Vô Tận Trùng Sinh

Chương 47: Chương 47: Dưỡng Hồn Quan




Lúc này lão thái bà nhe răng ra cười. Nụ cười của nàng mang vẻ lạnh lùng bức người, đồng thời còn mang theo một cỗ rùng rợn chi ý.

“Yêu nghiệt, bớt giở trò.” Thanh lão mày râu dựng ngược, hiển nhiên một vị thiên sư bắt ma như lão lại bị trêu đùa bởi một đám âm hồn, điều này đối với bất cứ vị bắt ma thiên sư nào cũng là một sự sỉ nhục.

Nói đoạn, trên tay vị Thanh lão kia xuất hiện một tấm phù lục. Phù lục này trên có vẽ lằng ngoằng một loạt hình vẽ kì quái bằng chu sa.

“Ha ha…hóa ra là một vị đạo sư, tốt đùa giỡn.”

Đằng sau đám người vang lên thanh âm khàn khàn. Lão giả lúc trước biến mất trong căn phòng thờ tối đen kia lúc này bước ra. Trên người càng là mang theo một mùi hôi thối của xác chết. Khuôn mặt một nửa còn đang phân hủy dở dang, một nửa nhe răng ra cười.

“Aaaaa….”

Đám người Cao Nhược Vũ các vị nữ bằng hữu nhìn thấy bộ dạng lão giả, lập tức hét lên, hai tay che mắt.

“Chúng ta không xúc phạm đến các ngươi, vì sao muốn đùa giỡn?” Thanh lão giọng nói đánh thép vang lên. Khuôn mặt thoáng vẻ ngưng trọng. Trên tay lá bùa chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ném ra.

“Ban đầu vốn chỉ định đùa giỡn các ngươi một chút, không nghĩ tới tiểu tử kia mồm mép độc ác.” Lão giả cười hắc hắc nói. Ánh mắt âm u nhìn Vương Bác Văn, đoạn nói tiếp: “Mà ngươi lại còn là kẻ thù không đội trời chung với chúng ta…vì vậy…hắc hắc.”

Vương Bác Văn nội tâm đánh bịch một tiếng, vô ý thức đi tới gần Thanh lão.

“Hắc hắc…lão già ta tính tình rất thúi…thù ai liền thù rất dai…giải quyết tên tiểu tử vô lễ nhà ngươi trước.” Lão giả nói đoạn, hóa thành một đám hắc vụ, hắc vụ sau một hồi cuộn trào liền ngưng tụ ra một cái quỷ trảo hướng về phía Vương Bác Văn.

“Càn rỡ…” Thanh lão vung tay, phù lục trên tay hắn liền khẽ lóe lên, sau đó giống như phi tiêu, bay về phía quỷ trảo.

“Nho nhỏ thiên sư còn chưa bước vào nhập đạo. Vọng tưởng ngăn cản lão phu.” Từ quỷ trảo vang lên thanh âm khàn khàn.

Vừa dứt lời, quỷ trảo càng biến lớn, sau đó một mạch đâm thẳng về phía phù triện.

Không có một hồi bạo tạc giống như mọi người tưởng tượng. Phù lục đâm thẳng vào quỷ trảo, sau đó như một tờ giấy bình thường, rơi xuống nền nhà.

Thanh lão hai mắt trợn lớn, lá bùa này của lão bình thường đối với việc khắc chế tà vật có cực lớn công hiệu. Hiện tại không hiểu sao đụng tới quỷ trảo kia liền không khác gì giấy trắng.

“Mau tránh ra…” Thanh lão vội vàng kêu lên.

Nói đoạn trên tay xuất hiện thêm hai tấm phù lục khác định xông tới cản quỷ trảo. Chỉ là mới được hai bước, vị lão thài bà từ đâu xuất hiện cản đi bước tiến của hắn.

“Hắc hắc…thiên sư bắt ma liền là kẻ thù của chúng ta…hôm nay ngươi mơ tưởng rời khỏi đây.”

Lão thái bà nở một nụ cười lạnh lẽo, miệng há rộng phun ra một loại chất lỏng đặc sệt màu đen. Màu đen chất lỏng này bốc mùi hôi thối, đồng thời còn vang lên thanh âm xèo xèo.

“Khốn kiếp…chỉ là đám oan hồn mới chết. Tại sao lại có pháp lực cao cường đến vậy.” Thanh lão ném ra hai lá bùa, sau đó ngón trỏ cùng ngón giữa chỉ thiên, miệng khẽ niệm.

