyên Tôn Cảnh, Cổ Minh linh mẫn hơn nhiều.

“Đến rồi.” Cổ Minh nhẹ nhàng nhặt chén trà trở lại vị trí cũ, điềm đạm nói.

“Đến? Là hắn?” Cổ Khư hai mắt mở lớn, hắn không tin hai người vừa mới nhắc tới nhân gia, nhân gia liền xuất hiện.

Cổ Minh không đáp, chân khẽ điểm một nhịp sau đó liền biến mất. Hành động này có thể nói chính là câu trả lời cho câu hỏi của Cổ Khư.

“Tiểu tử này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Dù cho là tộc nhân Thánh tộc cũng không có khoa trương vậy a.” Cổ Khư khẽ lẩm nhẩm, nói đoạn cũng biến mất. Gian phòng lại trở về vẻ âm u tĩnh mịch vốn có của nó.

Lại nói, thời điểm Cổ Khư cảm nhận được không gian thoáng chút rung động, phía ngoài kia nơi mà tiết điểm không gian dẫn tới Lam Hải tinh xuất hiện một hắc bào nhân.

Người này sau khi xuất hiện liền mở ra một trương cuộn giấy ném thẳng vào hư không, hai tay kết ân miệng niệm pháp quyết.

Chỉ thấy tiết điểm không gian nứt vỡ, từ một khe nứt lớn dần thành một thông đạo không gian chằng chịt lôi điện.

“Ồ…ta quên mất Thánh tộc có một môn bí thuật tu luyện được thêm một đạo linh hồn phân thân.” Một đạo thanh âm hờ hững vang lên. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh trẻ tuổi bước ra từ trong không gian. Hắn đưa ánh mắt về phía hắc bào nhân khẽ mỉm cười.

Chuyện bí thuật Thần Hồn Phân Thân của Thánh tộc không truyền ra ngoài vốn không còn là bí mật, chuyện tộc nhân Thánh tộc tu luyện Thần Hồn Phân Thân đều sẽ sản sinh ra thêm một đạo phân thân cũng không còn là lạ. Chẳng qua đối với chuyện này ít ai sẽ để ý tới.

Bởi lẽ trong giao tranh, cũng không có ai dám gọi ra linh hồn phân thân đối kháng địch nhân cả. Dù sao nếu làm như vậy sẽ khiến cho linh hồn của chủ thể không đạt trạng thái đỉnh phong, đây rất dễ thua thiệt trong tay kẻ địch.

Hóa ra đây chính là thứ mà Khương Thần tự tin không rơi vào thế bị động.

Cổ Minh nghĩ vậy, sâu trong mắt có chút tán thưởng. Đối diện với Khương Thần, hắn có lẽ không được chút lơ là. Đối phương mặc dù thực lực không cao thế nhưng tâm cơ lại sâu kín như vậy. Đi nhầm một bước liền rất dễ bị đối phương qua mặt.

Lại nói, sau khi Cổ Minh xuất hiện, một thời gian sau Cổ Khư cũng chậm chậm bay đến. Nếu như không phải có Cổ Minh ở tại đây, Cổ Khư hắn chắc chắn không nói không rằng ra tay trấn áp hắc bào nhân.

Hắc bào nhân không để ý tới hai người bọn họ, hắn vẫn một mực chăm chú nhìn vào thông đạo không gian.

Thời điểm thông đạo không gian đạt đến cực đại, hắc bào nhân trống rỗng biến mất như chưa từng xuất hiện. từ trong thông đạo không gian vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt, không nghe ra cảm xúc:

“Được Cổ Minh thành chủ đích thân tiếp đón, Khương mỗ quả thật cảm thấy thụ sủng nhược kinh a.”

Thanh âm vừa dứt, từ bên trong thông đạo bước ra hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ.

Khương Thần, thân mặc thanh sam trường bào, mái tóc được buộc gọn gàng sau đầu, nhìn qua có cảm giác phong lưu tuấn tú.

Khương Y Na cũng đã thay đổi một bộ trang phục phù hợp với lối ăn mặc của Đại Thiên Nguyên Giới. Chỉ thấy tiểu nha đầu này mang trên mình một thân bạch y, mái tóc đen thắt hai bím dài. Khuôn mặt trắng bóc, bộ dáng như hoa như ngọc.

Vừa mới xuất hiện, tiểu nha đầu liền chớp chớp đôi mắt đen to tò mò đánh giá không gian xung quanh, nhìn qua mười phần khả ái.