Lần này, hai lá bùa không giống như lúc trước mất đi tác dụng mà hóa thành một đạo ánh sáng che chắn không cho chất lỏng màu đen tới gần.

Nguyên bản hắn định sử dụng phù lục này để ngăn cản quỷ trảo bảo vệ Vương Bác Văn, hiện tại thì hay rồi, chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.

Lại nói, quỷ trảo tiếp cận Vương Bác Văn, giữa lòng quỷ trảo hiện ra một khuôn miệng rộng lớn. Vương Bác Văn nhìn thấy vậy liền hồn vía lên mây. Hắn trong lúc quẫn trí, liền đưa tay về phía sau, nắm được bất cứ thứ gì đều ném về phía trước hòng ngăn cản quỷ trảo. Thậm chí Cao Nhược Vũ đứng phía sau hắn đều bị hắn kéo ra che chắn.

“Vương Bác Văn…ngươi.” Cao Nhược Vũ bất ngờ bị Vương Bác Văn kéo tới làm bia đỡ đạn, khuôn mặt vốn đã tái nhợt, nay không còn chút màu sắc. Hai mắt hiện lên vẻ sợ hãi cùng thất vọng.

Mấy ngày nay, nàng đối với hành vi cùng cử chỉ của Vương Bác Văn này cảm thấy tương đối ưng ý, muốn giúp đỡ cùng đầu tư vào công ty của hắn chuẩn bị mở tại Vẫn Triết thành phố.

Không nghĩ tới lúc hiểm yếu nhất, hắn liền lôi mình ra làm bia đỡ đạn.

“Vương Bác Văn tên vô sỉ nhà ngươi…” Hàn Uyển Như đứng cạnh Cao Nhược Vũ, trông thấy khuê mật sắp bị quỷ trảo vồ tới, liền gào lên, không chút sợ hãi, chạy tới hai tay cào xé lưng áo Vương Bác Văn.

“Khặc khặc…đủ vô sỉ a.” Quỷ trảo khuôn miệng vang lên tiếng cười man rợ, tuy nhiên không vì thế mà dừng lại.

Khoảng khắc quỷ trảo vồ tới Vương Bác Văn cùng Cao Nhược Vũ. Trong căn phòng tối om, chỉ có ánh điện thỉnh thoảng chớp chớp, một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên. Đạo ánh sáng này dường như mang theo một loại khí tức cao quý, thánh khiết, lại có thể khắc chế tà vật. Sau khi đạo ánh sáng kia lóe lên, Cao Nhược Vũ trên người tỏa ra một tầng sáng nhàn nhạt. Giống như ánh sáng chói mắt kia là do nàng phát ra.

Tầng ánh sáng này quỷ trảo đụng tới liền bị đánh tan. Vương Bác Văn cùng Cao Nhược Vũ vì thế cũng thoát nạn.

“Tiểu nữ oa, không ngờ trên người còn có thứ đồ này…”

Quỷ trảo một nửa bị đánh tan, lúc này trở về hình dáng lão giả, chỉ là hắn lúc này bộ dạng suy yếu, lúc trước nhìn như ngưng thực, hiện tại mờ ảo hơn rất nhiều. Hắn một nửa khuôn mặt chưa phân hủy hiện lên vẻ kinh ngạc cùng e dè.

Cao Nhược Vũ ngơ ngác nhìn tầng ánh sáng trên người mình như có điều suy nghĩ. Một thoáng sau, tầng ánh sáng suy yếu rồi vụt tắt. Trong túi áo nàng, một tiếng nứt vỡ nhỏ vang lên. Nàng bất giác thò vào trong túi áo tìm kiếm, không nghĩ tới liền lấy ra miêng ngọc bội lúc trước Khương Thần đưa cho. Chỉ là miếng ngọc bội lúc này đã vỡ đôi.

Hiển nhiên, một trảo kia chụp tới, miếng ngọc bội này đã đỡ cho nàng một mạng.

“Hắc hắc…xem ra chỉ có thể dùng một lần…tiểu nữ oa, ngươi thành công chọc giận ta…”

Lão giả hú lên quái dị, sau đó hướng phía lão thái bà đang quần đấu cùng Thanh lão quát lên:

“Lão sửu bà, lần tới tiếp tục đùa giỡn. Không khéo chút nữa chủ nhân miếng ngọc này sẽ đến.”

Nói đoạn, thân ảnh hắn dần dần biến mất. Trước khi biến mất hoàn toàn, ngón tay chỉ về phía Vương Bác Văn cùng Cao Nhược Vũ nói:

“Hai người các ngươi chờ đó cho ta… khặc khặc.”

Cùng lúc đó, một đạo hắc mang từ ngón tay lão bắn tới, lần lượt điểm vào trán cả hai người. Cả hai ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự. Trên trán còn mơ hồ xuất hiện một vết bớt màu đen.

Lão thái bà đang quần đấu cùng Thanh lão, lúc này chiếm thế thượng phong. Nghe lão giả kia nói vậy liền khẽ hừ lạnh, nàng hú lên một tiếng quái dị, sau đó cũng một điểm chỉ đánh ra vết bớt màu đen in lên người Thanh lão rồi biến mất.

Bộp bộp bộp…

Trong phòng xuất hiện tiếng vỗ tay. Lơ lửng trên không trung là một đôi thanh niên nam nữ. Chính là hai người lúc trước tự xưng người thuê phòng cuối hành lang. Hiển nhiên hai người chính là cháu trai cùng cháu dâu hai vị kia, đồng thời cũng là hai cái âm hồn.

Hai cái âm hồn nhìn Vương Bác Văn cùng Thanh lão tràn đầy chán ghét. Khi lia mắt tới Cao Nhược Vũ liền xuất hiện một chút thương cảm.

Vốn chỉ định đùa giỡn một chút đám phàm nhân này, không nghĩ tới trong bọn họ còn có một tên thiên sư bắt ma, một tên tiểu nhân vô sỉ đáng chết. Bọn họ liền thay đổi chủ ý, giáo huấn tên tiểu nhân kia cùng giết chết vị thiên sư.

Lại không ngờ lòi đâu ra nữ tử này trên người mang pháp khí phòng hộ, trực tiếp tổn thương lão giả, khiến cho hắn nổi giận, điểm lên nguyền rủa chi chú.

“Đáng tiếc…vốn định tha cho ngươi, không nghĩ tới ngươi còn có bực này pháp khí, có thể làm tổn thương gia gia…” Thiếu nữ âm hồn nhìn Cao Nhược Vũ còn đang hôn mê, khẽ lắc đầu nói.

Đoạn, cả hai liền biến mất.

Nguyên bản nơi đây là một căn nhà trọ, mặc dù cũ kĩ, ẩm thấp nhưng ít nhất còn ra dáng một căn nhà. Hiện tại sau khi bốn âm hồn lần lượt biến mất, nhà trọ này liền trở về hình dáng cũ, tiêu điều hoang sơ, bàn ghế lộn xộn. Mạng nhện giăng kín mít. Đúng là một căn nhà bỏ hoang.

“Chạy…chạy mau…”

Không biết ai hô lên, đám người còn đang tụ lại một chỗ run lẩy bẩy lúc này bừng tỉnh, lập tức bỏ chạy toán loạn. Chỉ còn vị Thanh lão kia đỡ Vương Bác Văn cùng Hàn Uyển Như đỡ Cao Nhược Vũ chật vật chạy theo.



“Vốn chỉ để cho nàng phòng thân, không nghĩ tới còn phải dùng đến nó…” Khương Thần khẽ thở dài nói.

Thời điểm miếng ngọc bội hắn đưa cho Cao Nhược Vũ vỡ ra, hắn đã cảm nhận được. Chỉ là muốn tới cứu trợ cũng không thể nào.

Buổi chiều, hắn một phần muốn tránh đi đám người Cao Nhược Vũ, một phần bởi vì cảm nhận thấy âm khí dày đặc ngưng tụ phía dãy núi nơi mà gốc dược liệu hắn nhắm tới kia. Vì vậy chỉ có thể đưa nàng ngọc bội làm vật hộ thân. Bản thân liền đi tới dãy núi nơi gốc dược liệu kia sinh trưởng nhìn xem có chuyện gì xảy ra.

Không nghĩ tới đám âm khí tụ tập kia cũng không phải nhắm vào gốc dược liệu, ngược lại tụ tập trước một cửa hang bên kia sườn dốc. Hắn vô cùng ngạc nhiên, bởi lần trùng sinh thứ mười bảy kia hắn hoàn toàn không biết nơi đây còn có một cái hang động.