“Ồ…hóa ra đây là người lần trước ngươi dự định sẽ tiếp dẫn đến đây sao?” Cổ Minh nheo mắt khẽ mỉm cười: “Một tiểu cô nương khả ái nha.”

Khương Y Na nghe thấy có người mở lời khen ngợi mình, lúc này nghiêng đầu nhìn về phía Cổ Minh, nhoẻn miệng cười nói:

“Cảm ơn thúc thúc nha. Ngươi thật tốt bụng.”

Khương Thần cùng Cổ Minh sắc mặt thoáng chút sững sờ. Cổ Minh nội tâm có chút buồn cười. Tiểu cô nương này quả thật quá đáng yêu đi.

Bên cạnh nàng, Khương Thần sắc mặt sững sờ bởi vì tiểu nha đầu nhà mình hướng về kẻ địch khen hắn tốt bụng. Không có khoa trương vậy a. Hắn mới khen ngươi một câu ngươi liền muốn làm phản rồi?

“Ha ha…tiểu cô nương, ra ngoài không nên ngây thơ như vậy.” Cổ Minh vừa dứt lời, khuôn mặt vốn luôn hiền lành như thúc thúc bên nhà bỗng biến thành âm nu lăng lệ: “Bởi vì có nhiều người ngoài mặt tốt bụng nhưng lại là đồ tể a.”

“Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi.” Khương Y Na giương lên nắm đấm nhỏ, ngạo kiều nói: “Ta khen ngươi chẳng qua bởi vì ngươi lúc trước nói ta xinh đẹp mà thôi…ngươi còn tưởng ta nói thật lòng sao?”

Khương Thần nghe vậy trực tiếp ngã ngửa.

Cổ Minh sắc mặt lại lần nữa sững sờ. Tiểu cô nương này đúng là cực phẩm. Vừa định mở miệng nói gì, hắn đột nhiên khựng lại. Hai mắt có chút không tin tưởng nhìn về Khương Y Na.

Khương Thần là tộc nhân Thánh tộc đã khiến cho hắn mười phần ngoài ý muốn, lúc này lặng lẽ quan sát mới thấy hóa ra Khương Y Na cũng là tộc nhân Thánh tộc. Bằng chứng liền là hai người kia huyết mạch cơ hồ giống nhau. Đây không thể không nói khiến cho Cổ Minh hắn cực kì kinh ngạc.

Từ khi nào tộc nhân Thánh tộc lại luân lạc đến những tiểu thế giới như kia. Mà hai người này dường như huyết mạch cũng không phải tầm thường a.

“Thánh tộc Thánh Thiên Đại Lục lúc nào lại ra tộc nhân có Thánh Đồng a.” Cổ Minh khẽ lẩm nhẩm.

Lần trước Khương Thần đã hiển lộ ra Thánh Đồng của mình khiến cho Cổ Minh không thể không cẩn thận suy nghĩ.

Thánh tộc vốn phong giới đã nhiều năm nay, bởi vậy nếu như nhắc đến tộc nhân Thánh tộc vậy chỉ có thể nhắc đến Thánh Thiên Đại Lục.

Thế nhưng tộc nhân Thánh tộc tại Thánh Thiên Đại Lục vốn chỉ là chi mạch, làm sao với huyết mạch mỏng manh yếu đuối như vậy có thể mở ra Thánh Đồng được đây.

Mở ra được là một chuyện, Thánh Đồng cấp cao lại là một chuyện.

Sau sự việc lần trước, Cổ Minh đã hồi tộc một lần để tìm hiểu tin tức về Thánh Đồng. Tin tức nhận được khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Thanh niên trước mắt kia không những mở ra Thánh Đồng mà lại là Thánh Đồng cấp bậc cực cao. Nếu như so sánh với Thánh Đồng mà lần trước Khương Thần đã đánh ra, Hồn Ấn của hắn vẫn thua đối phương một bậc.

Đối phương mới Nguyên Vương Cảnh nhưng Thánh Đồng đã cao cấp hơn Hồn Ấn của Nguyên Tôn Cảnh như hắn một bậc. Đây không thể không nói người kia nếu như ở tại Thánh tộc địa vị cũng không hề nhỏ a.

Bởi vậy cho nên Cổ Minh hắn thời gian qua cũng đã đắn đo rất nhiều.