Hắn tò mò liền trèo lên một ngọn cây gần đó, giấu đi hành tung của mình, quan sát từ buổi chiều đến giờ.

Hiện tại vừa lúc nửa đêm, đám âm khí ban đầu kia đã biến mất, thay vào đó là la liệt những âm hồn ngưng tụ thành bộ dáng bọn họ lúc còn sống, đang chia thành hai phe đối lập.

Hắn đủ tin tưởng, một chút âm hồn đụng trúng ngọc bội hộ thân kia, nếu như không bị đánh tan, cũng sẽ bị thương nặng, từ đó sợ hãi không gây phiền toái cho Cao Nhược Vũ nữa. Vì vậy hắn cũng không quá lo nghĩ, hiện tại liền chăm chú nhìn về phía đám âm hồn, xem có chuyện gì. Từ lúc hai đám âm hồn này đối mặt nhau, liền nhìn nhau rất lâu mà chưa có động tĩnh. Hắn nguyên bản định đi tới giải tán đám đông, đồng thời tra xét lí do đám âm hồn này nguyên nhân tụ tập. Bất chợt, một trong hai đám âm hồn kia có động tĩnh.

“Sinh lão quỷ, Dưỡng Hồn Quan năm nay liền do bọn ta chưởng khống, các ngươi tới đây là có ý gì?”

Trong đám âm hồn, một vị lão giả bước ra, lão giả này trên mình mặc một bộ quần áo nâu đen cũ kĩ, tay chống quải trượng, miệng ngậm tẩu thuốc.

Đám âm hồn còn lại, bước ra một vị lão giả tóc dài buộc ngang lưng, lưng còng, tay cũng chống một thanh quải trượng. Bên cạnh lão giả này là một tiểu nữ hài sáu tuổi đang dìu đỡ, tiểu nữ hài này khuôn mặt khả ái, mặc trên người một thân sườn xám màu đỏ. Tay bên kia cầm theo một chiếc đèn lồng. Tổ hợp hai âm hồn này không phải là lúc trước Khương Thần gặp trước cổng nghĩa địa thì còn ai. Chính là âm hồn tên Tiểu Ái cùng vị lão giả kia mới vừa được gọi là Sinh lão quỷ.

Lúc này Sinh lão quỷ kia thanh âm lạnh nhạt nói:

“Đúng là Dưỡng Hồn Quan năm nay thuộc về Đông địa các ngươi, ta tới đây chỉ là nhắc nhở ngươi một chút.” Sinh lão quỷ dừng một lúc, khuôn mặt hiện lên chút dè chừng, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Dường như yên tâm, hắn lại nói tiếp: “Trong thành Tây xuất hiện một vị chủ không rõ lai lịch, trên người hắn tỏa ra một loại khí tức giống như đám người kia…nhắc nhở các ngươi một chút, cầm Dưỡng Hồn Quan cũng không nên vênh váo đi tới đi lui trong thành Tây kẻo đắc tội vị chủ kia.”

Ngồi trên cành cây, Khương Thần khuôn mặt nổi lên vẻ hứng thú.

“Không nghĩ tới đám cô hồn dã quỷ này còn chia phe cánh.”

Hắn lẩm bẩm nói. Nếu như chiếu theo một phe tên Đông địa mà Sinh lão quỷ vừa nói, thì phe còn lại có lẽ là Tây địa, chính là một đầu nghĩa địa phía Tây thành Tây cùng một đầu nghĩa địa phía Đông.

“Chỉ là không biết Dưỡng Hồn Quan trong miệng bọn chúng là gì.”

Tiếp tục theo dõi đám âm hồn kia, vị lão giả đứng đầu Đông địa, cũng là người sẽ thay Đông địa chưởng khống Dưỡng Hồn Quan năm nay, cười khẩy nói:

“Không ăn được nho liền chê nho xanh…Sinh lão quỷ ngươi lúc nào liền biết sợ rồi. Một đám thiên sư gà mờ, tới một đám liền chết một đám…”

“Ta chỉ cảnh báo ngươi như vậy, dù sao chúng ta cũng không tính là thù địch. Nếu như các ngươi muốn đi chết, vậy liền cứ việc.” Sinh lão quỷ hỉ nộ vô bi, nói.

“Tùng tùng tùng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.