Hai người này bởi vì lý do nào đó mới luân lạc tới thế giới kia, Thánh tộc vẫn đang truy tìm, nếu như hắn giết chết đối phương, có thể hay không nhận vào trừng phạt của Thánh tộc.

Mặc dù tại Hồn tộc địa vị của hắn không cao cũng không phải dạng vô danh tiểu tốt. Thế nhưng trước lửa giận của Thánh tộc, Hồn tộc chắc chắn sẽ không màng đến sống chết của hắn.

Lại nói đến loại suy nghĩ thứ hai, Hồn tộc bọn hắn vốn vô cùng coi trọng mặt mũi. Uông Tử thành tại Hồn tộc cũng không kém gì Minh giới. Nếu như để tin tức có người đột nhập mà lại rời đi an toàn lộ ra, Cổ Minh hắn chắc chắn sẽ nhận vào trừng phạt vô cùng to lớn.

Cả hai loại phương án giết chết hoặc thả đi đều có thể dẫn tới loại kết cục vạn kiếp bất phục. Bởi vậy cho nên Cổ Minh hắn vẫn luôn phân vân. Chẳng qua hiện tại hắn nghiêng về phương án thủ tiêu Khương Thần nhiều hơn.

Ít nhất làm theo phương án này, hắn có thể bảo tồn được bí mật của Uông Tử thành.

“Nếu như đã đến rồi vậy liền ở lại đây đi thôi.” Cổ Minh sau một hồi đắn đo liền thở dài một hơi, bàn tay vươn ra toan tính phong tỏa không gian.

Hắn không biết trong thời gian để lại hai đạo linh hồn phân thân ở đây, Khương Thần đã cho xây dựng rất nhiều trận pháp. Cộng thêm vừa rồi hắn suy nghĩ xuất thần, Khương Thần đã kích hoạt dịch chuyển không gian trận pháp toan tính rời đi.

“Hiện tại còn chưa phải lúc…Khương mỗ lại chui rúc một khoảng thời gian, sau đó hảo hảo vào thành vấn an thành chủ a.” Khương Thần mỉm cười cố ý nhấn mạnh hai từ chui rúc sau đó ra hiệu tạm biệt Cổ Minh.

Nhìn thấy không gian có dấu hiệu chuyển dịch, Cổ Minh liền gia tốc động tác phong tỏa không gian lại. Thánh tộc mưu mô quỷ dị lại thêm rất nhiều thủ đoạn, hắn không muốn để cho Khương Thần có thời gian phát triển.

Nếu như đã quyết ý giết chết đối phương, vậy liền sớm ra tay tránh đêm dài lắm mộng.

“Ngươi chạy không được.”

Cổ Minh dứt lời liền khẽ phất tay. Hư không xuất hiện chấn động. Phía sau hắn lúc này xuất hiện một khẩu quan tài màu đen. Khẩu quan tài này nhìn qua mười phần cũ kĩ, từ trên thân quan tỏa ra một loại khí tức cổ lão ngột ngạt.

“Trấn Hồn Quan?” Đứng bên trong trận pháp dịch chuyển không gian, Khương Thần khẽ nhíu mày nói.

Hắn mặc dù cũng chưởng khống được khẩu Trấn Hồn Quan của Cổ Trường Sinh thế nhưng thực sự công dụng của Trấn Hồn Quan trong chiến đấu là gì hắn vẫn chưa khám phá ra được.

“Ngươi cũng có một cái Trấn Hồn Quan a.” Cổ Minh cười nói: “Ta không biết ngươi ở đâu tìm được nó, thế nhưng có thể sử dụng được Trấn Hồn Quan như một món lợi khí thì chỉ có tộc nhân Hồn tộc bọn ta mà thôi.”

Dứt lời, Cổ Minh đưa bàn tay chém mạnh về phía trước. Trấn Hồn Quan trong tay hắn đột nhiên tách ra làm sáu phần chính là sáu tấm ván ghép thành. Bốn tấm ván dài phong tỏa bốn hướng. Hai tấm ván hai đầu phong tỏa trên dưới.

Trận pháp chuẩn bị hoàn thành khởi động bỗng nhiên có dấu hiệu bị đình trệ. Nói đúng hơn là bị phong tỏa hoàn toàn.

“Không gian phong tỏa.” Thanh âm nhẹ như mây trôi từ miệng Cổ Minh phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.